[Thần kỳ thế này sao?] Lục Kiến Vi vừa nghĩ vừa bấm mở phần bình luận... Chuẩn bị xem họ nói gì.

[Tới từ phòng phát trực tiếp, chấm công.]

[Tò mò muốn biết cô gái này trông như thế nào, thật sự giỏi vẽ phù và bắt quỷ đến vậy ư? Sao Weibo chỉ có hai bài thế này.]

[Tôi nghi ngờ đây là một hội nhóm bán hàng online! Như thế sau này sẽ dễ PR quảng cáo hơn.]

[Dù là giả nhưng tôi bị thu hút rồi đấy! Chỉ cần giọng nói đó thôi... Cho tôi địa chỉ đi! Tôi nhất định sẽ tìm đến xem bói.]

[Nhà máy nước sạch này ở đâu vậy nhỉ?! Tôi muốn đến tận nơi tham quan.]

[...]

Lục Kiến Vi khá bất ngờ về những bình luận liên quan đến nhà máy nước.

Khi cô tới đó, hâu hết nhân viên đều là người trung niên! Này chắc là kiệt tác của tên nhóc Tiểu Hà kia.

Trước khi đi, Lục Kiến Vi có nói với Vương Vân rằng nếu có việc gì thì nhắn tin Weibo cho cô, không ngờ lại dùng đến.

Ban đầu cô chỉ tiện tay cứu Tiểu Hà một lần, không ngờ đối phương lại tặng cô một bất ngờ lớn như vậy! Có lẽ đây là phúc lợi của việc làm điều tốt?

Lục Kiến Vi nhìn số lượng fan tăng lên, đã tưởng tượng ra cảnh tượng Xuất Vân Quan sẽ được quảng bá rộng rãi trong tương lai.

Lúc đó Lục Trường Lan sẽ không cần phải phát tờ rơi cho bạn học nữa.

Lục Kiến Vi hài lòng tắt Weibo sau khi thỏa mãn với số lượng fan tăng lên.

Lục Trường Lan thu tay lại, giả vờ như không làm gì cả, quan sát biểu cảm của cô một lúc rồi cười hỏi: "Sư tỷ có chuyện vui à? Sao thấy vui vẻ thế?"

Người giấy nhỏ ngã sấp xuống đệm rơm vẫn đang cố gắng chiến đấu bò dậy.

Lục Kiến Vi trách móc: "Đừng có bắt nạt người giấy nhỏ nữa, nó không biết nói đâu."

Lục Trường Lan liếc người giấy nhỏ rồi hỏi lại câu hỏi ban nãy.

Lục Kiến Vi kể với anh về chuyện ở nhà máy nước/Giờ Weibo của sư tỷ đã có khá nhiều fan rồi! Nếu cứ tăng mười mấy lần như thế này, chắc sẽ sánh ngang với fanpage chính thức của Quy Dương Tự thôi."

Fanpage chính thức của Quy Dương Tự có hàng trăm ngàn fan đấy.

Mỗi lần đăng về trụ trì Thiện Thủy, bình luận chắc chắn vượt mười ngàn, vượt xa không ít tiểu minh tinh, thỉnh thoảng còn lên hot search nữa.

Bản thân Lục Kiến Vi cũng phải đạt đến mức đó mới được!

Mắt Lục Trường Lan sáng lên: "Sư tỷ! Đệ sẽ viết ngay nội dung quảng bá cho đạo quan... Sau đó, có thể đăng lên "Weibo của sư tỷ luôn."

Sau đó, anh tự luyến nghĩ: [Ý tưởng này của tôi thật đúng đắn.

]

Lục Kiến Vi: "..."

Thật sự, chỉ cần nhắc tới quảng bá đạo quan là không ai hào hứng bằng Lục Trường Lan.

Cô chợt nhớ ra điều gì đó, nói: "Được rồi! Việc này giao cho đệ đấy.

Sư tỷ nhớ hồi trước đệ từng đăng lên Moments mà không mấy ai tương tác phải không?"

Lục Trường Lan nói: "Đó đã lỗi thời rồi."

Lục Kiến Vi gật đầu: "Tùy đệ tuỳ đệ.

"Lục Trường Lan đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, thân hình cao ráo trong bộ đạo bào màu xám, nét mặt thanh tú, cằm dương lên có chút cứng rắn.

Lục Kiến Vi không hiểu tại sao một đứa trẻ đẹp như thế lại bị vứt bỏ.

Mười năm trước, lần đầu Lục Trường Lan gặp lão đạo sĩ là lúc anh vì chạy trốn khỏi bọn bắt cóc mà đã lang thang ngoài đường hơn một năm.

Lúc đó, 7-8 tuổi đã khá lớn, nhưng khi được lão đạo sĩ đón về đạo quan, trong 3 tháng anh không nói một lời.

Lục Kiến Vi chỉ lớn hơn anh 2 tuổi! Lúc đó cô luôn ở bên anh vì lão đạo sĩ thường không có ở đạo quan, hầu như mọi sinh hoạt đều do cô chăm sóc.

Lục Trường Lan rất dựa dâm vào cô, như đuôi nhỏ cô đi đâu cũng đi theo đến đó.

Có lúc Lục Kiến Vi đi mua đồ, bảo anh ở lại đạo quan nhưng chưa đi bao xa, Lục Trường Lan đã lặng lẽ theo sau cô.

Bị mắng cũng không nói gì, chỉ nhìn cô tỏ vẻ đáng thương.

Vẻ mặt xinh đẹp tội nghiệp của Lục Trường Lan khiến Lục Kiến Vi không thể nào cự tuyệt được, đành chiều theo anh.

Mãi đến 3 tháng sau khi ở chung, Lục Trường Lan mới nói câu đầu tiên.

"Sư tỷ."

Trái tim Lục Kiến Vi như tan chảy, từ đó cô quyết định sẽ ở bên cạnh và bảo vệ tiểu sư đệ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play