Bảo vệ trực ban đang cau có nói: "Không phải tôi nói! Các người không có thẻ ra vào thì không được phép vào! Nếu mọi người đều như vậy, an ninh khu dân cư có vấn đề thì phải làm sao?"

Dù hai người này rất có ngoại hình nhưng không có nghĩa là người tốt.

Anh ta là bảo vệ nên phải tuân thủ nguyên tắc và trách nhiệm của mình.

Lục Kiến Vi lấy ra thẻ tạm thời: "Cái này cũng không được sao?"

Bảo vệ không biết những thứ đó, nói: "Chỉ có thẻ ra vào mới được."

Đối với những điều như vậy, Lục Kiến Vi muốn xông vào nhưng không thể! Nếu sau này chưa xong việc lại bị bắt vào đồn công an thì làm sao?! Lục Kiến Vi nhăn mặt... Đang định nói gì đó thì Lục Trường Lan lên tiếng: "Sư tỷ! Bên trong có động tĩnh."

Anh đã dán một lá bùa lên kiếm gỗ đào, niệm chú điều khiển nó trực tiếp bay ra ngoài.

Dường như cây kiếm có mắt, nhắm chuẩn cửa sổ nhà Lương Nhã.

Bảo vệ trực ban sững sờ.

Lục Kiến Vi lại rút ra một lá bùa khác, nói: "Gọi điện cho người nhà Lương Nhã xác nhận... Nếu chậm trễ dẫn đến án mạng thì anh phải chịu trách nhiệm đó."

Bảo vệ hoảng hốt tìm xem nhà của Lương Nhã ở căn nào, vội vàng gọi điện thoại, phát hiện không ai bắt máy.

Anh ta nói: "Không chờ nữa! Tôi đi cùng các người."

Căn hộ này rõ ràng đang bật đèn nhưng không ai nghe máy.

Lục Trường Lan liếc anh ta một cái rồi nhẹ nhàng nói: "Anh phải tin tưởng sư tỷ của tôi."

Bảo vệ nghĩ: [Tôi chỉ tin khi nào tận mắt nhìn thấy thôi.

]

Đến nhà Lương Nhã, họ phát hiện cửa nhà cô ấy bị bị túi rác chặn lại... Có lẽ người nhà không hay biết.

Lục Kiến Vi đẩy cửa vào, lập tức cảm nhận được luồng âm khí lạnh lẽo.

Mẹ của Lương Nhã nằm ở cửa phòng ngủ, nửa người trên lộ ra bên ngoài cửa hoàn toàn bất động... Có lẽ đã bất tỉnh.

Trong phòng vẫn còn vang lên tiếng động ầm ï.

Bảo vệ tái mặt: "Cái này này này... chuyện gì xảy ra thế này?" Lục Kiến Vi nói: "Anh nhanh gọi xe cứu thương đến đây."

Cô lấy ra một lá bùa, tiến vào nhà Lương Nhã, hướng thẳng đến cánh cửa phát ra tiếng động, Lục Trường Lan đi theo sát nút.

Trong phòng quả nhiên, kiếm gỗ đào đang bay lượn trong không trung.

Cô gái mặc đồng phục học sinh ở góc tường, làn da xanh xao, toàn thân đầy máu, bộ đồng phục cũng rách tơi tả.

Khi thấy Lục Kiến Vi và Lục Trường Lan bước vào, cô ta lập tức quay đầu lại.

Đúng là dáng vẻ của một nữ quỷ tiêu chuẩn.

Lục Kiến Vi đã quen nhìn thấy cảnh này, ném ra một lá bùa... Cô cầm kiếm gỗ đào bắt đầu đọc chú ngữ, trong khi Lục Trường Lan tăng tốc cho thanh kiếm gỗ đào của mình.

Chỉ là một con quỷ dựa vào sự oán hận tồn tại mười mấy năm không thể sống sót dưới những đòn đánh mạnh mẽ như vậy.

Khi lá bùa chạm vào người nữ quỷ, cô ta kêu lên thê lương, vươn tay đánh về phía Lục Kiến Vi.

Lục Trường Lan trực tiếp chặt đứt tay cô ta.

Bảo vệ trợn tròn mắt: "Thật kinh khủng... Thực sự quá kinh khủng."

Thân thể nữ quỷ bị cắt đôi, tự nhiên không chảy máu, chỉ là cảnh tượng ấy trông rất kinh khủng.

Lục Kiến Vi nói: "Người ta còn chơi trò chơi với người cả đêm mà người lại ra tay với bọn họ! Làm quỷ như vậy không tốt đâu."

Bảo vệ phụ họa: "Đúng đúng đúng!" Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng những lời đạo trưởng nói rất có lý.

Nghe vậy, đôi mắt nữ quỷ biến thành hai hố máu, lộ rõ hận ý.

Hai cánh tay trên mặt đất biến mất, tiếng kêu ghê rợn vang lên trong phòng: "Chết đi!"

Hai thanh kiếm đã được dán bùa mới đâm xuyên nữ quỷ.

Khói đen dày đặc từ cơ thể cô ta bay ra, phát ra mùi hôi thối kinh khủng... Sau đó, làm khói đen theo đường cửa sổ đang mở thoát ra ngoài.

Thân thể oán linh trước khi tan biến hoàn toàn đã liên tục biến đổi gương mặt giữa lúc còn sống và sau khi chết.

Có thể nhìn ra, trước kia cũng là một cô gái xinh đẹp, bây giờ lại trở thành một ác linh.

Không bao lâu, bên ngoài có người la lớn: "Rốt cuộc là nhà ai làm đổ thùng phân vậy! Mùi thối quá!"

Bảo vệ cũng bị mùi thối làm choáng váng.

Trước đó, Lục Kiến Vi đã sử dụng bùa bảo vệ khứu giác của mình nên không hề bị ảnh hưởng.

Mẹ của Lương Nhã trên mặt đất vừa tỉnh dậy thì lại bị mùi thối làm ngất xỉu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play