Vết khắc rất nhẹ, có thể do vấn đề với bề mặt vật liệu.
Lục Trường Lan hơi không hài lòng.
Lâm Quan Tú: "Lục đạo trưởng! Người này là ai? Cô để cậu ấy làm như vậy, không tốt lắm đâu nhỉ?"
Lục Kiến Vi hiểu ra: "Quên mất không giới thiệu, đây là sư đệ của tôi."
Lục Trường Lan nhẹ nhàng cười một cái, lại quay trở về mặt trước của bức tượng! Sau đó chầm chậm chọc vào chỗ ngực như trước.
Cử chỉ này rất bình thường.
Tuy trên mặt Lâm Quan Tú không có biểu hiện gì nhưng rõ ràng là sắc mặt đã trắng bệch đi trong nháy mắt.
Cái đỉnh quan tài dù rỉ sét nhưng vân sắc bén không thua kém gì... Như trước đã xuyên thủng ngực bức tượng... Sau đó liền có máu chảy ra.
Lúc này, Lục Trường Lan mới rút tay về.
Anh liếc nhìn Lâm Quan Tú, giả vờ ngạc nhiên nói: "Ông Lâm! Sao mặt ông tái như vậy? Ông bị bệnh à?"
Lâm Quan Tú nói: "Không sao."
Lúc này, một người hầu đột nhiên đi tới từ phía sau: "Thưa ngài, vết thương trên người ngài còn-"
Lâm Quan Tú tức giận: "Cút đi!"
Người hầu giật mình, suýt ngã xuống đất, chạy đi không dám quay đầu lại, không biết có để lại ám ảnh tâm lý không.
Lục Kiến Vi nheo mắt: "Ông Lâm còn có vết thương trên người à."
Lâm Quan Tú bắt đầu thở dốc, chiếc áo ngủ màu đậm ôm chặt lấy ngực, dường như bị thấm chất lỏng, không thể nhìn ra màu sắc.
Lục Kiến Vi lộ vẻ suy tư.
Cô đến đây tối nay là để thăm dò, quả nhiên không ngoài dự đoán của mình.
Lâm Quan Tú nói: "Gần đây cơ thể không thoải mái lắm, e là không thể tiếp đãi hai vị đạo trưởng, xin mời hai người quay về."
Lục Kiến Vi và Lục Trường Lan đứng dậy, không quên mang theo bức tượng đầy vết thương, rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Lâm Quan Tú thở phào, ánh mắt âm u.
Ông ta không biết đang nghĩ gì, xoa xoa đầu ngón tay cái và ngón trỏ, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười kỳ quái.
Ngay sau đó thấy một thanh kiếm bay lên.
Một tiếng hét chói tai vang lên.
Lục Kiến Vi quay lại, ánh mắt sắc lạnh: "Quả nhiên, ông Lâm không làm tôi thất vọng."
Bóng đen bị kiếm gõ đào chém trúng, lùi lại phía sau Lâm Quan Tú, đứng lơ lửng một cách kỳ quái.
Vẻ mặt của Lâm Quan Tú lạnh lùng, hỏi: "Cô đã sớm biết chuyện này à?"
Lục Kiến Vi đáp: "Không! Tôi chỉ mới phát hiện ra mà thôi."
Hôm nay, sau khi thấy tượng Phật trong văn phòng của Lâm Quan Tú, cô chỉ nảy sinh một chút nghi ngờ nhưng khi lên tầng 29, sự hoài nghi đó mới thực sự được khơi dậy.
Một bức tượng Phật xuất hiện trong một khu bị bỏ hoàng, rõ ràng không phải là chuyện bình thường.
Và khi đến biệt thự Lâm gia, họ cảm nhận được mùi máu nồng nặc từ người ông ta.
Khứu giác của Lục Kiến Vi và Lục Trường Lan rất nhạy bén, do thường xuyên tiếp xúc với máu, họ dễ dàng nhận biết mùi máu dù không phải từ chính mình.
Lục Trường Lan hành động như vậy hoàn toàn nhằm thăm dò mối liên hệ giữa tượng Phật và Lâm Quan Tú.
Quan sát kỹ lưỡng, có vẻ như giữa chúng tồn tại một mối quan hệ cộng sinh.
Biểu cảm của Lâm Quan Tú trở nên khó coi... Ông ta đã mất nhiều máu, cơ thể yếu đuối, chỉ còn cách phó mặc cho tiểu quỷ này.
Tiểu quỷ nhận lệnh, lập tức lao vào cuộc chiến.
So với đám hồn ma đông đảo và oán khí dày đặc ở tầng 29, tiểu quỷ này không đáng kể.
Nhất là khi cả Lục Kiến Vi và Lục Trường Lan đều có mặt.
Tiểu quỷ bị đẩy lùi, biểu cảm của Lâm Quan Tú càng lúc càng khó coi.
Người bình thường không thể tiếp xúc với những thứ như vậy, ông ta nuôi tiểu quỷ chỉ để tự vệ.
Không ngờ hôm nay lại gặp phải kẻ không dễ dàng bị đánh bại.
Tiểu quỷ bị đẩy trở lại bên cạnh Lâm Quan Tú, cơ thể bắt đầu tan rã, sắp sửa biến mất.
Lâm Quan Tú vội vàng xé rách áo ngủ để lộ ra vết thương rỉ máu trên ngực, trông vô cùng quái dị.
Tiểu quỷ như thể ngửi thấy mùi thơm, tiến lại gân vết thương và bắt đầu hút máu.
Lục Kiến Vi không nói gì, chỉ quan sát.
Cảnh tượng này quả thực quái dị.
Theo lượng máu được bổ sung, màu đen trên cơ thể tiểu quỷ dần hòa quyện với màu đỏ tươi, những sợi chỉ đỏ bắt đầu xuất hiện trên cơ thể nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT