Một số tóc giả ở tiệm của Trần San San được thu mua từ nơi khác, trong khi một số khác được mua từ những người chuyên thu mua tóc! Sau đó, cô ấy tự gia công chúng thành tóc giả.

Vì vậy, Trần San San có một vài người hợp tác thu mua tóc.

Tiếng chuông gió vang lên, một người đàn ông cầm một cái túi, tức giận bước vào! Người đàn ông này tên là Trịnh Quang, chuyên thu mua tóc.

Trân San San hỏi: "Có chuyện gì vậy?”

Anh ta vứt túi xuống đất, nói: "Hôm nay trên đường gặp một cô gái với mái tóc rất đẹp nhưng cô ấy không bán."

Trần San San cười nói: "Không bán thì thôi."

Trịnh Quang muốn nói lại thôi! Anh †a tức giận vì sau đó bản thân không thể cử động, phải đứng dưới ánh nắng mặt trời gân hai mươi phút, suýt chút thành cá khô.

Anh ta nói: "Cô ấy còn bảo tôi phải chú ý đến tóc đã thu mua! Tôi thu mua tóc cũng không vi phạm pháp luật, tại sao lại cần phải chú ý?"

Trần San San lơ đãng đáp: "Có lẽ cô ấy muốn anh chú ý không thu nhầm tóc."

Trịnh Quang sững sờ một chút nhưng sau đó lại hừ một tiếng.

Trân San San tiến lên, mở túi trên mặt đất: "Đây là tóc anh thu được hôm nay đúng không? Đều rõ nguồn gốc chứ?"

Trịnh Quang cảm thấy bối rối nhưng vẫn đáp: "Ừm." Trong túi được chia thành nhiều túi nhỏ, mỗi túi chứa tóc với kiểu dáng khác nhau, có tóc quăn, có tóc thẳng.

Trần San San kiểm tra một lượt... Sau đó, cô ấy sờ từng bó tóc... Cuối cùng ước lượng được giá tiền, nói: "Anh kiểm tra tài khoản đi."

Sau khi nhận được chuyển khoản, tâm trạng của Trịnh Quang đã cải thiện đáng kể.

Anh ta thu mua túi tóc này với giá vài trăm, bán ở đây có thể kiếm lại được một hai trăm, thu nhập hàng tháng của anh cũng rất cao.

Trịnh Quang nói: "Tôi đi đây, ngày mai sẽ quay lại lấy túi."

Trần San San đang ghi chép, không ngẩng đầu lên, đáp: "Được."

Điện thoại rung đôi lần, sau đó hiện ra mấy tin nhắn WeChat: [Chị ơi, hôm nay em thấy một cô gái xinh đẹp lắm, hóa ra lại là một đạo sĩ.]

Trần San San luôn thờ ơ với những chuyện này, đáp lại: [Em nghĩ chị không biết à?! Đâu có cô gái nào làm đạo sĩ cơ chứ.]

Bên kia trả lời tin nhắn: [Là em tận mắt thấy đấy! Cô ấy vẽ phù cho người ta, mỗi tờ vài trăm, mọi người đều nói rất hiệu quả! Em đã mua một tờ, tối nay về em sẽ cho chị xem.]

Trần San San đảo mắt, không quan tâm nữa.

[Cô em gái này của mình cả ngày chỉ biết đến những chuyện này, không chịu học hành.

Tối nay về phải nói chuyện thật đàng hoàng.]

[Đạo sĩ gì chứ?! Bây giờ xã hội đây rây lừa đảo.]

Sau khi ghi chép xong, Trân San San tiến đến chỗ túi, lấy tất cả các túi nhỏ tóc ra ngoài, mở ra kiểm tra từng cái để đảm bảo không có vấn đề.

Mọi việc xong xuôi, cô ấy đem những túi tóc này vào phòng nhỏ phía sau cửa hàng, nơi đó là phòng làm việc của cô ấy, bên trong có bồn rửa.

Trần San San cần phải rửa sạch tóc! Sau đó phơi khô và cuối cùng là bảo dưỡng một chút, nếu không tóc giả làm ra sẽ rất xấu.

Bao năm qua, cô đã rất quen với công việc này.

Một số tóc chỉ cần sờ vào là biết ngay chất lượng, vì vậy giá bán sau này cũng rất thấp, Trần San San ghét nhất là loại này, vừa tốn thời gian lại không kiếm được nhiều tiền.

Nhưng trong thời buổi hiện tại, tóc tốt rất khó thu được.

Như một số tóc đen tự nhiên chưa từng qua xử lý, còn phải đến những ngôi làng nghèo, nơi mà các cô gái thường không có tiền để làm tóc, chất lượng hơn nhiều so với trong thành phố.

Đến khi rửa đến túi cuối cùng, Trân San San bỗng dừng lại.

"Oaaa! Tốt thế này?"

Trần San San ngạc nhiên nhìn búi tóc trên tay, chất lượng tóc này vượt qua sự mong đợi của cô, cảm giác rất mượt mà, như là lụa vậy.

Cô ấy so sánh với tóc của mình, thông qua gương thấy độ đen sâu hơn và không phải là nhuộm.

"Tìm được bảo bối rồi... Chắc chắn sẽ bán được giá cao."

Trần San San vui vẻ tách búi tóc này ra, đặt riêng một bên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play