[Kết quả bạn đoán xem, sáng hôm sau tôi đi khiếu nại thì nhân viên khách sạn nói với tôi, phòng bên cạnh căn bản không có người ở! Tôi rất chắc chắn và xác định tiếng cãi nhau từ phòng bên cạnh... Điều này làm tôi sợ đến mức lập tức trả phòng.]
[Khoảng ba năm trước tôi vào đó ở, tối đó từ phòng tắm đi ra, chiếc TV trong phòng tự động bật lên, còn thỉnh thoảng mất tín hiệu, làm tôi sợ sẽ có một bóng hình Sadako nhảy ra từ trong đó, kết quả nhân viên khách sạn nói cái TV này trước khi tôi vào ở đã hỏng từ lâu... ]
[Năm ngoái tôi vào ở, chiều tối xuống mua đồ đến đêm khuya mới trở về, trên hành lang thấy bóng dáng một nhân viên phục vụ, kết quả người ta không để ý đến tôi nhưng tôi vẫn theo sau đên khi quẹo vào cửa cầu thang thoát hiểm thì không thấy bóng dáng ấy nữa, trên cầu thang cũng không có... ]
[Tôi là người review của khách sạn, tức là sau khi ngủ ở đây sẽ đưa ra đánh giá! Có lần tôi đến khách sạn Quân Thanh ở một tuần và cả tuần đó tôi đều ác mộng, giường rất thoải mái, dịch vụ rất tốt nhưng tôi cả đời này sẽ không bao giờ ở lần thứ hai.
]
Mọi người đều có những trải nghiệm đa dạng.
Lục Kiến Vi liếc qua đã cảm thấy nhiều nơi trong khách sạn này đều có ma nhưng mỗi phòng đều có ma thì chưa chắc.
Lục Trường Lan mở cửa bước vào: "Sư tỷ! Đã không còn sớm nữa."
Lục Kiến Vi tắt điện thoại: "Được! Vậy chúng ta xuất phát thôi."
Cô nhìn ra ngoài trời... Hiện tại đã là hoàng hôn, bầu trời ngập tràn màu của hoàng hôn, rất đẹp.
Khách sạn Quân Thanh ở trung tâm một khu vực khác, từ Xuất Vân Quan đi xe đến đó cũng cần hai giờ.
Khi đến nơi, trời đã tối.
Khách sạn Quân Thanh ngoài cửa thỉnh thoảng có đạo sĩ qua lại.
Lục Kiến Vi còn thấy vài vị đạo sĩ trung niên mặc đạo bào, theo sau là hai ba tiểu đồ đệ, trông có vẻ là những người có kinh nghiệm dày dặn.
"Nhìn lần này các vị đạo trưởng có kinh nghiệm rất nhiều nên kết thúc sẽ dễ dàng hơn."
"Lần này đừng có trốn tránh nhiệm vụ." Khi có người đi qua bên cạnh, Lục Kiến Vi nghe thấy một câu như vậy.
Có thể đến đây "trốn việc" cũng là khá đáng kể.
Lục Trường Lan quay đầu, nói: "Sư tỷ! Nhìn bộ dạng của người... Hình như ai cũng muốn có được Thất Tinh Kiếm."
Lục Kiến Vi cười: "Nhưng cũng phải xem bản lĩnh của mỗi người."
Tô Khúc Trần và Trần Viễn Phương ở phía sau cố gắng giảm sự tồn tại của mình! Hai người họ sợ nói sai một câu sẽ làm mất mặt Xuất Vân Quan.
Tô Khúc Trần cảm thấy mình vẫn hợp với việc làm một phú nhị đại hơn.
Đang suy nghĩ lung tung thì một chiếc xe thì dừng lại trước mặt họ.
Một người đàn ông bước xuống, ánh mắt dừng lại trên chiếc xe hạng sang của Tô Khúc Trần, nói: "Không phải lần này đã thuê trọn khách sạn rồi sao? Sao vẫn còn người khác đến."
Lục Kiến Vi nhìn qua, có vẻ cũng là một đạo sĩ.
Cô thu hồi tâm nhìn, nói: "Không còn sớm nữa, vào thôi."
Tô Khúc Trần nói ở phía sau: "Tôi có nên trả thêm tiền để đổi một phòng cao cấp nhất không?! Như vậy bắt ma cũng thú vị hơn."
Lục Kiến Vi nói: "Hay là anh tự mình đi đổi?"
Nghe câu nói của cô, Tô Khúc Trần vội nói: "Thôi! Bỏ qua đi."
Nếu hắn ở một mình mà buổi tối bị ma quỷ đến hỏi thăm, muốn khóc cũng không khóc được.
Bên trong khách sạn Quân Thanh rất xa hoa, hiện tại có khá nhiều người đứng trong sảnh nhìn quanh, một số người cũng là lần đầu tiên ở đây.
Những người đến đây không ít là người trẻ tuổi, có một vài vị đạo sĩ trung niên tự tin, đang cầm la bàn đi lại: "Chỗ này âm khí nặng nề thật, có vẻ tối nay phải chú ý rồi."
"Tôi nghĩ tối nay ma quỷ đều sẽ bị chúng ta diệt trừ."
Lục Trường Lan giảm giọng: "Không bằng của đệ đâu."
Lục Kiến Vi bật cười, khen ngợi: "Đúng vậy! Của sư đệ là tốt nhất."
La bàn ngàn năm, bản thân đã có năng lực, cộng thêm việc ngâm mình trong âm khí của mộ phần ngàn năm, có thể nói là chưa từng thất bại.
Bốn người đến quầy lễ tân để làm thủ tục nhận phòng.
Hiệp Hội Đạo Giáo không lâu trước đã gửi qua thông tin phòng của mỗi người, chỉ cần báo danh tính là được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT