Ở thôn chủ yếu là cắt ra thành từng khoanh bỏ vào nồi nấu rồi bỏ thêm chút muối hột nữa là xong.
Chị Tiên Cần gánh thùng rỗng tới, đụng mặt Lý Như, tuy rằng tâm trạng Lý Như đang không vui, trên vai còn đang gánh hai thùng nước nặng nhưng trong lúc bận rộn vẫn nhìn về phía chị Tiên Cần cười cười xem như chào hỏi, còn nói cô ấy có rảnh thì đến nhà cô chơi.
Chị Tiên Cần đồng ý, trong lòng hơi bối rối nghĩ thầm Nhị Mai của nhà họ Phương ở Đông Sơn xem trọng cô hả?
Chưa đi được vài bước thì đụng phải Trương Hồng Hà, Trương Hồng Hà kéo tay cô ấy lại rồi nhiệt tình giải thích cho cô ấy.
Trương Hồng Hà kể lại từ đầu đến đuôi chuyện mấy con cá cùng ân oán của Tây Vương Trang với Nhị Mai, còn mặt mày hớn hở nói ra ý kiến của bản thân. "Chắc chắn là thăm dò vụ con cá của Tiểu Xuân nhà chị đó! Trời ơi, cái này á hả có phải ruột thịt hay không cũng là cả vấn đề! Đã không ruột rà máu mủ gì thì chính là người dưng nước lã! Còn nếu như là ruột thịt với nhau thì chính là con không chê mẹ xấu, chó không chê chủ nghèo!"
Chị Tiên Cần mở to mắt: "..."
Sao cô ấy cứ cảm thấy trong lời của Trương Hồng Hà này còn có ý gì đó? Đây là chửi chó mắng mèo đúng không, hay là do cô ấy nghĩ nhiều? Lý Như rất vất vả mới gánh được nước về đến nhà.
Nhà của tổ tiên Lý Mai nằm trên sườn đồi phía nam của thôn Cốc Đôi, ngôi nhà được xây dựng bằng những viên đá lớn nhỏ nằm dựa vào sườn núi, nhà đá của gia đình Lý Mai được xây dựng khá tốt, có hai tầng trên và dưới, phía trước nhà có một gian bếp được xây bằng gạch bùn vàng.
"Mẹ!"
"Mẹ!"
Hai cô con gái vừa bận rộn làm việc ở dưới bếp vừa trò chuyện với nhau. Nghe tiếng động, quay đầu lại nhìn thấy Lý Như, hai người cùng nhau cất tiếng gọi mẹ, hai người chạy lại nhanh chóng giúp đỡ cô tháo hai thùng nước xuống. Lý Như ngửi thấy mùi thơm, tâm trạng cảm thấy thoải mái hơn. "Nấu cơm xong rồi hả?"
Bây giờ vùng quê còn chưa có điện nước, mọi người đều nhân lúc trời chưa tối mà đi nấu cơm, ăn xong bữa tối thì tất cả đều đi ngủ. Nhà Lý Như coi như còn đỡ, có hai ngọn đèn dầu thỉnh thoảng còn đốt lên, nhiều nhà nghèo đến đèn cũng không dám đốt.
"Dạ xong rồi! Mẹ xem rau hẹ con với chị ba đi hái được nè!" Tiểu Lan chín tuổi nói một cách hớn hở, vừa nói vừa huơ tay múa chân, chỉ vào một bó rau hẹ lớn đặt bên cạnh bếp khoe với mẹ.
Tiểu Lan có gương mặt trái xoan, mắt to, da hơi vàng, tóc cột thành hai chiếc sừng, mặc quần áo vải thô hơi cũ, trên là cái áo nỉ to, dưới là quần ống rộng có ống chân túm. Quần áo như vậy nhìn thì đúng là hơi quê mùa, nhưng chỉ cần nhìn vào khuôn mặt vẫn tính là... Lý Như mấy ngày nay nhìn thấy Tiểu Lan làm nũng gì với mình có hơi thất thần: Đây chính là bà cố của mình đấy!