Đến khi xuống tới đại sảnh, thư ký Lý đích thân tiễn cô đến cửa công ty.
Lục Kiến Vi dừng lại: "Không cần phải đi theo nữa."
Thư ký Lý nói: "Lần sau cô Lục đến, có thể mang theo danh thiếp này."
Anh ấy đưa cho cô một tấm danh thiếp của Lâm Quan Tú.
Những người có vật này đều là đối tác quan trọng của ông ấy, người ngoài không có.
Nhìn thái độ của ông chủ mình đối với cô Lục và câu nói cuối cùng, anh ấy cảm thấy cần phải để lại thứ gì đó.
Lục Kiến Vi nhận lấy danh thiếp, không quay đầu lại rời đi.
Thư ký Lý ở phía sau cảm thấy lo lắng.
Anh ấy lo sợ rằng lần sau ông chủ mời cô gái này lại, có thể sẽ phải chịu tổn thất lớn.
Câu nói đó của cô giống như mua mạng vậy.
Lục Kiến Vi rời khỏi công ty Lâm thị và trực tiếp gọi taxi về khách sạn.
Lục Trường Lan đang tập trung cao độ vào việc vẽ bùa.
Lục Kiến Vi không làm phiền anh, trở về phòng mình, xem lại poster và video một lần nữa trước khi cất chúng đi.
Cô tự nhủ rằng đối phương chắc chắn sẽ tìm đến cửa.
Khi đó, cô sẽ giành lấy thế chủ động khi đối phương là người phải cầu xin.
Đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông.
Lục Kiến Vi nhận máy và nghe thấy giọng của Trần Viễn Phương: "Lục Bán Tiên! Mau đến cứu tôi với!" Lục Kiến Vi: "..."
Bên kia dường như đang có tranh cãi.
Trần Viễn Phương vội vàng nói: "Hai thành viên đội quản lý đô thị đã thu giữ đồ của tôi! Hiện tại, tôi đang ở cửa không thể trở về, không có tiền nộp phạt..."
Lục Kiến Vi cảm thấy bất lực: "Anh chờ ở đó."
Dù sao Trần Viễn Phương cũng là một thành viên tương lai trong đạo quan của cô.
Để anh ta bị giam vào không tốt, nộp phạt cũng không tốn nhiều.
Khi Lục Kiến Vi đến nơi, Trân Viễn Phương vẫn đang cãi nhau với hai thành viên đội quản lý đô thị, tức giận đến đỏ mặt.
Anh ta mặc đạo bào nhưng lại trọc đầu, trông rất không hợp lý.
Có vẻ như tóc giả của anh ta đã bị mất.
Quả thực, nhìn vào anh ta không giống hòa thượng cũng chẳng giống đạo Sĩ.
Trang bị của Trần Viễn Phương là những thứ Lục Kiến Vi đã thấy ở khu biệt thự, đều là những thứ phổ biến.
Một thành viên đội quản lý đô thị nói: "Anh làm những thứ này là mê tín dị đoan, còn liên quan đến lừa đảo, không bắt anh là tốt rồi"
Trần Viễn Phương đáp: "Cái gì mà mê tín dị đoan, tôi đã cho anh xem giấy chứng nhận rồi."
Anh ta lắc lắc giấy chứng nhận của Hội Phật Giáo.
Thành viên đội quản lý đô thị khác nhăn mày: "Cái này của anh là của hòa thượng nhưng anh lại làm đạo sĩ, treo đầu dê bán thịt chó, giấy chứng nhận này cũng vô dụng." Trần Viễn Phương miễn cưỡng thu lại giấy chứng nhận.
Lần này anh ta ra ngoài thực sự là dưới danh nghĩa đạo sĩ.
Giấy chứng nhận của Hội Đạo Giáo của anh ta không thể cứu được.
Thành viên đội quản lý đô thị nói: "Tôi nói với anh, những thứ này cân nộp năm triệu mới có thể lấy lại được! Sau này đừng làm những chuyện lừa đảo nữa, tìm một công việc tử tế không tốt sao?"
Nhìn thấy vị hòa thượng này tuổi cũng không lớn, sao lại làm những chuyện này.
Nếu muốn làm hòa thượng thì dùng giấy chứng nhận phật giáo được nhưng lại dùng giấy chứng nhận phật giáo để làm việc của đạo sĩ nên bị người ta tố cáo.
Họ đến là bắt được luôn, trực tiếp thu giữ đồ đạc.
Trần Viễn Phương tức giận quát: "Tôi không lừa đảo! Họ tự tìm đến tôi, không phải tôi đến nhà họ chào hàng."
Thành viên đội quản lý đô thị đáp: "Điều này chúng tôi không quan tâm."
Lục Kiến Vi không nhịn được muốn cười khi nghe thấy điều này.
Cô bước lên phía trước: "Trần Viễn Phương."
Mắt Trần Viễn Phương sáng lên, nhanh chóng quay lại: "Đến đúng lúc, họ cứ nói tôi lừa đảo, còn muốn phạt năm triệu..."
Đối với anh ta số tiền năm triệu không phải là nhỏ.
Một lần lễ cúng anh ta chỉ kiếm được vài triệu! Nếu bị phạt như vậy thì sẽ mất sạch, phải chịu đói trong mấy ngày tới.
Lục Kiến Vi nói với thành viên đội quản lý đô thị: "Tôi sẽ nộp phạt thay anh ta"
Cô đã mang theo tiên mặt, trực tiếp đưa cho thành viên đội quản lý đô thị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT