Cô ta vội vàng chạy ra khỏi biệt thự: [Không thể nào! Tôi làm sao có thể sống với khuôn mặt này cả đời được!]

Cố Thư Lệ lo lắng nói: "Mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?"

Lục Kiến Vi gật đầu, nhìn về phía Tô Khúc Trần: "Báo cảnh sát."

Cố Thư Lệ: "...

Lục Kiến Vi lựa chọn báo cảnh sát, rất may vụ án này đang được công an tỉnh điều tra, có thể sớm giải quyết.

Tô Khúc Trần vỗ ngực: "Cô ta sẽ phải sống với khuôn mặt mèo đó suốt đời?"

Lục Kiến Vi nói: "Chỉ là lừa cô ta thôi."

Chỉ là sau khi trục xuất oán hồn của con mèo ra khỏi cơ thể cô ta thì vẫn còn sót lại rất nhiều âm khí, làm ảnh hưởng đến cơ thể mà thôi.

Khi nào âm khí biến mất thì khuôn mặt của cô ta có thể phục hồi bình thường.

Lục Kiến Vi hoàn toàn có khả năng giải quyết vấn đề này, nhưng cô không muốn giúp đỡ một con người như vậy! Đó là quả báo mà cô ta xứng đáng nhận.

Cố Thư Lệ lau mồ hôi trên trán, trong lòng cảm thấy bất an.

Thời gian không còn sớm, Lục Kiến Vi bảo Tô Khúc Trần thu dọn đồ đạc rồi cả hai rời biệt thự, lái xe về đạo quan.

Còn về phần thù lao, cô không lo Cố Thư Lệ không thanh toán.

Trên đường rời khu biệt thự, bọn họ đi qua khu chung cư cao cấp... Nơi các người mẫu trẻ sinh sống! Tô Khúc Trần nhìn thấy có vài người đang tụ tập ở đó.

Hắn không nhịn được mà nói: "Đêm khuya thế này, ở đây còn có đạo sĩ đang làm tác nghiệp sao?”

Lục Kiến Vi đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghe thấy lời này, cô hạ cửa kính xe xuống và vừa lúc nhìn thấy một đạo sĩ, tay phải cầm kiếm, tay trái giữ chặt một lá bùa đang múa may quay cuồng.

Miệng lẩm bẩm những lời khó hiểu.

Lục Kiến Vi: "..."

Giọng nói quen thuộc này, phong cách vẽ quen thuộc, chất liệu quân áo quen thuộc, không ngờ lại là người quen.

Hòa thượng chuyển nghề thành đạo Sĩ rồi sao?

Cây kiếm kia nhìn như là đồ chơi của trẻ con.

Lục Kiến Vi nhìn anh ta như đang thực hiện nghi lễ, cười khẽ: "Trước hãy dừng xe! Chúng ta đi gặp người quen đã."

Tô Khúc Trần hỏi: "Người nào vậy?”

Hắn lập tức đỗ xe bên lề đường, cả hai cùng đi tới trước căn hộ nhỏ đó.

Trước sân nhà lâu có bày một bàn lễ, trên đó còn có một lư hương, trong lư hương là vài nén hương chưa cháy hết.

Tô Khúc Trần tò mò hỏi: "Đây là ai vậy?"

Lục Kiến Vi kể lại chuyện tối qua cho hắn nghe... Tô Khúc Trân suýt nữa đã bật cười: [Màn trình diễn này còn kém chuyên nghiệp hơn cả mình.]

Trong lúc đang trò chuyện, đạo sĩ bên kia đặt kiếm xuống và nói: "Được rồi"

Người phụ nữ bên cạnh vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn Bán Tiên! Bán Tiên đã vất vả."

Đạo sĩ tỏ vẻ không có gì... Đưa tay ra.

Người phụ nữ hiểu ý, ngay lập tức đưa một phong bao lì xì vào tay người kia, nói: "Một chút lòng thành không đáng là bao, hy vọng Bán Tiên không từ chối."

Đạo sĩ vuốt râu: "Không sao đâu."

Anh ta cất phong bao vào túi đạo bào đặc biệt của mình, hài lòng quay người chuẩn bị thu dọn.

Bất ngờ, anh ta nhận ra Lục Kiến Vi.

Lục Kiến Vi mở miệng nói: "Chuyển sang làm đạo sĩ rồi à?! Không tồi! Tóc giả cũng khá đẹp đó."

Người phụ nữ bên cạnh lộ vẻ mặt hoang mang.

Ánh mắt của đạo sĩ bỗng trở nên sắc bén, lạnh lùng nói: "Đây là tóc thật của tôi."

Tô Khúc Trần biết rõ nội tình, không nhìn được cười lớn.

Lục Kiến Vi vẫn gật đầu: "Rất tốt."

Dù sao thì hôm nay trông anh ta cũng tốt hơn hôm qua, ít nhất là chiếc đạo bào làm từ vải rèm cao cấp, không còn trọc đầu, trông cũng khá nghiêm túc.

Chỉ mới đến bệnh viện chưa đầy một ngày mà cơ thể đã hồi phục nhanh như vậy sao?

Trong lúc suy nghĩ, họ nghe thấy người phụ nữ kia hỏi: "Các cô cũng đến tìm dâu kích thích mọc tóc của Bán Tiên à?”

Dầu kích thích mọc tóc?

Lục Kiến Vi ban đầu tưởng mình hiểu nhầm! Cô nghĩ rằng hòa thượng này đang làm phép lừa đảo, nhưng hóa ra anh ta lại bán dầu kích thích mọc tóc.

Tô Khúc Trần hỏi: "Dầu kích thích mọc tóc là cái gì vậy?"

Người phụ nữ giơ lọ nhỏ trong tay: "Đây này! Dùng nó thì sẽ không bị hói nữa."

Tô Khúc Trần: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play