Hình Dao Dao đang định theo vào.

Lục Kiến Vi gọi: "Cô Hình."

Hình Dao Dao cứng người, quay đầu nở một nụ cười: "Có... Có việc gì cần tôi làm sao?"

Cô ấy thực sự sợ hãi.

Lục Kiến Vi nói: "Cô Hình! Người và ma là hai thế giới khác nhau! Hy vọng cô hiểu điều này... Cô ở bên cạnh thầy Quách càng lâu tức là cô đang hại thầy."

Sắc mặt Hình Dao Dao biến đổi: "Cô thật sự đã phát hiện ra..."

Cô ấy đã sớm không còn là người nữa nhưng không muốn rời đi! Lần này Quách Minh có thể an toàn cũng là nhờ vào Hình Dao Dao.

Lục Kiến Vi biểu cảm bất biến nói: "Cô không hại ai nhưng không thể ở lại đây! Nếu không sẽ không còn cơ hội đầu thai thành người."

Có thể sẽ rơi vào đường súc sinh.

Sắc mặt Hình Dao Dao tái nhợt nhiều hơn, bê ngoài không khác người thường nhưng thực tế thì thân thể này đã sớm là xác chết.

Cô ấy chỉ sống nhờ vào dương khí của người khác mà thôi.

Hình Dao Dao quay đầu nhìn Quách Minh ở trong phòng bệnh, lộ ra vẻ mặt không nỡ rời xa.

Cô ấy cúi đầu, hơi do dự trả lời: "Tôi biết! Tôi sẽ sớm rời đi."

Dù không muốn rời đi cũng không còn cách nào! Dù đang ở trong cơ thể của mình nhưng cô ấy là ma, muốn ở dương gian lâu dài phải hấp thụ dương khí của Quách Minh.

Nếu kéo dài, Quách Minh sẽ yếu ớt.

Đây là điều Hình Dao Dao không muốn thấy.

Lục Kiến Vi thở dài.

Chuyện như thế này không phải là hiếm, lưu luyến trân thế không muốn rời đi nhưng điều này là không đúng, sẽ ảnh hưởng đến nhiều người.

Đúng lúc này, Quách Minh bước ra từ phòng bệnh.

Các bác sĩ theo sau, bàn tán điều gì đó, chỉ vài giây sau đã biến mất ở cuối hành lang.

Quách Minh ngạc nhiên hỏi: "Các em vừa nói gì vậy?"

Hình Dao Dao vội vàng ngẩng đầu nhìn qua Lục Kiến Vi, nói: "Không có gì! Em chỉ đang cảm ơn cô Lục."

Quách Minh tiến lại gân: "Lục Kiến ViI Lần này thật sự cảm ơn em! Thầy sẽ bảo họ đi xin lỗi cô ấy và bọn họ cũng sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật."

Lục Kiến Vi nói: "Chỉ cần cô ấy tha thứ là được."

Kết cục của bọn họ không liên quan đến cô! Nếu âm khí không được xua tan sẽ mãi mãi ám trên người họ, ảnh hưởng trực tiếp nhất là tuổi thọ! Rất nhanh người bị âm khí bám vào sẽ chết.

Lục Kiến Vi không có nghĩa vụ phải xua đuổi âm khí cho đối phương! Cô cũng không muốn làm vậy, loại quả báo này họ xứng đáng phải chịu.

Quách Minh nói: "Dù sao đi nữa... Cảm ơn em."

Biểu cảm trên mặt Lục Kiến Vi trở nên ôn hòa hơn một chút... Cô nhìn Hình Dao Dao, nói: "Em sẽ về trước! Tạm biệt."

Sau khi cô rời đi, Quách Minh thở dài: [Thực sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.]

Quách Minh quay lại thấy sắc mặt Hình Dao Dao tái nhợt, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Có phải cơ thể không thoải mái không?"

Hình Dao Dao miễn cưỡng cười: "Không sao! Chúng ta vào trong đi."

Quách Minh không nghi ngờ, nghe theo lời vợ.

Quách Thiên trước đó trốn dưới giường bệnh giờ đã trở lại giường, trán cũng đã được băng bó, mơ hồ thấy vết máu.

Quách Minh không hề cảm thấy thương xót.

Bọn họ như thế này đều là quả báo! Lục Kiến Vi cứu mạng đã là may mắn, phần còn lại thì tùy vào số phận.

Sau khi Quách Minh và Hình Dao Dao rời khỏi phòng bệnh! Không biết qua bao lâu, Quách Thiên tỉnh dậy.

Phòng bệnh vào buổi tối sẽ được y tá tắt đèn, chỉ còn đèn khẩn cấp ở hành lang bên ngoài, ánh sáng xanh lè, rất rùng rợn.

Quách Thiên không hiểu sao lại nghĩ đến lời Lục Kiến Vi nói trước khi đi.

Hắn ta rùng mình, xoa xoa cánh tay, cố gắng xua đi suy nghĩ về cô gái vẫn còn vương vấn xung quanh mình, chuẩn bị vào phòng vệ sinh.

Chỉ có ba người họ ở trong phòng bệnh này.

Bởi vì các bác sĩ không biết bệnh này có lây nhiễm hay không, nên họ không sắp xếp người khác vào phòng bệnh này.

Quách Thiên mò mẫm trong bóng tối vào nhà vệ sinh.

Khi bật đèn, hắn ta bất ngờ nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương.

Phía sau là bối cảnh tối đen, cộng thêm một chút ánh sáng xanh từ hành lang, mơ hồ, phản chiếu trong gương như thể có thêm một người.

Có thêm một người?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play