Dù vẫn còn cảm thấy sợ hãi nhưng nghĩ đến mặt ngọc đã bị nứt anh ấy không khỏi cảm thấy đau lòng! Cũng không khỏi nghĩ... Nếu không có nó thì bây giờ... Anh ấy sẽ ra sao bây giờ?

Trước đây, anh ấy đã từng làm việc cho một đoàn phim kinh dị khác nên vẫn nhớ về những cốt truyện đó.

Phó đạo diễn run rẩy hỏi: "Vậy... Tôi sẽ không sao chứ?”

Lục Kiến Vi trấn an: "Anh chỉ cần phơi nắng vài ngày là sẽ ổn."

Phó đạo diễn thở phào nhẹ nhõm... Anh ấy còn tưởng là mình sắp chết rồi chứ.

xkk+

Đạo diễn Trương lại gọi thêm vài diễn viên phụ lên xe.

Nhưng khi được hỏi về cảnh quay lúc đó, họ có vẻ do dự: "Tôi chỉ nhớ là khi ở trên xe... Tôi như người mất hồn vậy đó?!" Nghĩ kỹ lại, ký ức dường như càng trở nên mơ hồ.

Các diễn viên quần chúng khác gần như đồng thanh nói: "Thật sự không nhớ nữa! Ký ức lúc đó quá mơ hồ..."

Thậm chí những chuyện xảy ra trong xe sau đó, họ cũng không có ấn tượng gì.

Cho đến khi phó đạo diễn dừng xe và lên tiếng gọi thì họ mới xuống Xe.

Lục Kiến Vi suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói: "Tối nay, tôi sẽ đưa cho anh một lá bùa! Anh tiếp tục lái xe và tôi cũng sẽ cùng lên xe."

Khuôn mặt phó đạo diễn thoáng do dự nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Lục Kiến Vi nói: "Đừng lo."

Là nữ chính của bộ phim "Chuyến xe buýt tử thần", Tô Khả Diện đã thành công hóa thân thành một fan nhỏ của Lục Bán Tiên.

Cô ấy lập tức đồng tình, nói: "Đúng vậy! Bùa trừ tà của Lục Bán Tiên rất linh nghiệm... Có Lục Bán Tiên ở đây chắc chắn sẽ không sao."

Đạo diễn Trương hỏi: "Còn chúng tôi thì sao?"

Lục Kiến Vi suy nghĩ: "Mọi người lái xe khác đi theo phía sau." Dù sao nhiệm vụ là cả đoàn phim, cô cũng không chắc việc ở lại sẽ không xảy ra chuyện nên theo sau vẫn an toàn hơn.

Bầu trời dần tối hẳn.

Tô Khả Diện theo sau Lục Kiến Vị, nói nhỏ: "Lục Bán Tiên! Lá bùa đó... Cám ơn quan chủ." Đạo diễn Trương đã chỉ ba mươi triệu mà chỉ có 11 lá bùa! Trong khi, cô ấy không tốn đồng nào mà có ngay một tỜ.

Tô Khả Diện hỏi: "Có việc gì cần tôi giúp không? Hay đêm nay, tôi nhường phòng lại cho quan chủ nghỉ ngơi nhé?"

Lục Kiến Vi không thể cưỡng lại yêu cầu của cô gái xinh đẹp: "Không cần đâu! Muốn cảm ơn thì sau này nổi tiếng rồi giúp tôi quảng bá cho đạo quan nhé."

Tô Khả Diện gật đầu, nói: "Được! Tôi nhất định sẽ làm... Khi có tiên, nhất định †ôi sẽ cúng nhang đèn cho đạo quan."

Lục Kiến Vi xoa đầu cô ấy.

*xkk

9 giờ tối, vùng ngoại ô đã sáng đèn.

Lục Kiến Vi ước tính thời gian đã đến, hướng phó đạo diễn nói: "Gần tới rồi! Lên xe đi."

Đạo diễn Trương cũng leo lên chiếc xe bán tải của mình.

Bây giờ, ông ấy không tin tưởng việc để người khác lái xe, vẫn thấy tự cầm lái sẽ an tâm hơn khi mạng sống nằm trong tay mình.

Gần đó là ánh đèn của đoàn phim và không rõ từ bao giờ, kính xe bỗng nhiên lem nhem vệt máu, tạo nên không khí u ám.

Lục Kiến Vi đưa cho phó đạo diễn một lá bùa trừ tà: "Dán phù vào người cho an tâm để tập trung lái xe, cứ để ý nghĩ kia điều khiển đi đâu thì đi."

Phó đạo diễn nhận lấy lá bùa, tò mò về lời cô nói về việc đi đâu cũng được.

Trước đó, sau khi nghe lời phó đạo diễn, Lục Kiến Vi đã nghĩ rằng có lẽ con ma đó đang chờ người lên xe để đưa đến một nơi nào đó.

Có khả năng đó chính là nơi nó qua đời.

Trong chiếc xe buýt tối om, các diễn viên phụ và Tô Khả Diện cùng nhóm đều ẩn nấp trong xe của đạo diễn Trương, không dám lên nữa.

Phó đạo diễn lên trước, ngồi vào vị trí lái xe.

Lục Kiến Vi theo sau, chọn một chỗ ngồi bất kì nhưng vô tình lại chính là ghế cạnh cửa sổ mà đạo diễn Trương đã ngồi trước đó.

Cô gật đầu: "Được rồi."

Nhiệt độ trong xe không cao, phó đạo diễn bật đèn mấy lần nhưng không sáng, cuối cùng quyết định khởi động xe và rời đi.

Tiếng động cơ âm âm của chiếc xe xuề xòa vang lên trong đêm thanh vắng ở ngoại ô thành phố.

Lục Kiến Vi ngồi yên, đẩy cửa sổ ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play