Dịch: Hoàng Yến

Beta: Khứ Canh Trù, Maria



Buổi thảo luận này của Ban văn nghệ chủ yếu là về Hội diễn văn nghệ đêm Giáng sinh. Hội diễn văn nghệ lần này do Đoàn nghệ thuật của trường tổ chức, có sự giám sát của Hội học sinh. Họ chỉ cần kiểm duyệt lại danh sách các tiết mục biểu diễn đã được gửi đến, đưa ra kiến nghị, giám sát và đôn đốc tiến độ.

Công việc nhanh chóng được bàn bạc xong, Hứa Nhân Nhân ngáp dài một cái rồi bước ra ngoài.

Tống Quân theo sát phía sau cô. Lúc đi qua Hứa Nhân Nhân, cô ta vẫn luôn lấy tay che mặt, vội vàng bước qua.

Kể từ lần trước ở văn phòng bị Hứa Nhân Nhân tình cờ bắt gặp cảnh cô ta bị mẹ tát, Tống Quân bây giờ cứ hễ nhìn thấy Hứa Nhân Nhân là trốn ngay. Nếu không phải lấy tay che mặt thì lảng tránh ánh mắt sang phía khác, giả bộ không nhìn thấy Hứa Nhân Nhân, trình diễn một màn “bịt tai trộm chuông” ngoài đời thực.

Hứa Nhân Nhân: “…”

Hội diễn văn nghệ lần này mặc dù Ban văn nghệ không bắt buộc phải đảm nhận quá nhiều công việc nhưng vẫn phải thường xuyên theo dõi tiến độ. Đôi khi Hứa Nhân Nhân và Thẩm Triết gặp nhau mấy lần. Thẩm Triết sẽ hẹn cô buổi chiều cùng nhau đi uống nước. Cả hai uống cà phê tại quán cà phê trong trường, còn có lần Thẩm Triết lại hỏi cô có muốn cùng anh đi dạo quanh trường không.

Đã là tháng 12, nhiệt độ ở Lâm Thành giảm mạnh, trường học không còn yêu cầu học sinh phải mặc đồng phục đến trường nữa. Hôm nay Hứa Nhân Nhân mặc một chiếc áo len cổ lọ trông rất ấm áp, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác dài, cổ áo che khuất hơn phân nửa cằm cô.

Hai người chậm rãi đi dọc theo hàng cây xanh trong trường. Thời tiết hôm đó thật sự rất đẹp, tuy có gió nhưng vẫn thấy mặt trời ẩn hiện trong mây, lộ ra một chút sắc cam nhuộm đỏ cả một góc trời.

Trong bầu không khí như vậy, Thẩm Triết đưa tay ra, vô tình chạm vào mu bàn tay Hứa Nhân Nhân, sau đó cả hai người đều cảm thấy trên tay tê dại như bị điện giật.

Hứa Nhân Nhân nhanh chóng rút tay lại. Sau khi bước sang mùa đông, thời tiết trở nên rất khô hanh. Hơn nữa hôm nay cô còn mặc một chiếc áo len cổ lọ đặc biệt hút tĩnh điện, đây đã là lần thứ hai trong ngày hôm nay cô bị điện giật rồi. Hứa Nhân Nhân quyết định sau khi về nhà sẽ niêm phong chiếc áo len này vĩnh viễn.

Cô chạm vào mu bàn tay bị điện giật của mình, Thẩm Triết đi ngay bên cạnh cô. Nếu như không phải vẫn đang bước đi theo bản năng thì có lẽ anh đã hóa đá mất rồi.

Sau đó, Thẩm Triết rốt cuộc cũng không đưa ra thêm lời đề nghị kỳ quặc nào nữa.

Cuối cùng, ngày 24 tháng 12, đêm Giáng sinh đã đến.

Hứa Nhân Nhân thay quần áo xong, đi từ tầng hai xuống, những người khác đều đã có mặt đầy đủ.

Hứa Nhân Nhân ngồi xuống bàn ăn, mẹ Hứa hỏi cô: “Hôm nay trường con có tổ chức hoạt động gì không?”

Hứa Nhân Nhân gật đầu: “Buổi chiều sẽ có Hội diễn văn nghệ. Sau đó, có thể con sẽ đi chơi cùng với các bạn trong lớp, khả năng tối nay sẽ về muộn ạ.”

“Nếu định ra ngoài chơi thì bảo tài xế lái xe đưa con đi. Nhớ phải chú ý an toàn đấy.” Mẹ Hứa dặn dò.

Hứa Nhân Nhân gật đầu đồng ý.

Ngay sau đó, ánh mắt mẹ Hứa rơi vào trên người đứa con trai lớn của mình: “Còn con? Hôm nay là Giáng sinh, dù sao thì con cũng từng đi du học, chắc hẳn sẽ thích lễ giáng sinh nhỉ, đã có kế hoạch gì chưa?”

Hứa Tu Ninh ngẩng đầu lên khỏi tờ báo: “Mẹ, công ty còn có việc.”

“Công ty có việc thì để đó cho bố của con lo, hôm nay mẹ cho con nghỉ phép. Có phải không có ai hẹn đúng không, mẹ sắp xếp cho con.”

“Không cần…”

Hứa Tu Ninh còn chưa kịp nói xong, mẹ Hứa đã tiếp lời: “Mẹ không phải là người cổ hủ, lại cũng không bắt con ngay lập tức yêu đương, đính hôn rồi kết hôn. Chỉ cần cùng nhau đi chơi, giữ liên lạc qua lại, nói không chừng có thể gặp được người con thích. Bây giờ con không tiếp xúc với ai, kết quả những cô gái giỏi giang đều đã kết hôn hết cả. Đợi đến khi con vừa ý ai thì con gái nhà người ta đều đã là phụ nữ có chồng rồi. Vậy nên bây giờ con nên tìm đối tượng tiếp xúc nhiều vào, tốt nhất là “ra tay trước có lợi trước” – theo đuổi người ta trước… “

Mẹ Hứa nói từng câu đều là đạo lý, Hứa Tu Ninh cầu xin: “Chỉ là ăn một bữa tối mà thôi, mẹ cứ sắp xếp đi.”

Hứa Nhân Nhân lặng lẽ giơ tay lên: “Thật ra… Anh trai ở độ tuổi này cũng chưa cần vội đâu ạ.”

“Một đứa trẻ như con thì can thiệp ít thôi. Nếu như anh trai con cũng giống như con, cấp ba đã bắt đầu yêu đương thì bây giờ mẹ đã có cháu bế rồi.”

Hứa Nhân Nhân: “?”

Cô rõ ràng là bị oan.

Mắt thấy lửa sắp cháy đến trên người mình, Hứa Nhân Nhân cũng không dám nói thêm lời nào nữa, đồng thời cô cũng thay Châu Nguyệt mặc niệm trong lòng. Đây chính là khoảng cách tuổi tác, không dễ để xử lý. Hứa Nhân Nhân vẫn không thể nói ra rằng, thực ra con có một người bạn yêu thầm anh trai, là một người bạn cùng lớp, rất xinh đẹp, gia cảnh cũng tốt, chỉ là còn hơi trẻ, mới chỉ 16 tuổi.

Không chỉ có bố mẹ mà anh trai cô cũng sẽ bị dọa cho khiếp sợ.

Sau đó Châu Nguyệt sẽ xong đời.

Hứa Nhân Nhân mím môi, trong suy nghĩ miên man đi đến trường.

Hôm nay là Giáng sinh, ở Trung Quốc rất thịnh hành việc tặng táo vào đêm Giáng sinh để bày tỏ lời chúc “bình an” đến đối phương.

Khi Hứa Nhân Nhân đến lớp, trên bàn cô đã chất đầy táo. Một số là của bạn cùng lớp tặng, một số từ bạn học ở các lớp khác tặng, lại cũng có một số người ẩn danh lén tặng táo cho cô, còn cả một số quả là được ủy thác cho người khác đem đến tặng.

Trên bàn những người khác cũng có không ít táo, nhưng không khoa trương như lượng táo trên bàn Hứa Nhân Nhân.

Vì không biết rõ là do ai tặng, cũng không thể trả lại, ăn cũng không hết, Hứa Nhân Nhân chỉ có thể đến căn tin mua một cái túi lớn rồi nhanh chóng bỏ tất cả táo vào trong túi.

Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Cứ qua một lát thì lượng táo Hứa Nhân Nhân nhận được lại càng nhiều, cái túi to cũng không đựng vừa nữa rồi.

Rất nhiều người đến lớp của bọn họ, đặt táo lên bàn các bạn học ngồi ở hàng ghế sau, nhờ họ đưa giúp cho Hứa Nhân Nhân. Đương nhiên, để báo đáp thì những bạn học ngồi ở hàng ghế sau cũng đều sẽ được tặng một quả táo. 

Chuyện này rất nhanh đã truyền đến tai Thẩm Triết.

Thẩm Triết nghe theo lời khuyên của bố mình, cố ý chọn một quả táo vừa to vừa đỏ. Nghe được chuyện này, anh đột nhiên có cảm giác không dám đem đồ ra tặng.

Có điều, Thẩm Triết vẫn còn có kế hoạch dự phòng.

Hôm nay chỉ phải lên lớp nửa buổi, buổi chiều là Hội diễn văn nghệ, sau đó mọi người được tự do vui chơi, ai về nhà nấy.

Quảng trường thành phố mỗi năm đều diễn ra các hoạt động Giáng sinh. Ở trung tâm quảng trường có một cây thông Noel cao 3 mét, bên trên được trang trí đèn nháy và quà tặng, còn cả ông già Noel đứng bên dưới cây thông phân phát quà tặng.

Những vị trí khác trong quảng trường cũng có người đang bố trí âm thanh và ánh sáng. Vào dịp Giáng sinh hằng năm, rất nhiều các bạn trẻ tụ tập ở đây để tự tay làm túi quà tặng hoặc thiệp Giáng sinh rồi treo chúng lên cây thông Noel. Nếu có ai đó thích những túi quà tặng hay thiệp Giáng sinh này thì có thể đến chỗ cây thông nhận nó.

Ở quảng trường còn rất nhiều hoạt động khác có thể tham gia. Một vài người thường hát trên tàu điện ngầm hoặc cầu vượt cũng sẽ nhân dịp này đến đây biểu diễn góp vui, nghe nói tối nay còn có biểu diễn ảo thuật.

Trước đây Hứa Nhân Nhân chưa từng được tham gia những hoạt động như thế này, vì vậy cô đã sớm hẹn với Châu Nguyệt sau khi tan học đi xem thử, nhân tiện đi dạo xung quanh đó tìm món ngon nào đó cùng nhau thưởng thức.

Có điều, cứ nghĩ đến anh trai mình sắp đi xem mắt, mà cô còn giấu Châu Nguyệt chuyện này, Hứa Nhân Nhân lại cảm thấy có chút áy náy trong lòng, không biết có nên nói chuyện này với Châu Nguyệt hay không.

Đúng lúc này, Châu Nguyệt lấy ra một quả táo được đóng gói tinh xảo, nói: “Khi nào trở về, tớ sẽ đến nhà cậu tặng quả táo này cho anh Tu Ninh rồi mới về nhà.”

Nghe Châu Nguyệt nói vậy, tâm trạng của Hứa Nhân Nhân lại càng trở nên phức tạp. Hứa Nhân Nhân tâm sự trùng trùng, dáng vẻ muốn nói lại thôi thể hiện quá mức rõ ràng, Châu Nguyệt cũng nhìn ra được: “Cậu sao vậy? Cảm giác như cậu đang có chuyện gì đó giấu tớ.”

Hứa Nhân Nhân sờ sờ mũi: “Rõ ràng như vậy à?”

“Ừm, gần như viết hết lên trên mặt của cậu.” Châu Nguyệt cắn một miếng táo, ánh mắt nghi ngờ quét qua quét lại trên mặt Hứa Nhân Nhân: “Có liên quan đến anh Tu Ninh đúng không?”

Thế mà đoán một lần đã trúng.

“Cậu nói đi.” Châu Nguyệt ngồi thẳng người, nghiêng tai về phía Hứa Nhân Nhân: “Tớ cũng đã đoán được đại khái rồi.”

“Thực ra cũng không có gì.” Hứa Nhân Nhân nói: “Mẹ tớ đã sắp xếp cho anh ấy một buổi xem mắt vào tối nay. Anh tớ không tình nguyện đi, đoán chừng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cậu không cần phải lo lắng.”

“Ở đâu?” Châu Nguyệt hỏi.

“Tớ không biết, để tớ hỏi giúp cậu nhé?”

Châu Nguyệt thúc giục: “Cậu mau hỏi giúp tớ đi.”

Hứa Nhân Nhân mở điện thoại lên, gửi tin nhắn cho mẹ: Mẹ ơi, tối nay anh trai con ăn tối ở đâu? Mẹ giúp con đặt chỗ ở đó nhé, con muốn đi kiểm tra.

Có lẽ mẹ Hứa đang cầm điện thoại nên trả lời rất nhanh: Con muốn làm gì? Đừng có làm loạn.

Hứa Nhân Nhân: Con chắc chắn không làm gì đâu. Con chỉ tò mò muốn xem thử mà thôi, với lại tối nay con muốn mời bạn ăn tối nhưng chưa biết phải đi đâu.

Mẹ Hứa: Thẩm Triết à?

Biết rằng mẹ Hứa thích Thẩm Triết, Hứa Nhân Nhân nói: Vâng.

Mẹ Hứa: Vậy được rồi, để mẹ đặt bàn cho hai đứa.

Sau khi mẹ Hứa gửi vị trí cho Hứa Nhân Nhân, một lần nữa dặn dò cô không được phá rối, có thể hỗ trợ một chút, bằng không thì về nhà cả hai anh em chắc chắn sẽ ăn đủ.

Hứa Nhân Nhân rụt cổ, gửi qua một biểu tượng ngoan ngoãn.

“Xong rồi.” Hứa Nhân Nhân nói.

Châu Nguyệt ôm chặt một cánh tay của cô: “Tớ biết cậu tốt với tớ nhất mà. Có điều còn đang trong giờ học, cậu cũng dám gửi tin nhắn về nhà à? Mẹ cậu không mắng cậu ư?”

“Không đâu.” Hứa Nhân Nhân cất điện thoại đi: “Mẹ tớ chỉ mong tớ khỏe mạnh, tâm trạng luôn luôn vui vẻ, không cần tớ phải trở thành một người phụ nữ thành công gì cả.”

“Tuyệt vời.” Châu Nguyệt ngưỡng mộ nói.

Bởi vì phút chót lại phát sinh thêm sự kiện buổi xem mắt của anh trai Hứa Nhân Nhân nên thời gian đến quảng trường thành phố chỉ có thể lùi lại.

Hôm nay là đêm Giáng sinh, doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài ở Lâm Thành rất nhiều, khắp các con phố đều có thể cảm nhận được bầu không khí lễ hội.

Tối nay bọn họ dùng bữa tại một nhà hàng tây trên phố Phổ Ninh, gần đó có rất nhiều cửa hàng buôn bán nhỏ. Sau khi kết thúc chương trình văn nghệ, Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt định đến đó đi dạo trước.

Ra khỏi khán phòng, Thẩm Triết và Giang Nghị đi đến.

“Đàn em, lát nữa các em có sắp xếp gì không?” Giang Nghị hỏi Châu Nguyệt.

“Em và Nhân Nhân dự định sẽ đi dạo phố, thuận tiện dùng bữa luôn.” Châu Nguyệt nói.

“Vậy cho anh đi cùng nhé, anh và Thẩm Triết cũng muốn đi dạo phố sau đó đi ăn tối.”

Giang Nghị nháy mắt, Châu Nguyệt “ồ” một tiếng sau đó mới nhận ra, gật đầu nói: “Vậy thì… được ạ.”

Thẩm Triết và Giang Nghị đã bàn bạc xong trước đó là để cho Giang Nghị dùng bất kể cách nào cũng phải đánh lạc hướng Châu Nguyệt để Thẩm Triết có thể hẹn Hứa Nhân Nhân. Nhưng ai cũng biết Giang Nghị không đáng tin, không những không đánh lạc hướng được Châu Nguyệt mà ngay cả bản thân anh ta cũng tham gia vào. Hẹn hò hai người lập tức biến thành bốn người.

Thẩm Triết: “…”

Chỉ cần anh không để ý đến những người khác, bốn làm tròn một chút, cũng thành cuộc hẹn hò hai người.

Mọi người quay trở lại phòng học thu dọn đồ đạc, hẹn gặp nhau ở cổng trường rồi bắt xe đến phố Phổ Ninh.

Phố Phổ Ninh là một con phố buôn bán rất nhỏ, không có nhiều người ở đây, bên trong chủ yếu bày bán các loại đồ thủ công mỹ nghệ kỳ lạ từ khắp mọi nơi trên thế giới. Mỗi cửa hàng đều không lớn, nhưng bố trí rất độc đáo.

Đêm nay là đêm Giáng sinh, ca khúc mừng Giáng sinh vang lên trên khắp các con phố. Bốn người họ xuống xe ở ngã tư, cùng nhau lang thang từng cửa hàng.

Thẩm Triết đi cạnh Hứa Nhân Nhân giúp cô xách đồ. Giang Nghị và Châu Nguyệt đi cùng nhau, thỉnh thoảng lại nhìn về phía hai người họ.

“Tình huống bây giờ là sao? Thẩm Triết có phải đang theo đuổi Nhân Nhân nhà em không?” Châu Nguyệt hỏi.

“Đã thể hiện rất rõ ràng rồi, em không nhận ra à?” Giang Nghị đáp.

Châu Nguyệt ngơ ngác há hốc mồm, một lúc sau mới nói: “Thật không ngờ được, đời này em lại có thể thấy Thẩm Triết theo đuổi một người.”

Người có tính cách như Thẩm Triết, trước đây cô ấy còn sợ Nhân Nhân ở bên cạnh anh sẽ đau khổ, ai ngờ rằng Thẩm Triết vậy mà lại là người thông suốt trước.

Đúng là một tin vui.

Hứa Nhân Nhân đang xem một đôi hoa tai. Hoa tai có hình mặt trăng, phối màu đặc biệt, trông rất bắt mắt.

Thẩm Triết hỏi cô: “Em thích không?”

“Trông nó rất đẹp.” Hứa Nhân Nhân nói: “Nhưng tôi không xỏ lỗ tai.”

Kiếp trước cô cũng không xỏ lỗ tai vì sợ đau. Mặc dù có rất nhiều người nói với cô rằng không đau, nhưng cuối cùng cô vẫn không xỏ.

“Tôi có nên xỏ lỗ tai không nhỉ?” Hứa Nhân Nhân nói: “Bạn bè đều nói không đau, nhưng nếu đâm một cái lỗ trên tai của mình, thực sự sẽ không đau hả?”

“Vậy thì không xỏ.” Người bên cạnh nói.

“Nhưng một số hoa tai rất đẹp.”

“Có thể mua về… ngắm.”

Hứa Nhân Nhân bật cười, cô ngẩng đầu lên, phát hiện Thẩm Triết đang nhìn cô, nhìn không giống như vừa nói chuyện.

“Vừa rồi là anh nói phải không?” Hứa Nhân Nhân hỏi.

“Em vừa mới thất thần.” Thẩm Triết vươn tay xoa đầu cô: “Không phải thích à? Mua về trước đã.”

Thẩm Triết nhặt đôi hoa tai lên, nhờ ông chủ gói lại rồi đến quầy tính tiền.

Đi dạo hơn một tiếng đồng hồ, Hứa Nhân Nhân đã mua rất nhiều món đồ nhỏ. Sau đó, cô cùng mọi người đi ăn tại nhà hàng mà mẹ Hứa đã đặt chỗ.

Phong cách của cả con phố này gần như tương tự nhau, nhà hàng phương Tây này cũng vậy. Trên bức tường bên cạnh lối vào treo một bức tranh sơn dầu, màu sắc và thiết kế rất giống với bức tranh hoa hướng dương của Van Gogh, rực rỡ sắc màu.

Quán tuy không lớn nhưng trang trí rất đặc biệt, phía trước có một nghệ sĩ chơi violin. Quán không có phòng riêng, mọi người đều ngồi trong đại sảnh. Cứ hai, ba hàng ghế sẽ có một vách ngăn nhỏ bằng gỗ để ngăn cách các chỗ ngồi với nhau.

Khi họ vào vẫn còn sớm, mọi người ngồi bên trong đều là đi theo nhóm, tốp năm tốp ba tụ tập đến ăn tối, chủ yếu là người nước ngoài.

Mẹ Hứa đặt một bàn cho hai người, nhưng may mắn thay bây giờ còn ít người, có thể dễ dàng đổi thành bàn cho bốn người.

Một lúc sau, Hứa Tu Ninh đi vào.

Sau khi bước vào, Hứa Tu Ninh nhìn xung quanh nhà hàng một lượt. Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt lập tức lấy thực đơn che mặt. Hứa Nhân Nhân còn không quên kéo Thẩm Triết xuống, cùng trốn sau quyển thực đơn.

Thẩm Triết nghiêng đầu, Hứa Nhân Nhân quàng một tay qua cổ anh, kéo anh cùng nấp sau quyển menu nhỏ. Hai người gần nhau trong gang tấc, không khí xung quanh hai người dường như trở nên khô nóng.

Thẩm Triết quay đầu sang bên cạnh, Hứa Nhân Nhân vẫn đang dựa vào tiếng bước chân phân biệt xem anh trai cô đã đi chưa. Đợi nguy cơ qua đi, Hứa Nhân Nhân thở phào nhẹ nhõm, quay đầu, môi cô gần như chạm vào khóe môi Thẩm Triết.

Không gian mà quyển menu có thể che chắn quá hẹp, hơi thở của hai người gần như hòa quyện vào nhau. Nhận ra tư thế hiện tại của hai người, Hứa Nhân Nhân lập tức buông tay như thể bị ai đó giẫm vào đuôi.

Buông menu xuống, cả hai ngồi lại chỗ cũ như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Hai người ngồi đối diện nhìn hai người họ với vẻ mặt nghi ngờ, chẳng lẽ vừa rồi hai người này còn lén lút làm gì đó?

Tuy nhiên, giọng nói bên cạnh đã nhanh chóng kéo lại sự chú ý của mọi người.

Lần này bọn họ rất may mắn, sau khi đổi chỗ ngồi thế mà lại ngồi ngay bên cạnh bàn của Hứa Tu Ninh. Chỉ có một vách ngăn ở giữa, có thể nghe rõ bên kia nói gì.

Giang Nghị muốn nói chuyện lập tức bị Châu Nguyệt ra hiệu im lặng.

Thẩm Triết ngay từ lúc nhìn thấy Hứa Tu Ninh đã hiểu rõ, có lẽ Hứa Nhân Nhân lần này tới đây là để theo dõi buổi xem mắt của anh trai cô.

Bọn họ lặng lẽ gọi món, lặng lẽ dùng đồ uống. Muốn giao tiếp với nhau thì dựa vào nét mặt hoặc gửi tin nhắn, biến bữa ăn tối thành một vở kịch câm.

Bên kia, Hứa Tu Ninh chỉ vừa mới ngồi xuống.

Mẹ Hứa rất dụng tâm trong việc lựa chọn con dâu. Đối diện là một cô gái trông rất dịu dàng, tóc dài, xinh đẹp, có vẻ rất giỏi giang.

Sau khi cả hai người họ ngồi xuống, chào hỏi nhau rồi bắt đầu trò chuyện.

Cả hai người họ đều bị bố mẹ bắt đến xem mắt. Cô gái làm việc trong cơ quan nhà nước, bằng tuổi Hứa Tu Ninh, càng trùng hợp hơn chính là hai người họ vậy mà còn là bạn cùng trường đại học.

Vì vậy, cuộc trò chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều.

Bên này, Châu Nguyệt gần như dán cả tai lên vách ngăn. Khi phục vụ tới, cô ấy mới ngồi lại, sau đó lại vô thức đưa tai áp sát lên trên vách ngăn.

Châu Nguyệt nghe không hiểu những chủ đề mà hai người họ nói, những nơi mà bọn họ từng đi qua cô ấy cũng chưa từng đi, cũng không biết quán bar nào gần trường đại học bán loại rượu có hương vị ngon nhất, bảo tàng nào mỗi tháng sẽ có những buổi triển lãm đặc sắc.

Châu Nguyệt hơi thất vọng. Khoảng cách giữa cô ấy và Hứa Tu Ninh không chỉ là sự chênh lệch tuổi tác 9 năm, mà còn là ở kiến thức, kinh nghiệm sống,…

Ở tuổi của Châu Nguyệt bây giờ, cô ấy thậm chí còn không đủ tư cách để theo đuổi Hứa Tu Ninh, nếu không sẽ chỉ làm phiền anh ấy.

Châu Nguyệt từ trước tới nay đều không ăn nhiều vào buổi tối. Nhưng hôm nay, cô ấy đi ngược lại với thói quen, ăn hết toàn bộ bít tết và mì Ý, thậm chí còn ăn sạch cả đồ ăn kèm khác có trên đĩa.

Châu Nguyệt luôn ăn ít giờ đột nhiên ăn quá nhiều khiến bụng cô ấy cảm thấy khó tiêu. Sắc mặt cô ấy trắng bệch, đội mũ của chiếc áo hoodie lên để che mặt và ra hiệu: “Tớ đi vệ sinh.”

Hứa Nhân Nhân cũng che mặt đứng lên, bất an đi theo: “Tớ đi cùng với cậu.”

Châu Nguyệt vừa vào tới nhà vệ sinh đã nôn thốc nôn tháo, Hứa Nhân Nhân vỗ lưng giúp cô ấy, đưa khăn giấy cho cô ấy.

Một lúc sau, Châu Nguyệt mới cảm thấy đỡ hơn. Cô ấy dùng tay hứng nước súc miệng, nhân tiện rửa mặt.

“Cậu thấy đỡ hơn chút nào không?” Hứa Nhân Nhân hỏi.

“Tớ không sao.” Châu Nguyệt đứng trước gương chỉnh trang bản thân, lau khô tay: “Chúng ta quay lại thôi.”

“Nguyệt Nguyệt.” Hứa Nhân Nhân lo lắng nhìn cô ấy.

“Tớ thực sự không sao, không phải tớ đã nói rồi sao? Tớ chỉ là có thiện cảm với anh trai cậu mà thôi, cũng chưa tới mức muốn sống muốn chết phải là anh ấy, thật đấy.”

Hai người quay trở lại, bên kia, Hứa Tu Ninh cũng đã ăn xong.

Cô gái đứng dậy, Hứa Tu Ninh cầm áo khoác tiễn cô ấy ra ngoài.

Hứa Tu Ninh vừa rời đi, bọn họ cuối cùng cũng có thể lên tiếng nói chuyện rồi.

“Hai người họ đều ra ngoài cả rồi, Hứa Nhân Nhân, em sắp sửa có chị dâu hả?” Giang Nghị hỏi.

Vừa dứt lời, cánh tay anh ta đã bị Hứa Nhân Nhân vỗ mạnh một cái: “Anh có biết nói chuyện không vậy?”

“Anh nói sai hả?”

Mấy người bọn họ vẫn còn đang tranh cãi thì Hứa Tu Ninh đã quay trở vào, đi thẳng về phía bọn họ.

Hứa Nhân Nhân vẫn còn muốn trốn, nhưng phát hiện xung quanh không có vật gì có thể che chắn nên vội vàng kéo Thẩm Triết qua chặn trước mặt cô.

“Nhân Nhân.” Hứa Tu Ninh gọi cô.

Trốn không thoát, Hứa Nhân Nhân ngẩng đầu, lúng túng gọi: “Anh.”

Hứa Tu Ninh nhìn cô vài phần bất lực, quay qua trò chuyện cùng những người khác.

“Anh Tu Ninh.” Châu Nguyệt lấy từ trong cặp ra một quả táo đưa cho anh ấy: “Tặng anh, chúc anh bình an vô sự.”

“Cảm ơn em.” Hứa Tu Ninh nhận lấy: “Anh chưa chuẩn bị quà cho các em, ừm, các em tìm Nhân Nhân lấy nhé.”

Hứa Nhân Nhân: “Anh trả tiền à?”

“Tất nhiên rồi.”

“Vậy em không khách sáo đâu.” Hứa Nhân Nhân cười nói.

Hứa Tu Ninh còn phải quay trở lại công ty nên sau khi chào hỏi họ, lại trò chuyện vài câu rồi rời đi ngay. Trước khi đi còn vỗ vai Thẩm Triết, dặn dò anh dẫn Hứa Nhân Nhân đi chơi phải chăm sóc cô thật tốt.

Ngay sau khi Hứa Tu Ninh rời đi, bọn họ cũng chuẩn bị ra về.

Bàn ăn đã được thanh toán, mấy người họ ra khỏi nhà hàng, chuẩn bị đón xe đến quảng trường thành phố.

Lúc ra cửa, Hứa Nhân Nhân vẫn luôn cảm thấy có người đang theo dõi cô, nhưng đợi khi cô quay đầu lại thì không thấy ai cả.

Những người khác đã đi trước, Hứa Nhân Nhân đột nhiên quay trở lại.

Một người phụ nữ ăn mặc sành điệu nhưng đầu quấn khăn lụa, trên mặt còn đeo một chiếc kính râm rất to. Vốn dĩ đã bước lên trên bậc thềm, nhìn thấy Hứa Nhân Nhân quay trở lại, bước chân khựng lại rồi giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra tiếp tục đi về phía trước.

“Mẹ?” Hứa Nhân Nhân gọi.

Mẹ Hứa chỉnh kính râm giả vờ như không quen biết cô.

“Mẹ, đừng giả vờ nữa, mẹ ruột của mình con còn có thể nhận sai à?” Hứa Nhân Nhân bước tới, tháo kính râm của bà xuống.

Mẹ Hứa chỉ bối rối trong một giây, nhanh chóng ho khan chữa cháy: “Mẹ đặt chỗ ở đây xong, nhà hàng bọn họ một hai muốn gửi cho mẹ phiếu giảm giá. Bố con phải tăng ca, vậy nên mẹ mới một mình tới đây.”

“Ồ.” Hứa Nhân Nhân liếc nhìn mẹ mình hóa trang từ trên xuống dưới: “Mẹ, mẹ trang điểm cũng… hơi lố lăng rồi.”

Cô vốn cho rằng mình đã đủ lén lút lắm rồi, ai biết mẹ cô còn lén lút hơn.

“Nói mẹ lố lăng con có xấu hổ không hả?” Dù sao đã bị phát hiện rồi, mẹ Hứa kéo chiếc khăn lụa trên đầu xuống, buộc quanh cổ, gõ nhẹ vào đầu con gái: “Còn không nhìn lại dáng vẻ lén lút rình rập của con, không có chút phong thái quý cô gì cả.”

Hứa Nhân Nhân lè lưỡi.

“Có điều, con và Thẩm Triết khá ngọt ngào đấy.” Mẹ Hứa bổ sung thêm.

Hứa Nhân Nhân: “…”

Mẹ cô chắc là bị bệnh rồi, cần phải trị.

Những người khác phát hiện không thấy Hứa Nhân Nhân đâu, cùng nhau quay trở lại tìm, sau đó cũng nhìn thấy mẹ Hứa.

Mẹ Hứa muốn cứu vãn thể diện của mình nên chào hỏi mấy người hậu bối bọn họ liền chuồn êm.

Sau đó, bốn người đi đến quảng trường thành phố.

Quảng trường thành phố lúc này đã đông nghịt người, cây thông Noel cao hơn ba mét rực rỡ đầy màu sắc giữa quảng trường, xung quanh có những người bán đồ ăn vặt, người biểu diễn nghệ thuật, ảo thuật gia và còn rất nhiều các chương trình khác.

Dòng người qua lại không ngớt.

Bởi vì quá đông người nên bốn người chưa kịp nắm tay nhau đã nhanh chóng bị đám đông xô đẩy tách ra.

Thẩm Triết vẫn luôn đi bên cạnh Hứa Nhân Nhân, cả hai vẫn ở bên nhau. Giang Nghị bên kia gửi một tin nhắn tới nói anh ta đang cạnh Châu Nguyệt.

“Không sao đâu, Giang Nghị sẽ chăm sóc cô ấy.” Thẩm Triết nói.

Hứa Nhân Nhân gật đầu, hiện tại có quá nhiều người, tìm được bọn họ rồi thì có thể cũng sẽ lại lạc nhau, chi bằng đôi bên tự đi dạo, thời cơ thích hợp thì gặp mặt sau.

Xung quanh chỗ cây thông Noel có rất nhiều người, Thẩm Triết hỏi cô: “Em có muốn viết thiệp không?”

“Có.”

Hai người tìm một gian hàng để mua thiệp, Hứa Nhân Nhân cầm bút viết lên: Merry Christmas, XYY.

Thẩm Triết cũng cầm bút viết: Merry Christmas, SZ.

Tiếp đó, anh ghim hai tấm thiệp lại với nhau, treo chúng lên cây thông Noel.

Hai người lại đi dạo thêm một lúc, Hứa Nhân Nhân đã thấm mệt. Họ tìm một quán cà phê bên đường vào nghỉ ngơi, nhân tiện gọi món gì đó uống.

Hứa Nhân Nhân gửi vị trí của cô cho Châu Nguyệt. Qua một lúc, Châu Nguyệt gửi tin nhắn trả lời cô ấy đã về rồi, bảo Hứa Nhân Nhân chơi vui vẻ.

Sao lại về sớm như vậy.

Châu Nguyệt có chút lơ đễnh sau khi rời khỏi nhà hàng, sau khi đến quảng trường, lúc đầu cô ấy đi cùng với Giang Nghị, nhưng một lúc sau, không nhìn thấy Giang Nghị đâu nữa, chỉ còn lại một mình cô ấy.

Xung quanh có quá nhiều người, có người bên cạnh va vào cô ấy, Châu Nguyệt bị xô ngã về phía bên trái, người bên tay trái bị cô đụng phải quay đầu lại, nhân tiện giúp cô ấy chặn người đã va vào cô lại.

“Tạ Tư Tề?”

“Sao cậu lại ở đây một mình, chị họ của tôi đâu?” Tạ Tư Tề hỏi.

“Chúng tôi lạc nhau, cậu ấy chắc là đang đi cùng Thẩm Triết. Còn cậu thì sao?”

“Tôi bị bạn học kéo qua đây, đang định trở về.”

Tạ Tư Tề vốn không thích những nơi đông đúc thế này, chẳng khác gì một cái chợ, có cái gì hay ho đâu.

“Cậu muốn đi về à?” Tạ Tư Tề hỏi cô ấy.

Châu Nguyệt nhìn xung quanh: “Ừm, tôi cũng về thôi.”

“Đi phía bên này ít người hơn.” 

Tạ Tư Tề dẫn cô ấy đi vào bên trong, phía bên này ít người thật nhưng càng đi lại càng thấy xa, đi một lúc đã từ đường lớn chuyển sang một con hẻm nhỏ.

Lúc này có hai người đàn ông say rượu đi tới, vừa đi vừa lẩm bẩm. Tạ Tư Tề bảo vệ Châu Nguyệt phía sau mình, có điều hai gã say xỉn này tuy trông điên khùng nhưng cũng không làm gì, chỉ nhìn chằm chằm hai người bọn họ một lúc rồi lảo đảo đi mất.

“Con đường này không an toàn lắm, chúng ta vẫn nên đi ra ngoài đi.”

Hai người quay lại, để không bị tách ra, Tạ Tư Tề nắm lấy cổ tay cô ấy: “Đi theo tôi.”

Tạ Tư Tề đi phía trước mở đường, ngăn cản đám đông va vào cô ấy, cuối cùng họ cũng chen ra ngoài.

Hôm nay quần áo trên người Tạ Tư Tề tất cả đều là màu tối, chỉ có đôi giày là màu trắng. Châu Nguyệt cúi đầu, phát hiện trên giày của Tạ Tư Tề có rất nhiều dấu chân. Hơn nữa những vết giày này còn bố trí khá đặc biệt, một vài dấu giày in trên nền giày trắng trông giống như hình ảnh một con mèo đang nhe răng trợn mắt.

Châu Nguyệt không nhịn được bật cười.

“Tối nay cảm ơn cậu, hôm khác tôi sẽ mời cậu một bữa.” Châu Nguyệt đứng bên đường, ánh đèn hai bên đường hắt vào người cô ấy tạo thành một vầng hào quang. Cô ấy vẫy tay chào tạm biệt với Tạ Tư Tề, rồi lên xe rời đi.

Tạ Tư Tề sau đó cũng rời đi.

Hứa Nhân Nhân và Thẩm Triết ngồi trong quán cà phê chờ một lúc. Giang Nghị lúc đầu nói muốn tụ họp với bọn họ nhưng sau đó anh ta lại gặp bạn học nên cùng nhau đi hát karaoke, hỏi hai người họ có muốn đi cùng không.

Hứa Nhân Nhân và Thẩm Triết đều không có hứng thú với việc ca hát nên từ chối, định ngồi lại trong cửa hàng ngắm cảnh đêm một lát rồi trở về.

Hứa Nhân Nhân gọi trước cho tài xế. Tài xế đậu xe ở con phố lớn bên ngoài, hai người chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ ra ngoài.

Cây thông Noel đang tỏa sáng rực rỡ, từ rất xa đã có thể nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt ở bên đó, Hứa Nhân Nhân và Thẩm Triết lên xe ở ngã tư.

“Hứa Nhân Nhân.” Thẩm Triết gọi cô.

Hứa Nhân Nhân nghiêng đầu.

Thẩm Triết cúi người xuống, vòng hai tay ra sau gáy cô, đeo một thứ mát lạnh lên cổ cô.

Hứa Nhân Nhân cúi đầu, nhìn thấy trên cổ mình là sợi dây chuyền có mặt hình quả táo.

Sau khi lên xe Hứa Nhân Nhân đã cởi áo khoác ngoài, để lộ cần cổ duyên dáng. Dây chuyền bạc, phía trước là mặt dây hình quả táo đỏ. Da của Hứa Nhân Nhân rất trắng, quả táo đỏ trên xương quai xanh của cô trông rất rực rỡ.

“Giáng sinh vui vẻ.” Thẩm Triết giúp cô điều chỉnh lại sợi dây chuyền, sau đó thu tay về.

“Cảm ơn anh.” Chỗ mà Thẩm Triết chạm qua có chút tê dại, Hứa Nhân Nhân không tự nhiên quay người lại, mở cặp ra, tặng cho Thẩm Triết một chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt.

Chiếc hộp này được Hứa Nhân Nhân đặc biệt chuẩn bị cho ngày Giáng sinh. Bên trái là một quả táo, bên phải có một tấm thiệp “Merry Christmas”, ngoài ra còn có một hộp nhỏ đựng đồ ăn nhẹ bên trên tấm thiệp.

Đồ ăn nhẹ được cho vào ngẫu nhiên, có thể là sôcôla, có thể là kẹo, cũng có thể là các loại hạt.

Sau khi tặng quà cho Thẩm Triết, Hứa Nhân Nhân lấy ra một cái hộp khác: “Anh cầm hộp này tặng cho Giang Nghị nhé.”

Thẩm Triết cầm chiếc hộp trong tay, vẻ mặt phức tạp: “Em chuẩn bị nhiều quà vậy sao?”

Hứa Nhân Nhân nhìn anh, dừng lại một chút rồi nói: “Bốn mươi hộp, bạn học trong lớp mỗi người một hộp, còn có của anh và Giang Nghị.”

Lần trước chuyện của Thần Lộ các bạn học trong lớp đã giúp cô đăng bài, tránh được rất nhiều phiền toái. Đây là một cơ hội tốt để cô báo đáp ân tình cho họ. Cô cũng chuẩn bị quà cho Thẩm Triết và Giang Nghị, định khi trở về sẽ tặng cho bọn họ.

Còn lại một chiếc hộp cuối cùng, Hứa Nhân Nhân tặng nó cho tài xế.

“Đến cả tôi cũng có quà à.” Tài xế vui vẻ nói: “Cảm ơn cô Nhân Nhân.”

“Không có gì ạ.”

Thẩm Triết: “…”



Lời tác giả:

Thẩm Triết: Táo do người khác tặng sẽ nhanh hỏng, chỉ có quả táo do tôi tặng thì không. Thông minh.jpg

Hết chương 36!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play