Củ hành làm người mến mộ, quỷ phải khóc thảm.
Lục Kiến Vi đưa lên mũi ngửi nhưng không cảm nhận được mùi gì đặc biệt! Được cái bề ngoài của nó vẫn đẹp hơn hẳn những củ hành thường thấy ngoài chợ.
Nếu đây là hành tây thông thường, chắc hẳn lúc này đã khiến người ta rơi lệ.
Cô tiến vê phía cửa, tay không ngừng bóc lớp vỏ hành tây... Hương thơm ngọt ngào dần lan tỏa.
Vương Vân cùng các đồng nghiệp mang vẻ mặt hoài nghỉ bước theo sau.
Nếu ngày hôm nay người đến là lão đạo sĩ, có lẽ sự nghi ngờ sẽ giảm bớt nhưng cô gái trẻ này lại không mấy đáng tin cậy.
Lục Kiến Vi chuẩn bị mở cửa xưởng, quay đầu nói: "Ai muốn xem thì theo tôi Vào trong."
Vương Vân và mọi người liếc nhau... Cuối cùng cũng quyết định bám theo Lục Kiến Vi.
Lục Kiến Vi đẩy cửa ra bước thẳng vào nhà xưởng.
Cơ sở vật chất bên trong xưởng đã cũ kỹ, tất cả máy móc cũng đều chưa được thay mới hay dọn dẹp, bụi bám đầy.
Quan sát một vòng, không ai thấy bóng dáng của Tiểu Hà.
Tuy nhiên, không khí trong trong xưởng lạnh đi vài độ, khác hẳn với không gian mùa hè nóng bức bên ngoài.
Ở một góc phòng, tiếng thiết bị hoạt động vang lên.
Vương Vân thì thâm: "Máy móc ở đây lại tự hoạt động rồi."
Những cỗ máy cũ kỹ này đã bị thay thế từ mười mấy năm trước, công nghệ hiện đại ngày nay không tạo ra tiếng ồn như thế.
Lục Kiến Vi đã xác định được vị trí của mục tiêu.
Nhưng cô không biết cách sử dụng củ hành này nên chỉ biết bóc từng lớp vỏ ra... Xé nhỏ... Vừa đi vừa rải xuống nền nhà.
Vì đây là hành tây diệt quỷ nên chắc chắn không khí xung quanh sẽ ngập tràn mùi hương.
Theo từng lớp vỏ hành được Lục Kiến Vi thả xuống, âm thanh kỳ lạ cứ thế vang lên, lẫn lộn với tiếng máy móc nhưng không thể phân biệt rõ ràng.
"Thật sự có ma... Âm thanh này... Tôi muốn từ chức..."
"Dù có gì đi nữa, tôi cũng không làm ca đêm nữa đâu! Ai lại chịu ở lại đây nếu không phải vì lương cao cơ chứ..."
Tiếng thì thầm bàn tán bắt đầu rộ lên.
Lục Kiến Vi tiếp tục lột vỏ hành, từng lớp một, đặt chúng lên lòng bàn tay, rồi tiến về phía máy đang hoạt động.
Không một bóng người điều khiển nhưng tiếng động từ máy vẫn không ngừng.
Vương Vân và những người khác nhìn nhau, tóc gáy dựng đứng, mồ hôi lạnh chảy dài, trong đâu họ hiện lên những hình ảnh kinh dị không tên.
Lục Kiến Vi rải vỏ hành khắp nơi, dưới đất lên đến cả máy móc, mùi thơm lan tỏa dần.
Một người không kìm nén được mà thốt lên: "Thật thơm!"
Mùi hương khó tả... Dù là người không thích hành nhưng lại thấy mùi này vô cùng dễ chịu.
Một lát sau, bóng đen bất ngờ hiện ra trước mắt mọi người.
"Nhìn kìa... Đó là cái gì?"
Mọi người nhìn theo hướng chỉ của người vừa hô, phát hiện trên lớp bụi dày đặc xuất hiện những giọt nước bên cạnh là mảnh vỏ hành.
Theo những giọt nước ngày càng nhiều, tiếng hắt hơi cũng vang lên liên hồi... Như ai đó đang cảm lạnh.
Lục Kiến Vi đoán ra... Liền ném thêm một miếng vỏ hành qua.
Ai nấy đều chứng kiến miếng vỏ hành lơ lửng giữa không trung, như thể chạm phải thứ vô hình, khiến mọi người lạnh sống lưng.
Chỉ có thể là hồn ma của người công nhân qua đời năm xưa mà thôi.
Ngay sau đó, ở vị trí vỏ hành lơ lửng hiện ra một bóng người.
Những nhân viên lâu năm như Vương Vân và người đàn ông trung niên từng nhìn thấy ảnh của người này, mặt mày tái nhợt.
Khi Lục Kiến Vi còn định ném thêm vỏ hành thì con ma rút tay khỏi máy, bịt mũi hắt hơi liên tục.
Nó hắt hơi nhiều đến nỗi chảy cả nước mắt... Từng giọt lăn xuống đất.
Con ma nhìn Lục Kiến Vi với ánh mắt oan ức nhưng vẫn không muốn rời khỏi máy, chân nó vẫn đạp theo nhịp làm việc như cũ.
Quả thực là dù đã chết vẫn không quên làm việc.
Lục Kiến Vi hỏi: "Sao anh vẫn còn ở đây?"
"Tôi... tôi muốn tiếp tục làm việc." Con ma vừa hắt hơi vừa đáp, tay không ngừng kéo máy.
Những động tác chuẩn xác khiến Vương Vân giật mình.
Lục Kiến Vi: "..."
Đã chết rồi nhưng vân muốn làm việc! Dù không ai trả lương cho ma cả... Đây chỉ là nỗi luyến tiếc cuộc sống mà thôi.
Đúng là một hồn ma siêng năng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT