Họ quay lại con đường cũ, trở về khu nhà hoang, đã mười phút sau.

Tòa nhà hoang trở nên đổ nát, đồ đạc bên trong tan tác! Dưới ánh trăng mờ ảo, mọi thứ đều hiện ra rõ ràng.

Lục Kiến Vi nhíu mày, bật đèn pin trên điện thoại.

Cô lo lắng về những sự kiện có thể phát sinh nếu chờ đến ngày mai mới quay lại.

Nếu có người vô tình đến đây, họ có thể gặp nguy hiểm! Cần giải quyết xong mọi việc trước khi cô yên tâm đến Lưu gia Hiểu Vân.

Khu vực xác sống giờ đây không còn khói mù nhưng không khí vẫn ngập mùi hôi thối, xác chết vẫn nằm rải rác trên mặt đất.

Lục Kiến Vi đốt một ngọn lửa để sáng tỏ mọi thứ.

Đi qua khu vực này, cô nhìn thấy có vẻ như có một đống gì đó ở góc, rất khác lạ.

Lục Trường Lan cũng nhìn theo ánh mắt của cô.

"Sư tỷ! Đạo sĩ này còn biết làm người giấy nữa" Lục Trường Lan nói ngạc nhiên: "Hắn ta thật sự học đủ thứ."

Làm người giấy là một nghệ thuật ít người biết đến.

Đạo sĩ này vừa học vẽ phù, vừa học cổ trùng ở Miêu Cương, lại còn nuôi tiểu quỷ! Giờ còn học làm người giấy nữa.

Một thiên tài thì phải thành thạo mọi thứ nhưng hắn ta không phải! Chỉ là mỗi thứ học một chút, nếu thực sự thành thạo ít nhất một trong những nghệ thuật này, có lẽ hắn ta không thành ra như vậy.

Lục Kiến Vi không biết phải nói gì.

Cô bước tới, ánh sáng từ đèn pin điện thoại chiếu sáng lên những người giấy trong góc, làm rõ từng chỉ tiết.

Một cảm giác quen thuộc dâng trào trong cô.

Cô bỗng nhớ lại một lần tại thẩm mỹ viện, chủ tiệm và em gái đã đốt một ngôi nhà giấy.

Cách thức này dường như rất giống với cách làm của họ.

Lục Trường Lan thấy cô mất tập trung, lo lắng hỏi: "Sư tỷ! Có chuyện gì vậy?”

Lục Kiến Vi lắc đầu, nói một cách suy tư: "Trước đây, trong vụ thẩm mỹ viện của Vũ Tư có người đã đốt ngôi nhà giấy cho ma nữ.

Tỷ nghi ngờ người đó và đạo sĩ này là một." Kỹ thuật làm người giấy thô sơ này... Thật không nỡ nhìn thẳng.

Người giấy được làm giỏi có thể chịu đựng ngọn lửa thông thường.

Lục Kiến Vi sờ thử, cảm nhận chất liệu và kỹ thuật làm người giấy còn kém, phản ánh sự nghèo đói của đạo sĩ trung niên.

Dù nghèo, hắn ta không nên làm những việc ác hại người.

Tại góc phòng, những người giấy chưa hoàn thiện, nghĩa là chúng không thể sống dậy.

Người giấy do thợ lành nghề tạo ra có thể sống lại, tuỳ thuộc vào kỹ thuật và loại hình.

Có câu tục ngữ miêu tả kỹ năng của bốn nghề: [Lưỡi dao của đao phủ, mắt của pháp y, đôi tay của người làm vàng mã, mũi kim người mai táng.]

Lưỡi dao của đao phủ mang sát khí, ma quỷ không dám chạm vào vì một khi chạm sẽ bị tan biến ngay lập tức.

Pháp y có khả năng nhìn thấy cả thế giới âm dương, người giỏi hơn còn có thể giao tiếp với hôn ma.

Người làm người giấy có tay nghề cao có thể khiến người giấy sống lại.

Người may xác cổ đại dùng kim chỉ đặc biệt khâu xác người chết để linh hồn an nghỉ.

Lục Kiến Vi quyết định: "Đốt chúng đi."

Những thứ này nếu giữ lại chỉ mang tai họa.

Trước đây, cô nghĩ ngôi nhà giấy được đốt để tưởng niệm ma nữ nhưng hiện tại xem ra là có ý nghĩa khác.

Cô suy luận, có lẽ đạo sĩ này muốn sử dụng ma nữ ở thẩm mỹ viện làm tiểu quỷ nên giúp cô ta! Sau đó giết người chiếm đoạt, mưu tính xảo trá.

Lục Trường Lan lấy ra hỏa phù và nói: "Được."

Hỏa phù cháy lên không phải lửa thông thường, nhanh chóng thiêu đốt đống người giấy, tỏa ra khí đen khi chúng cháy, cho thấy chúng không phải thứ tốt lành.

Điều này hoàn toàn phù hợp với phong cách của đạo sĩ trung niên.

Chỉ mười mấy phút sau, Lục Kiến Vi đã hoàn tất việc dọn dẹp ngôi nhà hoang.

Lục Kiến Vi thở phào nhẹ nhõm: "Bây giờ chỉ cần giúp Lưu Hiểu Vân siêu thoát là xong."

"Sư tỷ có thể nghỉ ngơi, đây vốn là trách nhiệm của đệ." Lục Trường Lan suy nghĩ một chút rồi nói: "Đệ sẽ xử lý mọi thứ thật tốt."

Lục Kiến Vi đáp: "Tỷ lo rằng cậu ta sẽ bị đệ làm cho sợ hãi."

Lục Trường Lan tỏ vẻ ủy khuất: "Đệ không có ý đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play