Chưa bao giờ làm hại ai, cũng chẳng có kẻ thù nào, vậy mà Trần San San vẫn rước họa vào thân.
Lục Kiến Vi lên tiếng: "Chuyện này rất đơn giản! Cô đã vô tình chọc phải thế lực tà ác."
Sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ do group Âm Dương giao, những người liên quan đều đã thanh toán cho cô nhưng điều đó không quan trọng! Điều quan trọng là mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ, tuổi thọ của cô lại được tăng lên.
Lục Kiến Vi đã có thêm vài năm để sống.
Từ chỉ còn có thể sống thêm ba ngày cho đến hiện tại là vài năm, quả thật là một phép màu! Vì vậy, cô không đặt ra bất kỳ yêu cầu cụ thể nào đối với người liên quan đến nhiệm vụ của group Âm Dương.
Thường thì đối phương luôn tự nguyện hợp tác, cũng có lúc do đối phương không có khả năng nhưng việc hoàn thành một nhiệm vụ để có thêm tuổi thọ đối với cô đã là quá đủ.
Nói cách khác, sau khi cô giải quyết rắc rối của những người đó đều tùy vào mức độ khó dễ để nhận được tiền công tương ứng.
Lục Kiến Vi đưa ra sáu lá bùa: "Từ hôm nay, mỗi ngày cô hãy uống một cốc nước bùa này cho đến khi cô không còn nôn ra tóc nữa."
Trần San San vội vã nhận lấy... Sau đó, cô ấy chuyển khoản cho Lục Kiến Vi thêm một số tiền nữa.
So với việc giữ mạng sống, chỉ trả cho mười mấy lá bùa bình an không là gì cả với cô ấy.
Trần San San đã nghĩ kỹ... Sau khi chuyện này giải quyết xong nhất định phải mua phù chú để ở nhà, bên người cũng phải mang theo, như vậy sau này sẽ không gặp chuyện nữa.
Bỗng dưng, Trần San San nhớ ra chuyện trên xe buýt: "Hôm qua, khi tôi đi xe buýt có đứa trẻ nói chỗ ngồi bên cạnh tôi có rất nhiều tóc, không biết lúc đó tôi đã bị nhiễm chưa nhỉ?"
Lúc đó cô ấy không thấy gì, còn nghĩ trẻ con nói bậy bạ.
Tô Khúc Trần nói: "Người ta hay nói trẻ con thuần khiết có thể nhìn thấy những thứ người lớn không thấy, biết đâu bọn chúng đã thấy điều gì đó không ổn với cô."
Lục Kiến Vi gật đầu, nói: "Đó đúng là sự thật." Trần San San vội nói: "Vậy là tôi đã gặp phải trước khi về nhà! Vì sáng nay đi làm tôi vẫn bình thường."
Suốt cả ngày hôm qua, ban ngày không có chuyện gì lạ xảy ra.
Hằng ngày tại cửa hàng, Trần San San đều là gia công tóc giả và bán tóc giả, hôm qua cũng vậy.
Ngoại trừ...
Trần San San chợt nhớ ra, nói: "Hàng ngày tôi vẫn giặt những búi tóc thu mua về, không biết có cái nào bị vấn đề không?”
Trần Thu Thu nói: "Chị... Có phải chị đã giặt phải tóc bẩn không?"
Lục Kiến Vi thấy Tô Khúc Trần ăn rất ngon, cũng gọi một phần! Cô vừa đổ nước sốt vào tô vừa nói: "Cô đoán không sai." Mùi thơm nồng nàn tỏa ra, khiến người ta không khỏi thèm thuồng.
Trần San San nói: "Tóc hôm qua tôi thu vào vẫn còn ở tiệm, có một ít tôi đã mang về nhà, không biết có phải vấn đề từ đó không? Búi tóc đó đẹp lắm, tôi muốn dùng cho bản thân."
Càng nghĩ cô ấy càng thấy không ổn.
Có vẻ như mọi vấn đề xuất hiện sau khi cô ấy mang bộ tóc đó bên người, có lế chính nó mới là nguyên nhân.
Lục Kiến Vi hỏi: "Cô tự mình đi thu mua tóc à?"
Trần San San lắc đầu: "Tôi có hợp tác với người khác, người đó chịu trách nhiệm thu mua tóc rồi bán cho tôi! Chúng tôi hợp tác được hơn một năm rồi."
Tô Khúc Trần sờ sờ cằm, nói: "Vậy là cô không quan tâm đến nguồn gốc của tóc đã thu mua?"
Trần San San có vẻ ngượng ngùng.
Vì đã hợp tác lâu dài và trước giờ không gặp trục trặc nên cô ấy tin tưởng tóc này cũng sẽ không có vấn đề... Ai ngờ lại xảy ra chuyện này.
Lục Kiến Vi đã ăn xong mì lạnh, nói: "Được rồi! Chúng ta đến nhà cô kiểm tra một chút."
Tóc đang ở nhà Trần San San, ở đây họ cũng không làm gì được.
Trân San San vội vàng gật đầu, đáp: "Được."
Bốn người đồng loạt đứng dậy, chủ tiệm Trần Ký còn tặng họ một chai nước, Tô Khúc Trần liền nhét vào túi.
Chẳng bao lâu sau khi ra khỏi cửa, Quy Dương Tự đã hiện ra trước mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT