Lục Kiến Vi tự mình khóa mình trong khách sạn và vẽ bùa suốt buổi trưa... Cho đến mười hai giờ trưa khi Lục Trường Lan gõ cửa tìm thì cô mới dừng lại.
Những tờ bùa này hiện tại chỉ có tác dụng thông thường, còn phải đến Xuất Vân Quan để dưới bức tượng tổ sư mới có thể khai quang.
Lục Trường Lan nói: "Sư tỷ sao không ăn cơm! Phù chú này đệ có rất nhiều."
Lục Kiến Vi mỉm cười: "Tỷ không thể chỉ dùng của sư đệ được! Được rồi! Đệ đã ăn chưa? Nếu chưa ăn thì cùng nhau đi ăn."
Lục Trường Lan cười: "Dĩ nhiên là chưa." Làm sao anh có thể một mình đi ăn trước được.
Lục Kiến Vi gật đầu... Sau đó, cô đi rửa mặt và cùng Lục Trường Lan ra ngoài! Quanh đây có rất nhiều nhà hàng, vừa ngon lại đậm chất địa phương.
Chỉ là khi họ cùng nhau ngôi xuống, có vài cô gái lại muốn xin WeChat của Lục Trường Lan.
Lục Kiến Vi không thích bị người khác làm phiền khi ăn, nhất là những cô gái kia... Cô có thể nhìn ra bọn họ không may mắn.
Lục Trường Lan lạnh lùng từ chối.
Một trong những cô gái thậm chí còn chúc anh và bạn gái sớm chia tay.
Lục Kiến Vi thực sự muốn cười chết, lần đầu tiên thấy cô gái mặt dày như vậy, xin WeChat không được lại còn nguyên rủa.
Lục Trường Lan nói: "Sư tỷ đừng tức giận”
Lục Kiến Vi đáp: "Tỷ đâu có giận! Những lời ấy chỉ là nghe qua thôi, chẳng có gì hữu ích cả."
Lục Trường Lan cẩn thận thăm dò: "Cô ta vừa rồi nhìn sư tỷ, có vẻ như cô ta tưởng tỷ là bạn gái của đệ! Dù sao, sư tỷ xinh đẹp hơn cô ta rất nhiều."
Lục Kiến Vi nhướng mày: "Lời của sư đệ thật ngọt ngào."
Không gì làm cho tâm trạng vui vẻ hơn là được khen ngợi! Hơn nữa, cô biết Lục Trường Lan không bao giờ nói dối.
Lục Trường Lan híp mắt, khóe miệng cong lên trong một nụ cười.
Sau bữa ăn, Lục Kiến Vi chuẩn bị đi kiểm tra tiến độ hiện tại của Xuất Vân Quan.
Đối với Lục Trường Lan, anh cần trở về để vẽ bùa, nếu không sẽ bị tụt hậu! Anh không thể cho phép mình rơi vào tình trạng đó.
Lục Kiến Vi vừa đến cuối hẻm Hoàng Hoa, cô liền nhận ra một phụ nữ trung niên đang lảng vảng bên ngoài Xuất Vân Quan.
Bà ấy đi qua đi lại, thậm chí liên tục hỏi thăm công nhân.
Cảnh tượng này trông khá khả nghi.
Khi người phụ nữ trung niên quay đầu lại, Lục Kiến Vi nhíu mày và nhanh chóng tiến về phía bà.
Người phụ nữ trung niên thấy cô, ánh mắt lập tức sáng lên.
Bà ấy tiến lên hỏi: "Cô là người của Xuất Vân Quan phải không?"
Lục Kiến Vi gật đầu.
Chu Mẫn Thúy thở phào nhẹ nhõm: "Vị đạo trưởng này, tôi đến đây để nhờ cậy sự giúp đỡ... Tôi nghe nói Xuất Vân Quan rất lợi hại, phải không?”
Lục Kiến Vi hỏi: "Bà nghe nói từ ai?"
Chu Mãn Thúy trả lời: "Từ người thân trong gia đình.
Tôi không rõ tại sao họ lại nói vậy, nhưng tôi muốn thử một lần.
Những chuyện xảy ra trong nhà tôi quá kỳ lạ."
Lục Kiến Vi nhận ra từ vẻ mặt của bà ấy rằng quả thật bà đã gặp chuyện.
Chu Mẫn Thúy lau mồ hôi trên trán và nói: "Lục đạo trưởng, bên ngoài này nóng quá, chúng ta có thể qua cửa hàng đối diện để nói chuyện không? Tôi mời."
Bà ấy đã chờ ở đây cả buổi sáng, mồ hôi ướt đẫm.
Hỏi mãi công nhân cũng không biết người đang ở đâu, may mắn là giờ đã gặp được.
Chu Mẫn Thúy không khỏi ngắm nhìn cô gái trước mắt, không hề có một giọt mồ hôi, lộng lẫy và xinh đẹp... Quả thực quá đẹp.
Có lẽ cô thực sự có thể cứu được con trai của bà.
Hai người cùng nhau đến một quán ăn nhỏ ở đầu hẻm Hoàng Hoa.
Lục Kiến Vi gọi một phần mì lạnh.
Dù hẻm Hoàng Hoa đã được tái thiết nhưng hầu hết mọi người vẫn ở lại, và món ăn vẫn giữ hương vị lịch sử hàng chục năm.
Quán này nổi tiếng với mì lạnh ngon nhất.
Mì được rắc lên một ít rau mùi, thêm giá đỗ, hòa quyện cùng dầu hào và ớt băm, vô cùng hấp dẫn! Cuối cùng, nước sốt đặc biệt được rưới lên, làm mì lạnh nhuốm một màu sắc khác biệt, vừa ngon vừa dai.
Lục Kiến Vi thấy món ăn rất ngon miệng.
Chu Mẫn Thúy nhìn mì lạnh, lòng cũng thèm thuồng nhưng vẫn còn chuyện quan trọng phải nói, liền mở lời: "Lục đạo trưởng, tôi có thể kể chuyện của mình bây giờ được không?"
Lục Kiến Vi gật đầu: "Bà cứ nói đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT