Chờ Thẩm Tiêu dẫn đầu đi vào trong, những người khác mới nối tiếp nhau đi theo vào, Thẩm Du đi ở phía sau cùng, trộm đánh giá bóng dáng đĩnh đạt của anh.
Ngay từ đầu, cô có chút mơ hồ về nhân vật vai ác này. Rốt cuộc chưa từng gặp mặt.
Trong sách nói anh cuồng vọng tự đại, kiệt ngạo khó thuần, nhưng đối với cô em gái nhặt được này, vẫn rất hiền lành. Cho nên cô không cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn thấy có thể thương lượng chuyện chuyển ra ngoài với anh.
Nhưng vở kịch vừa mới xảy ra ở bên ngoài kia, lại làm cô có càng nhiều hiểu biết hơn đối với Thẩm Tiêu, người này tuyệt đối, tuyệt đối không dễ chọc.
Trong sách miêu tả mối quan hệ của hai người chỉ ít ỏi vài nét bút, nói Thẩm Tiêu đối xử với cô rất hiền lành, nguyện ý chu cấp tiền tiêu vặt, quản thúc cũng không nghiêm khắc, nhưng không có nói kỹ càng tỉ mỉ cuộc sống va chạm hằng ngày của hai người, cũng rất ít viết những tình tiết khi Thẩm Tiêu ở nhà.
Dù sao, mỗi lần Thẩm Tiêu vừa ra mặt, đều là dỗi thiên dỗi địa, kiêu ngạo ương bướng, bộ dáng hận không thể dẫm đạp tất cả mọi người dưới chân, làm vai ác, anh tuyệt đối là dân chuyên nghiệp nhất.
Thẩm Du nghĩ, việc dọn đi ra ngoài ở, vẫn là đợi tâm tình của anh tốt hơn một chút rồi nói sau, nhưng mà người có tính tình quái gỡ như anh, khi nào mới biết anh đang ở trong trạng thái tốt.
Tuy trong lòng suy nghĩ sóng sau xô sóng trước, nhưng vẻ mặt của Thẩm Du vẫn giả bộ ngoan ngoãn dịu dàng. Sau khi Thẩm Tiêu vào nhà, nhanh chóng cởi áo khoác vest ra ném ở trên bàn trà, lại tùy ý cởi bỏ hai nút tay áo sơmi.
Tiếp theo sau, cả người thả lỏng nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, đôi chân dài không thoải mái, dứt khoát giơ lên đặt trên bàn trà, quơ quơ bàn chân, quay đầu nhìn cô nói: “Cả ngày đều rụt rụt rè rè, lại đây kêu một tiếng anh trai coi”
Thẩm Du: ……
Chú Lý đứng ở bên cạnh cô, thấy cô ngu người, nhẹ nhàng đẩy đẩy cô, ý bảo cô đi qua.
Vì thế Thẩm Du bước lên hai bước, ngoan ngoãn kêu: “Anh.”
Thẩm Tiêu hừ cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: “Lại đây ngồi, gần đây có chuyện gì không vui, nói ra làm anh thưởng thức cái.”
Thẩm Du:……
Đây là tiếng người sao???
Tuy rằng rất muốn cởi giày, lấy đế giày bẹp lên trên mặt anh, nhưng sau khi cô hít thở sâu vài cái, vẫn là nhịn xuống, cúi đầu đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống. Khoảng cách hai người rất gần, Thẩm Du chỉ cần nhẹ nhàng hô hấp, là có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh, lạnh lẽo thoải mái đầy nam tính.
Thẩm Tiêu vẫn run run chân, nghiêng mặt nhìn cô, tầm mắt sắc bén dừng lại ở trên mặt cô nửa ngày, tiếp theo sau ghét bỏ mà nheo lại mắt.
“Cái mắt kính lão này của em bộ nặng 2kg hả, mang riết mũi gãy, còn thấp lè tè, còn kiểu tóc ổ chim này của em, chặc, chặc, cái mặt thì béo phì, có cần phải đi thẩm mỹ lại toàn bộ không? Yên tâm, anh trai cho em tiền làm”
Thẩm Du: ……
Cô bỗng nhiên có chút hiểu nguyên chủ.
Nguyên nhân tại sao cô bé lại có cảm giác tự ti lớn đến như vậy, hoá ra là bị người này luôn miệng cả ngày ghét bỏ, ghét bỏ ra tới bệnh tự kỷ.
Nói đến điều này, Thẩm Du đối với thân thể hiện tại …. Cũng không biết phải làm sao. Nguyên chủ bị cận, độ rất cao, thấu kính dày đến hù chết người. Cô bé cũng không nghĩ đi trị mắt, nên cả ngày mang một gọng kính đen cũ kỹ, che đi hơn phân nửa khuôn mặt.
Có lẽ cô bé cảm thấy gương mặt của mình quá béo, mới chọn gọng kính lớn như vậy.
Trừ bỏ độ cận cao, nguyên chủ còn là một cô nhóc mũm mỉm. Ngày hôm qua, Thẩm Du đặc biệt lén đến tiệm thuốc ở bên cạnh trường học cân thử một chút chiều cao cùng cân nặng, cao 170 cm, má nó, vậy mà nặng đến 150 kg.
Thẩm Du cảm thấy, tác giả tạo giả thiết bề ngoài nguyên chủ thật sự quá không hợp lý, điều kiện tướng mạo như vậy, thì sao có thể thi được vào Học Viện Điện Ảnh, thầy cô chấm thi ban biểu diễn cũng đều cận thị hết sao.
Làm một vũ công cổ điển chuyên nghiệp, Thẩm Du đối với bản thân yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, mỡ cùng tỉ lệ cơ bắp, độ mềm dẻo. Cho dù đã tốt nghiệp nhiều năm, mỗi ngày cô đều sẽ kiên trì luyện tập một tiếng, chính là vì có thể bảo trì thân thể ở trạng thái tốt nhất.
Mới vừa xuyên qua, ánh mắt đầu tiên nhìn đến thân thể này, Thẩm Du thiếu chút nữa đã bị dọa ngất xỉu, đợi sau khi bình tĩnh lại, cô mới tự an ủi mình, mập cũng không sao, vẫn có thể cứu được, mỗi em gái mập mạp đều mang tiềm lực trong mình, đợi cô chậm rãi rèn luyện, sẽ có ngày gầy xuống.
Hiện giờ bị Thẩm Tiêu giáp mặt ghét bỏ, cô lại một lần nữa cảm thấy vô cùng buồn bực.
Vì thế nhỏ giọng kháng nghị “Em không cần thẩm mỹ.”
Thẩm Tiêu cười lạnh một tiếng, không nói cái gì nữa. Chú Lý lo lắng hai người bọn họ lại nói nửa sẽ trực tiếp chọc Thẩm Du khóc, không phải ông khoa trương, nhưng bị nói đến mức làm người ta khóc, đã xảy ra rất nhiều lần.
Nhanh ra tiếng hỏi bọn họ: “Tiên sinh tiểu thư, bữa tối đã làm xong, có cần dọn lên ngay bây giờ không?”
Thẩm Tiêu không sao cả gật đầu.
“Vậy ăn đi.”
Thẩm Du như được đại xá, vội vàng đứng lên rời khỏi sô pha, động tác kia quá mức mạnh mẽ, làm Thẩm Tiêu nhướng mày. Vốn dĩ hai anh em đã không gần gũi, cũng không có chung đề tài. Chỉ cần Thẩm Tiêu không chủ động trêu cợt cô là có thể im lặng chung sống hoà bình.
Với tài trù nghệ xuất thần nhập hóa của chú Lý, thời gian dùng cơm ngắn ngủi, còn rất nhẹ nhàng hài hòa.
Sau khi ăn xong, Thẩm Tiêu buông chén đũa, phân phó chú Lý: “Rửa chút cherry rồi mang ra phòng khách, tôi đi lên tắm rửa trước”
Ngay sau đó, chú Lý liếc Thẩm Du, mới đối với Thẩm Tiêu gật đầu nói: “Dạ.”
Chờ Thẩm Tiêu rời đi, Thẩm Du mới đứng dậy giúp chú Lý dọn dẹp bàn ăn, đây là chuyện cô làm thường xuyên trong nhiều ngày qua, chú Lý cũng đã quen dần.
Thấy cô không chút để ý bỏ chén đũa vào máy rửa chén, chú Lý vừa rửa cherry vừa hỏi cô: “Mày nhăn đến mức có thể kẹp chết ruồi, có tâm sự, thật sự ở trường học bị người khi dễ?”
Thẩm Du xua xua tay: “Không có việc gì.”
Nhìn cherry trong bồn rửa kiều diễm ướt át đầy tươi mới, Thẩm Du có chút thèm, nghĩ duỗi tay đi trộm một quả ăn, kết quả lại bị chú Lý đẩy bay bàn tay, nói: “Đừng động vào, đây đều là của tiên sinh, nếu cậu ấy biết con ăn vụng, cậu ấy sẽ tức giận.”
Thẩm Du:……
Có cần nhỏ mọn đến như vậy hay không, ăn quả cherry của anh ta cũng không được?
Sau khi chú Lý phủi bay tay cô, lại tùy tay đưa cho cô một cái quả táo.
“Con gặm đỡ cái này đi.”
Thẩm Du tiếp nhận quả táo, giương mắt nhìn, nghĩ thầm, khác biệt đãi ngộ cũng quá rõ ràng đi!!
Thẩm Tiêu đi lên lầu tắm rửa còn chưa có xuống, cửa vang lên tiếng chuông, chú Lý thúc đưa một dĩa cherry cho cô, kêu cô đem ra phòng khách, còn ông đi ra ngoài mở cửa.
Thẩm Du bưng cherry đi ra phòng khách, do dự một chút, cuối cùng vẫn không có ăn vụng, hiện tại cô thuộc tính cách thỏ trắng nhỏ, yếu đuối nhát gan, muốn bảo trì, không phá vỡ mới được.
Rất nhanh, chú Lý dẫn theo một người đàn ông đi vào, tuổi ngang ngang với Thẩm Tiêu, mang nửa khung mắt kính, lịch sự văn nhã, trên tay còn cầm túi công văn.
“Trợ lý Đỗ, cậu ngồi một chút trước đi, tiên sinh đang tắm, sẽ xuống nhanh thôi.” Chú Lý nói.
Thì ra là trợ lý của Thẩm Tiêu, xem ra là có công việc muốn nói.
Thẩm Du thực mau đã gặm xong quả táo, nghĩ kế tiếp hẳn là không có chuyện gì liên quan đến cô, chuẩn bị đứng dậy đi về phòng, lại bị chú Lý gọi lại: “Đợi lát nữa lại đi lên, miễn cho lát nữa phải xuống một chuyến.”
Tại sao còn muốn xuống một chuyến, chẳng lẽ còn có chuyện gì yêu cầu cô làm?
Thẩm Du nghe xong không hiểu ra sao, đang muốn hỏi rõ ràng, thì thấy Thẩm Tiêu choàng một cái áo tắm dài lỏng le đi xuống, tóc còn đang nhiễu nước, anh cầm khăn lông xoa xoa lung tung, lại vuốt hết tóc trước trán ra phía sau, hiện ra ngũ quan đường cong sắc bén, kiêu ngạo đến không có bạn bè.
Sau khi trợ lý Đỗ nhìn thấy anh, mở ra folder công văn.
“Ông chủ, giấy tờ của miếng đất kia tôi đã biên soạn xong, mời ngài xem trước một chút, xem có nơi nào yêu cầu bổ sung thêm hay không?”
Thẩm Tiêu quơ quơ tay, nói: “Anh đọc cho tôi nghe là được, lười xem.”
Nói xong, anh chậm rì rì đi đến sô pha, ngồi xuống, sau đó lại lần nữa vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói với Thẩm Du: “Lại đây.”
Thẩm Du vẻ mặt phòng bị, lần đầu phát hiện, ở trước mặt bệnh nhân tâm thần, thật sự một chút sức chiến đấu đều không có, quả thực siêu yếu.
Đừng nóng giận đừng nóng giận, mình chỉ là một chú thỏ trắng đáng yêu!!
Trong lòng làm xong xây dựng, cô thấy chết không sờn mà lại lần nữa ngồi vào bên cạnh anh, lần này mùi nước hoa trên người anh đã hoàn toàn biến mất, chỉ có mùi sữa tắm mới mẻ thoải mái.
Nhướng mày, ý bảo trợ lý Đỗ đứng một bên có thể bắt đầu đọc văn kiện, Thẩm Tiêu cầm lấy cái dĩa đựng cherry tới trên đùi, chọn lựa kỹ càng mà lấy ra một trái, sau đó đưa tới gần miệng cô, mệnh lệnh: “Lại đây, há miệng.”
Thẩm Du:……
Thằng khùng này muốn làm cái gì? Đút cô ăn cherry sao?
Nửa ngày thấy cô không phản ứng, Thẩm Tiêu không kiên nhẫn, cầm trái cherry gõ gõ vào môi cô, sắc mặt hơi trầm xuống.
“Ăn”
Trong lòng, Thẩm Du cảm thấy không thể hiểu được, lại có chút sợ hãi, cuối cùng vẫn là nghe lời, há miệng ăn trọn quả cherry. Thấy cô ngoan ngoãn nhai cherry, ngẫu nhiên có một vài giọt màu đỏ nước trái cây tràn ra từ khóe miệng cô.
Thẩm Tiêu rốt cuộc vừa lòng, hiện ra tươi cười, giống như tìm được trò chơi mới.
“Thật ngoan, tiếp tục.”
Sau đó, trong lúc trợ lý Đỗ đọc văn kiện, Thẩm Tiêu vừa cười vừa đút từng quả từng quả cherry cho cô ăn.
Thẩm Du càng ăn càng cảm thấy sởn tóc gáy, vừa rồi ở phòng bếp, chú Lý còn không cho cô ăn, nói Thẩm Tiêu sẽ tức giận, kết quả đâu, thứ này vẫn là vào trong miệng cô, chỉ là thay đổi hình thức ăn, biến thành bị thằng tâm thần này đút mà thôi, chính là, tại sao lại chơi trò đút cô ăn cherry, bộ vui lắm hả?
Cô ngẩn người, trong lòng nghĩ một đống vấn đề, kết quả không cẩn thận, cắn luôn ngón tay đút cherry kia, hơn nữa lực cắn còn không nhẹ.
Thẩm Du:……
Chú Lý ~ trợ lý Đỗ:……
Thẩm Tiêu nháy mắt trừng lớn đôi mắt, sau đó kinh hỉ vui mừng nói ra tiếng: “Ha, cục cưng, rốt cuộc biết muốn cắn người”
Thẩm Du:……
Giọng điệu này, nghe sao giống nói với thú cưng quá vậy???
Huhuhuh…… Mẹ ơi, con muốn về nhà, nơi này có biến thái!!!