Edit: Humm
Beta: Maria
–
Hứa Nhân Nhân nói mình quên mang thẻ không phải là nói dối, cô phát hiện mình quên khi tám chuyện về hàng tạp hóa với Châu Nguyệt vào tiết học trước.
Đời trước cô ăn trưa ở trường đều phải trả tiền, ý nghĩ này bén rễ trong đầu khiến cô quên mất Hoành Âm có đồ ăn tự phục vụ miễn phí, tiền học phí đã tính cả tiền ăn.
Đương nhiên cũng có những nhà ăn nhỏ phải trả tiền nhưng đồ ăn tự phục vụ miễn phí có nhiều món đa dạng và ngon hơn, mọi người đến những nhà ăn nhỏ này để thay đổi khẩu vị khi ăn đồ ăn tự phục vụ miễn phí lâu rồi, chứ hầu hết thời gian mọi người vẫn chọn ăn trực tiếp ở nhà ăn tự phục vụ.
Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt cùng đến nhà ăn.
Hứa Nhân Nhân cầm khay không đứng xếp hàng trước cửa món chính, đằng sau đột nhiên ló ra một cái đầu và bàn tay chào hỏi: “Xin chào, em là Hứa Nhân Nhân phải không?”
Hứa Nhân Nhân quay đầu, một chàng trai hơi quen mặt cầm một khay không đứng xếp hàng sau lưng cô: “Anh là Giang Nghị, là bạn của Thẩm Triết, bạn thân.”
Cậu ấy vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng cách đó không xa truyền đến: “Tôi không quen cậu ta.”
Hứa Nhân Nhân nhanh chóng quay đầu lại.
Bây giờ nhìn thấy Thẩm Triết thật sự rất xấu hổ.
Châu Nguyệt vẫn luôn quan sát nãy giờ, cuối cùng hỏi một câu: “Anh là người sáng sớm tỏ tình đúng không? Anh họ Giang à?”
“Đàn em biết anh hả?” Giang Nghị lập tức xông lên.
“Không biết.” Châu Nguyệt cũng quay đầu lại.
Thật ra là biết cậu ấy, nhưng cậu ấy lại thích Thần Lộ nên ánh mắt đã được xác nhận là không thể nào làm bạn được.
Giang Nghị bị bơ cũng không giận, tiếp tục nhiệt tình giới thiệu cho Hứa Nhân Nhân: “Đàn em vừa đến nên chắc không biết nhiều về nhà ăn, anh giới thiệu món thịt lợn xốt chua ngọt, còn có sườn xào chua ngọt, đều ăn rất ngon.”
Hứa Nhân Nhân đang vươn tay về phía món thịt lợn xốt chua ngọt, nghe Giang Nghị nói xong, tay lập tức quẹo sang phía gà Cung Bảo. Đã đọc truyện rồi nên Hứa Nhân Nhân biết Giang Nghị là một người thần kỳ, có ánh mắt độc đáo, cô không dám ăn bất cứ món gì cậu ấy giới thiệu.
Sau đó Thẩm Triết cũng bỏ qua sự giới thiệu của Giang Nghị, gắp đầy thịt xào.
Châu Nguyệt vốn không ăn thịt, chỉ gắp một đĩa salad và một ít cà tím nướng, lúc này mới kiềm chế gắp hai miếng thịt.
Giang Nghị nói: “Mọi người thật sự không ăn thử hả?”
“Tự cậu ăn đi.”
Thật ra vị giác của Giang Nghị không có vấn đề gì, thịt lợn xốt chua ngọt và sườn xào chua ngọt ở đây đều ngon, nhưng cậu ấy đã “lầm đường” quá nhiều lần, mọi người không còn hứng thú với giới thiệu của cậu ấy nữa.
Lấy đồ xong, Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt tìm chỗ trống ngồi xuống, Giang Nghị rất tự nhiên ngồi bên cạnh Châu Nguyệt, lại còn gọi Thẩm Triết vẫn đang bê đồ tới: “Thẩm Triết, ở đây.”
Thẩm Triết đi đến, ngồi đối diện Giang Nghị, song song với Hứa Nhân Nhân.
“Sao em ăn ít thế?” Giang Nghị nhìn khay đồ ăn của Châu Nguyệt, kinh ngạc hỏi.
“Giảm béo.”
“Em giảm béo gì nữa, gầy quá rất khó dậy thì…” Ánh mắt Giang Nghị nhìn qua ngực của Châu Nguyệt.
Châu Nguyệt phản ứng kịp, nhanh chóng lấy tay che ngực hét lớn: “Anh là đồ lưu manh.”
“Xin lỗi, anh không có ý khác.” Giang Nghị cũng rất xấu hổ: “Anh có đọc một công thức, liên quan đến cân nặng và… không phải, anh không đọc công thức này.”
Giang Nghị cảm thấy mình càng giải thích càng bỉ ổi, lúc lướt weibo cậu ấy vô tình thấy người ta thảo luận về vấn đề này, cậu ấy là thanh niên đang trưởng thành đầy nhiệt huyết và hiếu kỳ với tất cả mọi thứ nên cũng nhìn mấy lần…
Giang Nghị cúi đầu ăn cơm, nhanh chóng ăn xong: “Trưa tớ còn có việc, tớ đi trước nhé.”
Một lát sau, Thẩm Triết cũng ăn xong.
