Phía trước, Lục Trường Lan đưa túi đồ ăn trên tay cho cô, nói: "Sư tỷ, món này ngon lắm, cho cô nè."
Những viên thịt bò này là anh mua tối hôm qua, mỗi viên thịt bò khô một miếng, không ngấy, vị ngon, thích hợp để ăn vặt.
Lục Kiến Vi vui vẻ nói: "Tôi còn quên không mua nữa chứ."
Sư đệ của cô thật sự luôn nhớ đến sở thích của cô mọi lúc, cô nhận lấy và đưa túi đồ ăn trong tay cho anh.
Trong lòng cô thoáng qua vô số suy nghĩ, cuối cùng vẫn giấu đi.
Vì bây giờ bản đồ đều khá chính xác nên mọi người đều không lo lắng về việc bị lạc, hơn nữa hướng của thôn Giang Thủy cũng biết.
Dù không biết, cũng có thể tính toán được.
Một ngôi làng trong núi sâu, ai cũng biết một chút về việc tính toán đều biết nó ở đâu.
Trương Hữu Thủy nói: "Có lẽ làng này đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì Hiệp Hội Đạo Giáo cũng không phái chúng ta đến đó."
Một người khác nói: "Chúng ta đến đó chính là để xử lý những chuyện như thế này."
Con đường ở đây là do người trong làng dẫm nên, dấu vết rất rõ ràng, phía sau còn lót sỏi đá, đi lại hơi cấn chân.
May mắn sau khoảng hơn một giờ đi bộ! Cuối cùng cũng thấy bóng dáng của ngôi làng.
Lục Kiến Vi cũng ăn gân hết đồ ăn trên tay, lại lấy ra một chai nước uống một ngụm! Cô quay đầu nhìn các đạo sĩ phía sau, dẫn đầu tiếp tục bước đi.
Vương Á Chỉ nói: "Vị Lục đạo trưởng này thực sự giống như đang đi du lịch."
Hôm qua anh ta bị dọa sợ hết hồn, hôm nay vẫn cố chết cố sống đến đây, càng thêm sợ hãi nhìn Lục Kiến Vi.
Tôn Biệt và Tôn Hiệu cũng theo sau nhưng lần này không dám làm gì nữa, sợ lại bị ma nữ kéo đi mất.
Toàn bộ thôn Giang Thủy nằm ngay trong thung lũng giữa núi.
Bên cạnh là những ngọn núi cao chọc trời, xung quanh là rừng rậm còn thôn Giang Thủy nằm giữa rừng rậm, có một con suối không rõ nguồn gốc từ đâu chảy ngang qua ngôi làng.
Thôn Giang Thủy thuộc loại biệt lập với thế giới bên ngoài, những người trẻ đã ra ngoài làm việc hết, chỉ còn lại một số người già vẫn ở lại đây, tự cung tự cấp.
Sau khi đi ra từ con đường nhỏ trong rừng thì đến được thôn làng, cuối cùng không còn khó đi như trước nữa.
Lục Kiến Vi quay lại và gọi: "Trương đạo sĩ."
Trương Hữu Sơn từ phía sau bước ra, anh ta chịu trách nhiệm về việc liên lạc, nói: "Đợi tôi đi tìm trưởng làng."
Nhà ở trong làng là loại nhà sàn, vì ở trong núi, dưới đất ẩm ướt, không thể ở được, sống trên gác xép thì tốt hơn nhiều.
Một số người ngồi trước cửa nhà làm việc của mình, nghe thấy tiếng động, tất cả đều nhìn về phía này, cách xa, cũng không thể nhìn thấy rõ biểu cảm.
Trương Hữu Sơn lên đó sau đó hỏi được nhà của trưởng làng ở đâu.
Lục Kiến Vi và mọi người thì ở lại đây chờ đợi.
Trần Viễn Phương quay một vòng: "Làng này sẽ có chuyện gì đây? Sắp xếp vào ngày hôm nay, có phải sẽ còn đáng sợ hơn khách sạn Quân Thanh không?"
Nghe nói sau khi họ đến sở cảnh sát, còn có người gặp phải các sự kiện siêu nhiên khác.
Nghe có vẻ thật thảm khốc.
Lục Kiến Vi nói: "Những chuyện như thế ở làng này nhiều lắm."
Lục Trường Lan lóe ánh mắt: "Các ngươi không nghe nói về chuyện làng cô quạnh sao? Những nơi ngu dốt thường dễ xảy ra chuyện."
Tô Khúc Trần và Trần Viễn Phương tất nhiên biết, mặt họ đều biến sắc.
Nơi do Hiệp Hội Đạo Giáo sắp xếp chắc chắn không đơn giản, chỉ có thể nói làng này ẩn chứa điều gì đó phức tạp hơn.
Tô Khúc Trân suy nghĩ vê những gì mình tìm hiểu: "Nghe nói trong nước có một làng ma số một, ban đầu tôi còn tưởng chúng ta sẽ đến đó."
Làng ma đó khá nổi tiếng, nhiều bộ phim đã được quay về nó.
Nó cũng nằm sâu trong núi, không còn người ở và không xa lắm là có tới ba ngôi chùa, khi vào du lịch gần như ai cũng gặp phải sự kiện siêu nhiên, như cái ghế thái giám không ai ngồi và vân vân...
Còn thôn Giang Thủy này không biết chuyện gì xảy ra.
Không lâu sau, Trương Hữu Sơn trở lại.
"Trưởng làng đã đồng ý cho chúng †a ở đây." Anh ấy nói to: "Vì nhiều người trẻ đã rời đi nên chúng ta sẽ ở trong những ngôi nhà trống."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT