Lục Trường Lan cúi đầu chỉ thấy được mũi và hàng mi của cô, lòng chợt rung động, nói: "Đây là bộ mà sư phụ đã làm khi còn ở đây."

Lục Kiến Vi nhớ lại điêu gì đó, mỉm cười: "Phải."

Khi sư phụ còn đây, cô còn đi học, không cần phải lo lắng gì cả, chỉ khi có nhiệm vụ mới đi rèn luyện.

Cô cũng không biết tại sao sư phụ đột nhiên đi du ngoạn.

Sư phụ không hề liên lạc với họ, cô không biết là để rèn luyện hay là đã sẵn sàng trở thành người quản lý vắng mặt.

Lục Kiến Vi quyết định khi gặp sư phụ phải nói chuyện đàng hoàng với ông.

Một giờ sau, Lưu Lãng trở lại.

Anh ấy mua hạt đậu đỏ từ bên ngoài, sợ không đủ nên đã mua cả một túi, cả những quả mới hái và cũ, đều mua hết.

Anh ấy cũng lấy một đôi đũa, quần áo của Lương Tuyết Thanh là từ cảnh sát mượn, mọi người chỉ nghĩ pháp y cần.

Quần áo này vẫn còn khá bình thường, không có gì hư hỏng.

Sau khi trở về, anh ấy tìm một lý do để thực tập sinh pháp y tan ca, lo lắng hỏi: "Bây giờ phải làm gì? Những thứ này sử dụng thế nào?”

Lục Kiến Vi nhận lấy đồ vật: "Tính toán."

Trung tâm khám nghiệm tử thi rất vắng người, nơi đây vốn dĩ pháp y không nhiều, thêm vào đó văn phòng của Lưu Lãng chỉ có một mình anh ấy sử dụng nên rất yên tĩnh.

Điều này rất thích hợp để tính toán vị trí của Lương Tuyết Thanh.

Lưu Lãng dọn dẹp một cái bàn, chỉ để lại những hạt đậu đỏ vừa mua, rải rác trên bàn.

Lục Trường Lan sắp xếp các đôi đũa thành từng cặp.

Sau khi chuẩn bị xong, Lục Kiến Vi mới bắt đầu, trong lòng nghĩ về Lương Tuyết Thanh nhưng miệng lại phải đọc tên mình, ngày tháng và địa chỉ.

Mỗi lần đọc, cô phải lấy một hạt đậu đỏ đặt lên quần áo cũ của Lương Tuyết Thanh, sau đó dùng đũa để di chuyển.

Số lần di chuyển phải đúng chín lần, không thể nhiều hơn hay ít hơn, mới có thể dùng phương pháp này để tính toán.

Lưu Lãng không hiểu nguyên lý này nên chỉ có thể đứng nhìn, cảm thấy những người hiểu biết về lĩnh vực này thật sự là kỳ diệu, chỉ như vậy đã có thể tính ra được vị trí của một người.

Tổng cộng số hạt đậu đỏ không nhiều, chia từng cụm hạt một, cuối cùng chỉ còn lại vài hạt lẻ do không đủ số mới dừng lại.

Lưu Lãng cẩn thận nhìn vào, đã chia được bảy tám đống, liệu chồng lên như vậy có thể thấy được người ở đâu không?

Từ nhỏ đến lớn anh ấy luôn tin vào khoa học, lần không tin nhất là khi thấy trên camera giám sát thi thể của Lương Tuyết Thanh tự chạy đi.

Bây giờ Lưu Lãng sắp trải qua lần thứ hai.

Lục Trường Lan thấy anh ấy không hiểu, chủ động giải thích: "Đây gọi là Cửu Cung Phi Tinh thường được sử dụng trong phong thủy." Về lý thuyết, có bốn loại: năm, tháng, ngày, giờ! Đơn giản là năm, tháng, ngày và giờ, đây là những thứ cơ bản mà phong thủy thường sử dụng.

Lưu Lãng nghe mà như hiểu như không.

Anh ấy không biết gì vê phong thủy, chỉ thỉnh thoảng thấy trên mạng những bài viết vê việc không nên đặt thứ này, không nên xếp thứ kia trong phòng, còn lại thì không biết gì.

Lục Kiến Vi nhìn những hạt đậu đỏ còn lại, nói: "Hãy tìm ở hướng đông bắc, phía đông bắc nhà của Lương Tuyết Thanh."

Lưu Lãng nhíu mày, nói: "Vậy thì phạm vi tìm kiếm không phải rất lớn sao?"

Phạm vi rộng lớn như thế, tìm kiếm thật không dễ dàng.

Lục Kiến Vi an ủi: "Theo tính toán thì thời gian tìm thấy sẽ rất gần, đừng lo, chỉ cần anh đi tìm là được."

Lưu Lãng nửa tin nửa ngờ gọi điện cho cảnh sát Hà.

Chuyện này chỉ có nội bộ mới biết, ở đây không có nhiều người, toàn là pháp y nên để tìm người phải nhờ đến cảnh sát.

Lưu Lãng nói một tràng, chốt lại: "Hãy tìm theo hướng đông bắc."

Cảnh sát Hà ngạc nhiên một chút, đặt ra câu hỏi giống như anh ấy: "Đông bắc rộng lớn như vậy, tôi phải tìm thế nào? Không có địa chỉ cụ thể à?"

Lưu Lãng nói: "Anh chỉ cần tìm, sẽ rất nhanh tìm thấy thôi."

Anh ấy bổ sung: "Lục đạo trưởng nói vậy."

Cảnh sát Hà im lặng một lát, nói: "Lục đạo trưởng nói vậy? Thế thì chắc chắn không có vấn đề, tôi sẽ cho người đi tìm ngay, cố gắng tìm thấy càng sớm càng tốt."

Lưu Lãng muốn nói gì đó nhưng lại dừng lại, thái độ thay đổi quá nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play