Edit: Humm
Beta: Han, Maria, Khứ Canh Trù
–
Hứa Tu Ninh đang làm việc trong phòng sách, điện thoại đặt ở bên cạnh nên nhắn lại rất nhanh.
Hứa Tu Ninh:?
Hứa Tu Ninh: Anh chưa gặp bao giờ, sao vậy?
Thẩm Triết: Em chỉ hỏi chút thôi.
Hứa Tu Ninh nhìn tin nhắn vừa gửi đến, khó hiểu lắc đầu, tiếp tục làm việc.
Thẩm Triết đặt điện thoại xuống, đi ra ngoài rót một cốc nước. Lúc sau lại cầm điện thoại lên, bấm số gọi cho Hứa Nhân Nhân.
Hứa Nhân Nhân và Hoàng Tiêu đã kết thúc cuộc vui mua sắm, đang nghỉ ngơi trong một quán cà phê.
Chuông vang lên, Hứa Nhân Nhân ngạc nhiên nhìn hai chữ “Thẩm Triết” trên màn hình, tay trượt xuống: “Alo?”
“Em đang ở đâu?”
“Tôi đang đi dạo phố, sao vậy?”
“Chỉ có một mình em?” Thẩm Triết hỏi.
Hứa Nhân Nhân đưa điện thoại ra xa và nhìn kĩ cái tên trên đó lần nữa.
“Sao anh lại hỏi chuyện này?”
“Tôi chỉ hơi tò mò.” Giọng điệu của Thẩm Triết rất bình tĩnh, nhưng không tránh khỏi thể hiện ra sự không hài lòng: “Châu Nguyệt là người duy nhất em có thể hẹn ra ngoài, nhưng Châu Nguyệt vừa đăng bài trên trang cá nhân là đang ở nhà cãi nhau với mẹ kế.”
“Anh đang quan tâm đến cuộc sống cô đơn của tôi à?” Hứa Nhân Nhân nghịch ống hút trong tay, giống như đang chọc Thẩm Triết vậy.
Thẩm Triết im lặng một lúc: “Chỗ tôi có một chiếc mũ của em, tôi đang định mang sang trả cho em.”
Hứa Nhân Nhân nhớ ra, quả thật lúc ở trên đảo cô đã cho Thẩm Triết mượn một chiếc mũ: “Không cần, cái mũ ấy anh cứ cầm đi, tôi có rất nhiều. Còn cái mũ của anh tôi sẽ trả lại khi đi học. Và cả…”
Hứa Nhân Nhân cười siêu ngọt: “Ai nói tôi đi mua sắm một mình? Người muốn đi mua sắm với tôi có thể xếp dài từ trung tâm thương mại đến nhà tôi đó, tôi hi vọng anh hiểu biết một chút.”
Sau đó Hứa Nhân Nhân cúp điện thoại.
Thẩm Triết sững sờ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bị cúp trong vài giây, thậm chí anh có thể tưởng tượng ra vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt Hứa Nhân Nhân khi nói câu đó. Anh tìm danh bạ rồi gọi điện cho mẹ Hứa.
Mặc dù không thích phiền phức, nhưng nếu đã có hôn ước, anh cảm thấy mình cũng nên để Hứa Nhân Nhân hiểu rõ. Không cần biết những người muốn đi mua sắm cùng cô có thể xếp hàng dài tới đâu, nhưng ai mới là người thích hợp nhất để xuất hiện bên cạnh cô.
Đúng, chính là như vậy.
“Dì, là cháu ạ.”
“Là A Triết à.” Mẹ Hứa đang trên đường về nhà từ bữa tiệc trà với các chị em: “Dì nghe nói cháu và Nhân Nhân vài ngày trước đã đi du lịch cùng nhau.”
“Vâng, bọn cháu đi đảo An Hưng ạ.” Thẩm Triết lễ phép đáp: “Cháu có mang về chút quà. Không biết khi nào dì có thời gian, cháu sẽ gửi qua ạ.”