Châu Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, sống lưng đang thẳng thả lỏng hẳn: “Không biết có phải di chứng của học bù mấy hôm trước hay không mà bây giờ tớ nhìn thấy Thẩm Triết mà một câu cũng không dám nói.”
“Trước kia dám nói à?” Hứa Nhân Nhân hỏi.
Châu Nguyệt nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Trước đây không quen, nhưng sau khi tiếp xúc rồi tớ phát hiện ra anh ấy không lạnh lùng giống như lời đồn.”
“Đồn? Tin đồn gì thế?” Hứa Nhân Nhân hỏi.
“Ngay cả cậu cũng không biết luôn hả?” Châu Nguyệt hứng thú, bê khay đồ ăn của mình ngồi bên cạnh Hứa Nhân Nhân, xác định giọng nói chỉ hai người nghe thấy mới nhỏ giọng nói: “Không phải chú họ tớ mở một phòng khám tư nhân à, tớ tình cờ nghe thấy, chắc chú họ tớ cũng không biết tớ nghe thấy nên cậu chắc chắn phải giữ bí mật.”
Hứa Nhân Nhân gật đầu: “Yên tâm, chắc chắn miệng tớ kín hơn miệng cậu rồi.”
Có lẽ Châu Nguyệt đã giữ trong lòng rất lâu rồi, gấp gáp nói: “Lúc tớ mới về nước do không quen lắm nên nhìn thấy ai cũng chướng mắt, hơi nổi loạn chút, mà chú họ tớ lại là bác sĩ tâm lý nên rất quan tâm tớ, có một lần tớ đến phòng khám tìm chú ấy nên tình cờ nghe thấy.”
Châu Nguyệt nhìn quanh bốn phía, lại hạ thấp giọng: “Lần đó bố của Thẩm Triết đưa Thẩm Triết đến khám, thời gian đó anh ấy luôn mơ đi mơ lại một giấc mơ, cảnh trong mơ là một vụ tai nạn xe, xe con và xe tải va chạm với nhau, có người chết lại còn chảy rất nhiều máu, lần nào anh ấy cũng giật mình tỉnh dậy, sau khi tỉnh dậy thì mồ hôi đầm đìa, tinh thần hoảng hốt, cứ ngủ là lại mơ thấy, lúc đó anh ấy mới 11 tuổi, bố anh ấy lo lắng nên dẫn anh ấy đến gặp bác sĩ.”
“Sau đó thì sao?” Hứa Nhân Nhân hỏi.
“Chú họ tớ tiến hành thôi miên anh ấy, trị hết ác mộng nhưng không biết có phải là di chứng hay không, từ đó trở đi Thẩm Triết trở nên khuyết thiếu cảm xúc, thờ ơ với mọi thứ, thích ở một mình, không thích quan tâm đến người khác, nhìn người không khác gì nhìn cái cốc cả.”
Hứa Nhân Nhân nghĩ một chút: “Cậu không nói thì tớ cũng không nhìn ra, trông anh ta chỉ là lạnh lùng chút thôi.”
“Đó là do bây giờ anh ấy đã kiềm chế lại rồi, nhưng cũng có thể là lâu rồi nên di chứng biến mất chăng?” Châu Nguyệt uống một hớp nước, tiếp tục nói: “Khi anh ấy học cấp hai mới thật sự là không muốn nói chuyện với ai kìa, tránh xa người khác vạn dặm, trừ Giang Nghị là bạn thân từ nhỏ đã dính lấy anh ấy, căn bản là anh ấy không làm bạn với bất cứ ai. Con trai trong lớp đều không ưa anh ấy, còn đánh tập thể anh ấy.”
“Thật hay đùa vậy, anh ta bị đánh?”
“Sao có thể, đó là Thẩm Triết mà. Đám người kia không biết tự lượng sức mình, bị Thẩm Triết dạy dỗ một trận. Bọn họ cũng học ở Hoành Âm, nghe nói bây giờ gặp Thẩm Triết còn quỳ gọi bố… Ấy? Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay kìa, là mấy người bọn họ đó.”
Châu Nguyệt chỉ vào mấy người đầu tóc HKT vừa vào cửa.
Nhóm đầu tóc HKT kia có năm người, tóc đủ màu sắc sặc sỡ, cổ áo đồng phục mở rộng, đeo vòng cổ kim loại có hình đầu lâu bạc, trông rất có điểm nhấn.
Hứa Nhân Nhân quay đầu lại, hai người họ chưa kịp nhìn đi chỗ khác thì đã bị bọn họ phát hiện.
Tên tóc vàng đi đầu đang định làm tư thế nói mấy câu cợt nhả, người bên cạnh kịp thời kéo anh ta lại, nói vài câu bên tai anh ta. Tóc vàng lập tức thay đổi biểu cảm, dẫn theo bốn anh em còn lại đến trước mặt Hứa Nhân Nhân nịnh nọt: “Xin chào đàn em, hân hạnh hân hạnh, anh là Hoàng Tiêu, lớp 12-2, đây là bốn người bạn của anh, bọn anh là…”
“Năm kiếm khách Hoành Âm!” Năm người cùng nói.
Hứa Nhân Nhân vỗ trán: “Ầy, có phải thời kỳ phản nghịch của các anh hơi dài không?”
“Bố Thẩm cũng nói vậy.” Hoàng Tiêu gãi đầu nói.
“…”