*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Lục Trường Lan trả lời: "Họ được mời đến bởi đoàn khảo cổ, với lý do cần sự giúp đỡ của họ trong việc tổ chức lễ siêu độ cho những oan hồn."

Lục Kiến Vi nhích nhẹ, hỏi: "Có phải lăng mộ gặp vấn đề?"

"Vâng ạ." Lục Trường Lan gật đầu, nhỏ giọng: "Lăng mộ thực sự là mộ cổ 1000 năm, bên trong chỉ có thi thể người phụ nữ, bên ngoài quan tài có người khắc phù chú."

Lục Kiến Vi cũng đã chú ý thấy những phù chú ấy.

Thông thường, việc mai táng không cần đến những biện pháp như vậy, điều này chứng minh rằng cái chết ở đây không hề bình thường.

Người ta sợ rằng người phụ nữ kia sẽ trở thành oan hồn nên đã sử dụng phù chú để áp chế lại.

Người này khả năng cao là bị chết oan! Sức mạnh của bùa chú này rất mạnh vì sau một nghìn năm, nó vẫn còn nguyên hiệu lực.

Khóe môi Lục Trường Lan cong lên, nói: "Sau khi các hòa thượng hoàn tất nghi thức siêu độ, chúng ta có thể rời đi."

Lục Kiến Vi gật đầu: "Vậy thì chúng ta cứ chờ thôi."

Dù sao, cô cũng không cảm thấy gấp gáp với nhiệm vụ kia! Thời gian nhiệm vụ là 5 ngày, nó khá dư giả cho cô ngâm cứu và tìm ra giải pháp tốt nhất.

Lục Trường Lan không hề biết được suy nghĩ của Lục Kiến Vi, hỏi: “Sư tỷ có muốn xem la bàn không?"

Lục Kiến Vi trả lời: "Được."

Lục Trường Lan nhanh chóng chạy vào lều của mình và lấy ra một cái hộp! Bên trong chứa một chiếc la bàn lớn bằng lòng bàn tay.

La bàn này trông không khác gì những chiếc la bàn thông thường nhưng quanh nó có khắc các phù chú kỳ bí! Khi chạm vào, cảm giác người lạnh cóng, khiến người ta rùng mình.

Lục Trường Lan giải thích: "Nó được phát hiện sau khi mở quan tài."

Ban đầu, đoàn khảo cổ cho rằng đó là một món đồ cổ, muốn sử dụng nó cho mục đích nào đó nhưng bị lời nói của cậu làm hoảng sợ! Họ không dám đòi nữa nhưng mỗi khi gặp cậu, các giáo sư trong đoàn khảo cổ đều tỏ vẻ bất mãn.

Lục Kiến Vi nghiêm túc nói: "Cái này thật sự rất phù hợp với Trường Lan sư đệ."

Sư đệ này của cô sở hữu dương khí mạnh hơn người bình thường! La bàn này vừa vặn có thể bổ trợ, không đến mức bị áp đảo, cũng sẽ không bị dụ dỗ.

Mặc dù Lục Trường Lan muốn tặng đồ cho Lục Kiến Vi nhưng nếu cô không muốn nhận thì cậu chỉ có thể tự mình giữ lại.

Lục Kiến Vi đến đây để xem Lục Trường Lan có thể ứng phó được không?! Nếu mọi thứ bình thường, cô sẽ không can thiệp vào bất cứ điều gì.

Ban đầu, cô đoán buổi tối có thể xảy ra chuyện gì đó nhưng điều không ngờ là đêm qua lại trôi qua trong yên bình.

Sau hai lần xảy ra sự cố, đoàn khảo cổ đã không tiếp tục làm việc cũng như không ai dám ra ngoài vào ban đêm nữa.

Ngày thứ hai, thời tiết không mấy thuận lợi.

Bầu trời nhuốm màu âm u, giống như sắp có mưa, những tảng mây dày đặc che khuất ánh bình minh xa xôi.

Khoảng năm giờ sáng, các hòa thượng tại Quy Dương Tự đã thức dậy.

Nghe thấy tiếng động, Lục Kiến Vi cũng tỉnh giấc.

Mùa hè, bình minh đến sớm, sau khi rửa mặt xong cô không đi đâu cả, chỉ đứng ngoài cửa lều quan sát phía bên tế đàn.

Sau nhiều sự kiện kỳ lạ, đoàn khảo cổ tự nhiên cũng tin vào những chuyện ma quái, nỗi lo lắng bắt đầu nhen nhóm trong lòng.

Người phụ trách đứng cạnh đại sư Thiện Thủy hỏi: "Thời tiết hôm nay không tốt lắm, không có ánh nắng, có phải không phù hợp để cầu siêu?"

Sư trụ trì lắc đầu: "Không thể chờ đợi đến ngày mai được."

Hôm qua, sau khi nhận lời mời, ông ta đã bay thẳng đến đây! Tới nơi đã là buổi chiều nên không có thời gian kiểm tra xem nơi này có thích hợp để tổ chức lễ cầu siêu không.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play