“Thằng nhóc này, ra ngoài chơi còn mua quà gì chứ.” Dù nói như vậy nhưng khóe miệng mẹ Hứa cong lên đầy vui vẻ. Bà liếc nhìn đồng hồ: “Dì đang trên đường về nhà, khoảng hai mươi phút nữa là đến. Nếu A Triết rảnh thì sang nhà dì ăn cơm, gọi cả bố mẹ cháu nữa nhé.”
“Tối nay cháu rảnh, nhưng bố cháu có một bữa tiệc, còn mẹ cháu cũng đã ra ngoài rồi ạ.” Thẩm Triết nói.
“Dì quên mất. Tối nay bố của Nhân Nhân và anh trai nó cũng sẽ đi ra ngoài, có vẻ là cùng bữa tiệc với bố cháu… Vậy thì cháu đến đây ăn tối đi, chỉ có dì và Nhân Nhân với cháu, ba người chúng ta ăn đơn giản thôi.”
“Vâng, khoảng 5 giờ cháu qua ạ.”
Bên kia, Hứa Nhân Nhân cúp điện thoại, Hoàng Tiêu ngồi đối diện chỉ vào điện thoại của cô hỏi: “Bố, bố Thẩm?”
Hứa Nhân Nhân trìu mến nhìn anh ta: “Thẩm Triết bảo anh gọi “bố”, anh gọi thật luôn à?”
Hoàng Tiêu nói: “Không phải là yêu cầu của anh ấy đâu, mà tự tôi gọi thôi. Tôi thậm chí còn không đánh lại người trắng trẻo yếu ớt như anh ấy thì từ nay gọi bố cũng có sao đâu.”
“Bây giờ anh cũng trắng trẻo xinh đẹp như anh ấy.” Hứa Nhân Nhân nói: “Cho nên đánh không lại cũng không mất mặt.”
Hoàng Tiêu bị thuyết phục bởi logic của Hứa Nhân Nhân, sững sờ trong vài giây, sau đó ảo não đau lòng nói: “Tại sao lúc đó tôi không nghĩ ra chứ, đáng lẽ tôi nên tự biến mình thành người như anh ấy thì chắc chắn có thể cứu vãn chút mặt mũi.”
Lúc đó, cả lớp đều biết anh ta muốn hơn thua với Thẩm Triết. Nhưng một kiểu tóc hung ác so với khuôn mặt xinh đẹp kia thì anh ta đã thua, bởi sức ảnh hưởng của hai bên hoàn toàn khác nhau, chỉ trách anh ta không có đầu óc giống Hứa Nhân Nhân.
Hứa Nhân Nhân nhìn dáng vẻ ảo não đó, lại lộ ra ánh mắt trìu mến lần thứ hai – Hoàng Tiêu thật đáng yêu.
Hứa Nhân Nhân vỗ vai anh ta: “Sau này có việc gì cứ đến tìm chị, chị sẽ bảo kê cho em.”
“Hả? Không phải tôi hơn cô một tuổi à?” Hoàng Tiêu vỗ ngực: “Về sau có việc gì cứ đến tìm anh, vượt lửa qua sông đều không chối từ.”
Phía sau hai người, Giang Nghị cầm quyển tạp chí che mặt mới vừa bước vào quán cà phê, đang ngồi chéo phía sau liền nghe được lời nói hùng hồn của Hoàng Tiêu. Vẻ mặt đau khổ nghĩ thầm – xong rồi xong rồi, đầu Thẩm Triết xanh thật rồi.
Khoảng 5 giờ, Hứa Nhân Nhân xách túi lớn túi nhỏ trở về.
Mặc dù chủ yếu mua quần áo cho Hoàng Tiêu nhưng Hứa Nhân Nhân không bỏ qua cơ hội. Cô chọn cho mẹ một chiếc khăn lụa, chọn thêm một đôi khuy măng sét, cà vạt cho bố và anh trai. Một vài trong món đồ trông rất bắt mắt cô cũng thuận tay mua.
Người làm mang đồ lên cất, Hứa Nhân Nhân đi tìm mẹ mình.
Nhà họ Hứa rất lớn, sau khi bước vào cửa là phòng khách rộng lớn. Góc trên bên phải có cầu thang xoắn ốc dẫn lên tầng hai. Từ phòng khách đi vào ba bước là phòng nghỉ, cũng là nơi để gia đình nghỉ ngơi riêng hoặc tiếp những vị khách thân thiết.
Đằng sau phòng nghỉ là nhà ăn, nhà bếp, phòng trà, v.v.
Khi Hứa Nhân Nhân đến phòng nghỉ, chưa kịp lên tiếng gọi mẹ thì đã nhìn thấy Thẩm Triết trước.
Mẹ Hứa đang nói chuyện với Thẩm Triết về trà đạo, hai người vốn không thích uống trà nhưng vẫn thảo luận hăng say về chủ đề này, cũng trò chuyện rất vui vẻ với nhau.
Thẩm Triết ngồi đối diện cửa, vì vậy khi Hứa Nhân Nhân bước vào anh đã nhìn thấy ngay.
Cô bước tới, rót cho mình một cốc nước, nghi ngờ nhìn anh: “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi tới ăn nhờ bữa cơm.”
Hứa Nhân Nhân không nói gì, cô ngồi xuống bên cạnh hỏi mẹ mình: “Buổi tối ăn gì vậy mẹ?”
“Có súp kem nấm mà con thích.” Mẹ Hứa cười nói: “Mẹ nhớ khi còn bé A Triết cũng thích ăn.”
*Súp kem nấm: Làm từ nấm hương, bột mì, kem tươi… Thường ăn với bánh mì, là một món khai vị hoặc món chính nhẹ trong bữa ăn.
Thẩm Triết hơi sửng sốt. Anh chưa bao giờ hứng thú với loại đồ ăn có mùi sữa quá nồng như vậy. Nhưng có vẻ đây không phải là lần đầu tiên ai đó nhắc đến với anh về việc anh thích ăn những thứ này khi còn nhỏ.
Thẩm Triết gật đầu, nhanh chóng bỏ qua chủ đề này.
Bữa tối chỉ có ba người, Thẩm Triết tỏ ra rất tự nhiên, giống một người nhà họ Hứa hơn là Hứa Nhân Nhân. Dù sao trong thời gian dài Hứa Nhân Nhân ở Thụy Sĩ, số lần Thẩm Triết đến thăm nhà họ Hứa thực sự còn nhiều hơn Hứa Nhân Nhân.
Sau khi ăn cơm xong, ba người ra ngoài đi dạo để dễ tiêu hóa. Khi trở về, Thẩm Triết đã kéo Hứa Nhân Nhân vào phòng của cô.
Hai người lôi kéo nhau, mẹ Hứa nhìn thấy mà vui mừng nhẹ lòng.
“Anh muốn làm gì đấy?” Hứa Nhân Nhân hỏi.
“Mũ của tôi.” Thẩm Triết nói.
“À.” Hứa Nhân Nhân mở phòng để đồ của mình ra, cầm lấy chiếc mũ của Thẩm Triết trong ngăn chứa mũ rồi đưa cho anh.
Thẩm Triết nhận lấy, từ sau lưng móc ra một cái túi đưa cho cô.
“Cái gì vậy?” Hứa Nhân Nhân mở túi ra, bên trong là chiếc mũ che nắng mà cô cho Thẩm Triết mượn ở đảo An Hưng, bên trong còn có một cái hộp.
“Tôi đi đây.” Thẩm Triết thản nhiên đội mũ lên đầu, đi được vài bước, sau đó đột nhiên dừng lại, quay lại xoa đầu Hứa Nhân Nhân: “Lần sau Châu Nguyệt không rảnh có thể tìm tôi, nếu không thì trưởng bối sẽ nghĩ đó do tôi không có trách nhiệm.”
Hứa Nhân Nhân sững sờ một lúc và nhận ra rằng anh đang nói về việc mua sắm vào buổi chiều.
Thẩm Triết đột nhiên săn sóc như vậy, chẳng lẽ là bị bác Thẩm dạy dỗ?
Vì thế Hứa Nhân Nhân giải thích: “Chuyện buổi chiều là tôi, Châu Nguyệt và Hoàng Tiêu cùng nhau đi mua sắm. Châu Nguyệt phải về trước, hơn nữa chủ yếu là mua quần áo cho Hoàng Tiêu.”
“Hoàng Tiêu?”