Cho nên thời thế như này mà còn để tóc dài làm gì, để nuôi chấy à? Song Quý trừng mắt nhìn Miên Hoa, tức giận tự mình đi múc cơm. Tiểu Lan đã đi theo Lý Như ngồi xuống bậc thềm ở cửa, bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm: "Hừ, ra vẻ cái gì chứ! Vòng vo nửa ngày còn chưa ăn được chén cơm!" "Ngồi đàng hoàng!"

Lý Như vỗ vai Tiểu Lan, nhận lấy kéo Hoa Miên đưa tới, xẹt xẹt vài cái biến mái tóc dài của Tiểu Lan thành tóc ngắn ngang tai, tóc dài phía trước cắt mỏng lại thành mái thưa.

Hai cô bé Miên Hoa và Tiểu Lan chưa từng thấy kiểu tóc mới lạ như vậy, ngạc nhiên mở to mắt, há to miệng nửa ngày không khép lại được. "Chị ba, tóc của em giống với người phụ nữ giàu có từ thành phố đến thôn mình đúng không? Đúng không? Đúng không?"

Năm ngoái có một người phụ nữ có vẻ giàu có từ thành phố đến cũng không biết là có âm mưu gì, bảo một vài người hầu nâng kiệu trúc, đi dạo khắp ngõ ngách của thôn làng miền núi nhỏ này.

Đến làng nào cũng đi tìm trưởng thôn, nói mình là hội trưởng hội phụ nữ gì đó trong thành phố muốn giúp tất cả chị em phụ nữ ở nông thôn phá vỡ phong tục lạc hậu: tục bó chân!

Bà lớn này mặc một chiếc váy dài xẻ tà, trên vai khoác một chiếc khăn quàng kim tuyến, tai và cổ đeo trang sức lấp lánh, kẻ mi tô mắt, từ xa có thể ngửi thấy mùi thơm nhìn rất là tây!

 



Nói chuyện cũng dễ nghe như chim hót, cảm giác rất có học thức, mặc dù cô ta dùng những từ mà mọi người không hiểu như là gì mà thức tỉnh phụ nữ, rồi phá vỡ, rồi còn gì mà đồ chơi gì đấy... Cuối cùng mấy người hầu của người phụ nữ giàu có đó đứng ra giải thích thêm vài lần thì mọi người mới hiểu thì ra là khuyên chị em phụ nữ bỏ tục bó chân!

Các cô gái trong làng sinh ra đã bị bó chân cho nhỏ, những cô gái có bàn chân to thì không thể nào ăn nói với nhà chồng. Nghe nói ngày xưa có nhà nào cưới con dâu ở thành phố phải hỏi xem chân cô gái cỡ nào, sen vàng ba tấc là đẹp nhất, nhưng cả làng không có ai quan tâm nó phải nhỏ thế nào, không bó chân cũng chẳng sao.

Khoát Thái Thái yêu cầu các cô gái đặt chân xuống, nếu tương lai những cô gái này không tìm được chồng thì phải làm sao(?).

Người trong thôn không đồng ý tục bó chân nhỏ, nhưng Khoát Thái Thái này xem ra lai lịch không tầm thường, trưởng thôn cũng không biết bà ta là quan chức cấp cao gì... Thôn Cốc Đôi ở nơi thung lũng hẻo lánh nghèo nàn, bao đời nay người trong thôn ở đây chưa từng có nhân vật lớn như vậy tới đây, cho nên cũng sợ hãi.

Vì thế trưởng thôn Vương Lão Mậu, đảo mắt nhìn và nghĩ ra cách là bí mật nói với những người có con gái trong thôn.

Bỏ đi, đợi khi bà Khoát đi rồi, chúng ta không cần tiếp tục bó nữa không phải được rồi sao? Bà Khoát có thể ở lại trông chừng chân của con gái ông được sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play