Trương Hữu Sơn thấy điều này có lý, những điều người đàn ông này nói có thể sẽ khiến họ hiểu lâm, thà không hỏi còn hơn.

Trong khi đó, Trần Huệ đã dỗ đứa bé ngủ say, cẩn thận bước đến trước mặt bọn họ: "Cảm ơn các hai người... Cảm ơn hai người."

Cô ấy thật sự không biết nên nói gì để bày tỏ lòng biết ơn của mình, thấy con vân còn sống cô ấy vô cùng hạnh phúc.

Dù là quái vật, cô ấy cũng muốn nuôi chúng lớn.

Lục Kiến Vi vuốt ve đầu hai đứa trẻ và đang ngủ rất say.

Trần Huệ do dự một lúc, mới mở lời: "Thật ra đây là con thứ hai và thứ ba của tôi..."

Lục Kiến Vi sửng sốt một chút! Sau đó, cô liền hiểu ra.

Ý Trần Huệ là đứa con đầu lòng của cô ấy cũng từng bị bỏ rơi vì chuyện tương tự và đã chết dưới dòng sông này.

Lục Kiến Vi không biết nên nói gì.

Những chuyện khủng khiếp như vậy xảy ra trong thôn nhưng lại có người coi đó là chuyện bình thường.

Trần Huệ nói: "Lần này thật sự cảm ơn hai người, tôi thực sự tưởng mình lại mất thêm hai đứa con nữa! Cảm ơn hai người! Tôi sẽ nuôi chúng khôn lớn thật tốt!"

Đối phương là nói thật lòng, Lục Kiến Vi có thể cảm nhận được điều đó.

Cô dặn dò: "Cô đưa các con về trước đi! Ở ngoài trời lạnh không tốt, ở đây còn có côn trùng, dễ bị ốm."

Mặc dù là mùa hè nhưng thể chất của trẻ em không tốt như người lớn.

Trần Huệ gật đầu liên tục: "Được! Cảm ơn hai người tốt bụng."

Còn chồng cô ấy... Cô ấy chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi, không muốn nhìn hắn ta nữa.

Trương Hữu Sơn im lặng bên cạnh một hồi lâu, cuối cùng cảm khái nói: "Thật không ngờ, tất cả đều là con đẻ, làm sao có thể ra tay như vậy."

Con người thời nay tha hóa như vậy sao?!

Lục Kiến Vi liếc nhìn người đàn ông, vừa xoay người vừa nói: "Đã không còn sớm nữa, hãy giải quyết chuyện ở dòng sông này rồi trở về."

Trương Hữu Sơn gật đầu, quyết định đi theo cô! Còn người đàn ông kia, cứ để mặc hắn ta tự sinh tự diệt.

Đi được nửa đường, Lục Kiến Vi đột nhiên nhớ ra một việc, lấy điện thoại ra gọi cho đồn cảnh sát.

Dù là đêm khuya nhưng vẫn có người trực ban ở đồn cảnh sát.

Lục Kiến Vi nói một cách ngắn gọn: "Tôi muốn báo cáo, tại thôn Giang Thủy thuộc khu vực giáp ranh giữa Lâm Thành và Khánh Thành đã xảy ra nhiều vụ án mạng."

Cảnh sát trực ban giật mình: "Cái gì? Nhiều vụ án mạng?"

Lục Kiến Vi nói: "Đúng vậy! Thôn Giang Thủy! Hãy nhanh chóng cho người đến đây."

"Được! Được!"

"Anh cảnh sát! Mọi người nhớ mang theo công cụ trục vớt, xác chết nằm dưới lòng sông."

Sau khi cung cấp thêm một số thông tin, Lục Kiến Vi mới cúp máy.

Từ trung tâm thành phố đến đây có thể mất ba đến bốn tiếng, lại còn là đường núi vào ban đêm sẽ làm mất thời gian hơn nữa.

Hai người tiếp tục đi dọc theo bờ sông, trong nước không ngừng có những đứa trẻ ma từ trong nước bò ra, đi về phía thôn trang.

Số lượng là không thể đếm được.

Lục Kiến Vi và Trương Hữu Sơn cố gắng siêu độ cho nhiều đứa trẻ nhất có thể! Việc tái sinh của chúng thuộc về Diêm Vương, không phải chuyện họ có thể can thiệp.

Những đứa trẻ này đều vô tội, có những đứa thậm chí chưa kịp nhìn thấy thế giới này đã bị ném xuống sông chết đuối.

Bây giờ chúng trở lại để báo thù.

Lục Kiến Vi tìm thấy nơi có nhiều ma nhi đứng nhất, lấy một số tro cúng từ túi ra, rồi rút ra một vài phù chú, đốt và thả xuống nước.

Những đứa trẻ ma đó đều tham lam tiến lại, tụ tập giữa dòng sông.

Lục Kiến Vi thực hiện đại nghi lễ siêu độ cho đám ma nhi... Cô nhìn họ trở nên trong suốt! Sau đó, là việc của Diêm Vương.

Trương Hữu Sơn ở bên cạnh hỗ trợ, cũng không than mệt.

Họ cứ thế đi mãi cho đến một nơi không biết tên! Cuối cùng không còn thấy ma nhỉ nào từ bên trong dòng sông bò ra nữa... Lúc này đã rất xa thôn Giang Thủy.

Lục Kiến Vi và Trương Hữu Sơn đều rất mệt nhưng vẫn cố đi thêm một đoạn nữa! Khi phát hiện thật sự không còn nữa mới chuẩn bị trở về.

"Trở về thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play