Từ câu nói này, Lý Xuyên Trụ cũng tình cờ nghĩ đến châu chấu, thứ này thật ghê tởm và đáng sợ, ngày hôm qua anh ấy về nằm mơ thấy mình bị một đàn côn trùng đen bao vây, uống máu gặm thịt khiến anh ấy sợ chết khiếp. Đúng lúc này, có một con châu chấu nhỏ nhảy từ lá rau xuống đất, Lý Xuyên Trụ giẫm lên: "Cho mày hại người này!"
Điều này ngược lại nhắc nhở Lý Như, Lý Như tiện tay bắt một con châu chấu, chỉ cho Lý Xuyên Trụ xem: "Thứ này tuy là gây hại cho con người, nhưng thật ra chúng cũng có thể trở thành lương thực!”
Lý Xuyên Trụ kinh ngạc líu cả lưỡi: "Cái thứ này có thể ăn được sao!” Lý Như ngắt cánh và chân của châu chấu đi, chỉ vào phần thân: "Phía Nam có một số nơi còn nướng con này lên ăn! Dinh dưỡng của nó không khác gì trứng gà, tuy rằng người trong thôn chúng ta chưa từng ăn, nhưng đến lúc thật sự không còn gì ăn, không phải còn có người ăn vỏ cây, ăn đất sao? Ăn cái này tốt xấu gì cũng có thể chống đói.”
Lý Xuyên Trụ sờ sờ cằm, vẻ mặt rõ ràng không tin lắm: "Châu chấu mà tốt giống như trứng gà? Vậy sau này mọi người đi thăm họ hàng không cho trứng nữa, mà cho châu chấu?”
Chuyện ăn châu chấu này, thật ra thời cổ đại cũng từng có, cũng không mới mẻ, nhưng thôn Cốc Đôi ở trong khe núi, vốn hẻo lánh không tiếp xúc với bên ngoài, thôn dân nói chung đều lương thiện, cổ hủ, không nói đến việc ăn châu chấu, ngay cả những loại rau rất phổ biến ở thời hiện đại như cà chua, cần tây, hành tây cũng không được trồng trong làng, cá vớt trên sông vì không biết cách làm, hương vị không ngon, nên dân làng cũng chẳng mấy hứng thú.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT