Tô Khúc Trần đến muộn, chỉ kịp nghe phần này, dù là ban ngày nhưng lưng ông vẫn toát mồ hôi lạnh: "Sao hai người lại quan tâm trò chơi này vậy?"

Nghe có vẻ rất rùng rợn.

Tô Khúc Trần quả quyết dù mình có chết cũng không chơi trò này! Đây rõ ràng là tự tìm đường chết này.

Lục Kiến Vi hỏi: "Sao anh lại đến nữa vậy?"

Tô Khúc Trân đáp: "Tôi đến xem hai người có lấy được chứng chỉ không! Nếu không tôi có thể chi tiền mua giúp hai người một cái, có tiền thì ma quỷ cũng có thể sai khiến" Hắn tin rằng ma cũng thích tiền.

Lục Kiến Vi giơ tay: "Không cần đâu! Anh về trước đi... Một thời gian sau tôi sẽ dạy anh vẽ phù chú."

Tô Khúc Trần vui vẻ rời đi.

Lục Trường Lan mới lên tiếng: "Sư tỷ định nhận đệ tử à?"

Lục Kiến Vi nói: "Bát tự của hắn là mệnh quý nhân! Trước đây suýt bị người ta đổi mệnh, mắt âm dương cũng sắp mở, là một mầm non tốt."

Ngoại trừ hơi nhiều lời một chút.

Lục Trường Lan nghe cô nói như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy sau này là đệ có sư điệt rồi." Anh nghĩ mối quan hệ sư trò không thể lẫn lộn.

Lục Kiến Vi đưa tập hồ sơ cho Lục Trường lan, nói: "Đệ cũng xem qua đi! Sau đó, chúng ta sẽ xuất phát."

Bây giờ đã là ba giờ chiều, cố gắng tranh thủ thời gian lấy được chứng chỉ càng sớm càng tốt.

Lục Trường Lan đọc lướt... Sau vài phút, anh nói: "Nhìn có vẻ không có gì, chắc không khó."

Lục Kiến Vi đứng dậy: "Vậy chúng ta xuất phát thôi."

Ai ngờ khi sắp đóng cửa, người giấy nhỏ từ phía sau chạy lảo đảo ra, thậm chí bỏ rơi cả hòn đá yêu thích của nó.

Hòn sỏi đó là Lục Trường Lan tặng cho người giấy nhỏ, có thể coi là tài sản duy nhất! Đối với nó không chỉ là yêu thích mà còn là tài sản quý giá.

Người giấy nhỏ bám dính vào chân Lục Kiến Vi, muốn theo cùng đi.

Lục Kiến Vi nhấc nó lên: "Ngoan ngoãn ở đạo quan trông nhà! Mày không được phép tự tiện ra ngoài, biết không?”

Lần trước để nó đưa phù cho Tô Khả Nghiên là vì bản thân lười đi.

Chỗ Tô Khả Nghiên là núi rừng hoang vắng, ít người! Dù sao mọi người trong đoàn phim cũng sẽ bị ràng buộc bởi nhiệm vụ xe buýt cuối cùng, có nhìn thấy cũng không sao.

Lần này khác, người liên quan đều là người bình thường.

Lục Trường Lan nói: "Sư tỷ! Để đệ xử lý."

Vừa dứt lời, người giấy nhỏ liền chạy mất hút, không còn dính lấy chân Lục Kiến Vi nữa.

Lục Kiến Vi không nhịn được cười, khóa cửa lại.

Cô không lo người giấy nhỏ chạy mất, trí thông minh của nó không thấp và khả năng đủ mạnh, lửa thông thường cũng không đốt cháy nó được.

Dù bị cán qua cũng nhanh chóng phục hồi.

*xk*

Lục Trường Lan lái xe êm ái đến nhà Lý Giai Giai.

Trong ba người sống sót, Lý Giai Giai là người tỉnh táo nhất và cũng là người kể chuyện chỉ tiết nhất hiện tại.

Đến chỗ cô ấy là tốt nhất.

Nhà Lý Giai Giai khá giả, chỗ ở cũng nằm ở trung tâm thành phố.

Lục Kiến Vi xuống xe, bấm chuông cửa.

Mẹ Lý Giai Giai ra mở cửa, thấy người lạ liền cảnh giác hỏi: "Hai người là ai?

Lục Kiến Vi giới thiệu: "Chúng tôi đến từ Hiệp hội Đạo giáo."

Trước khi đi, Đạo sĩ Minh Giai đã cấp cho họ hai chứng nhận tạm thời.

Mẹ Lý nhận chứng nhận, phát hiện nó khá chính thống, kiểm tra con dấu trên đó, quả thực là thật.

Bà ấy lập tức mời họ vào: "Đại sư! Xin mời."

Cách đây hai ngày, họ nói với bà ấy về việc Hiệp hội Đạo giáo sẽ đến đây, nói vấn đề của con gái bà ấy sẽ rất nhanh được giải quyết! Không ngờ hôm nay họ thực sự đã đến.

Dù trông còn trẻ nhưng có vẻ họ thực sự có năng lực.

Mẹ Lý Giai Giai vừa đi vừa nói: "Gần đây Giai Giai không dám ngủ, con bé cứ nói có thêm một người trong trò chơi."

Gia đình chỉ biết chuyện bọn nhỏ chơi trò chơi sau khi xảy ra sự cố.

Ban đầu, là bảo vệ trực phát hiện ra! Sau đó báo cảnh sát mới phát hiện ra một cô gái đã chết được vài giờ.

Ba người còn lại đều bất tỉnh.

Đứng trước cửa phòng Lý Giai Giai, bà ấy nói: "Xin đại sư hãy cứu lấy con gái của tôi! Con bé như bị ma ám..." Lúc nào, con bé cũng nói về người thứ năm, chẳng phải là bị ma ám sao.

Giờ là ban ngày, rèm cửa phòng được mở ra nên có ánh sáng chiếu vào nhưng đèn trong phòng vẫn không tắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play