Những vai phụ... Trong phim có những vai bị ma nhập, có những vai bị ma giết ngay trên xe.
Lục Kiến Vi gật đầu: "Mấy hôm tới đừng lên xe nữa, sáng sớm và trưa hãy ra nắng nhiều hơn."
Giữa lông mày họ bao phủ một lớp khí đen nhạt như sương mù, che khuất đôi mắt.
Khí âm chỉ phủ bề mặt, hấp thụ ánh nẵng sẽ tiêu tan.
Các diễn viên phụ đều không hiểu, tưởng cô là diễn viên mới được mời thì Lục Kiến Vi đã tiến đến gặp người đàn ông mập mạp ở phía sau máy quay, nói: "Đạo diễn Trương."
Đạo diễn Trương quay lại: "Cô là ai vậy?"
Lục Kiến Vi nói: "Lục Bán Tiên."
Khi quay lại và nhìn thấy Lục Kiến Vi, Đạo diễn Trương suýt chút nữa đã làm rơi kịch bản đang cầm trên tay: "Lục... Lục Bán Tiên?”
Lục Kiến Vi lịch sự mỉm cười: "Quan chủ Xuất Vân Quan - Lục Kiến Vi."
Thực ra, theo đúng nghĩa, phải gọi là Đạo Chính nhưng hiện nay từ này đã không còn phổ biến, thay vào đó là cách gọi quan chủ.
Đạo diễn Trương nhớ lại cái tên trên giấy phép kinh doanh.
Ông tưởng đối phương là cao nhân đắc đạo nhưng hóa ra lại là một cô gái trẻ tuổi như vậy?
Đạo diễn Trương tỏ ra nghỉ ngờ: "Cô thực sự là Lục Bán Tiên?" Lục Kiến Vi gật đầu, lấy điện thoại ra lắc lắc: "Tôi đã nói với ông trên Weibo là chiêu nay sẽ đến mà."
Đạo diễn Trương tin tưởng nhưng vân không giấu được sự ngạc nhiên.
Ông đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Vậy... vậy tiểu đạo sĩ đó là ai, đồ đệ của cô à? Bùa này... Thật hay giả?"
Lục Kiến Vi trả lời: "Đó là sư đệ của tôi! Bùa là thật, xứng đáng với giá trị."
Đạo diễn Trương nghĩ bụng cô cứ khoác lác đi nhưng ngoài miệng vẫn kính cẩn nói: "Lục Bán Tiên có muốn đi xem cái xe buýt kia không? Còn nữa... Phí ra tay?"
Ông vẫn còn ám ảnh, cảm thấy bị lừa.
Lục Kiến Vi giật khóe môi, nhan sắc tuyệt mỹ, khiến mọi người xung quanh không thể rời mắt.
Cô nói: "Miễn phí ra tay xử lý."
Đạo diễn Trương thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười rạng rỡ! Ông dùng ô tô đưa Lục Kiến Vi đến nơi đỗ xe buýt của bồ đoàn.
Chiếc xe buýt cũ kỹ đậu giữa cánh đồng hoang, xung quanh chỉ có cây cối.
Lục Kiến Vi tiến gần hơn, nhìn rõ hơn, xe buýt ban ngày trông rất cũ, dường như mọi thứ đều bình thường.
Hiện tại không ai dám lên xe nhưng cửa vẫn mở, bên trong trống trải, không có gì.
Lục Kiến Vi trực tiếp bước lên.
Cơ thể không cảm nhận được gì nhưng đầu mũi có thể ngửi thấy một mùi máu tanh thoang thoảng.
Cô bước xuống xe, nói: "Trong xe có mùi máu, từng có người chết." Cho dù được vệ sinh nhiều lần, mùi máu trên chiếc xe này cũng sẽ không biến mất, trừ khi người chết đó đã được siêu thoát.
Đây cũng chính là lý do tại sao chỗ từng có người chết sẽ bị coi là không may mắn.
Từ xưa đến nay, xe cộ và nhà ở cùng những nơi từng có người chết đều bị cho là không may, nhỏ thì xui xẻo ốm đau vài ngày, lớn thì có thể mất mạng.
Hành khách chỉ ngồi trên xe vài tiếng, nhưng với tài xế thì khác, cả ngày trên xe, họ sẽ bị ảnh hưởng nặng hơn.
Tô Khả Diện liên tục gật đầu: "Đúng, có người chết! Tối hôm đó tôi thấy chính là người đã chết một tháng trước."
Sau đó, cô ấy lấy điện thoại ra để tìm tin tức liên quan và quả nhiên tìm thấy.
Một tháng trước, chiếc xe buýt này vẫn hoạt động, chạy trên một tuyến đường xa và đi qua một khu dân cư trong thành phố, giữa đường có một khu đất hoang đang được xây dựng.
Tin tức cho biết, hôm đó khi xe đi qua khu đất hoang, một hành khách say rượu đã thò đầu ra ngoài cửa sổ để nôn mửa.
Kết quả là khi xe buýt đi ngang qua một bụi cây, cành cây duỗi ra ngoài đã quất trúng mặt anh ta, khiến anh ta tử vong.
Khi cảnh sát đến, người đó đã không còn sống, mặt bị thương nặng, rướm máu và kinh khủng.
Weibo đăng hình ảnh rõ nét mà không che đi chỉ tiết nào để thu hút lượt xem.
Chính vì thế mà Tô Khả Diện nhớ rõ hình ảnh đó.
Lục Kiến Vi lắc đầu sau khi nghe Tô Khả Diện kể lại: "Không chỉ có vậy! Còn có người khác cũng đã chết."
Cô cảm nhận rằng sự việc không đơn thuần như Tô Khả Diện nói, có lẽ đó chỉ là linh hôn còn vương vấn, hiện hồn làm người ta sợ hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT