[Tối qua, sau tôi đã mắng cô ấy một câu, không ngờ khi cô ấy nhìn tôi một cái... Đôi mắt trắng dã đó đã làm tôi sợ hết hồn... Tôi chỉ biết cuốn mình trong chăn, cả đêm không thể ngủ.]
[Không biết trải qua bao lâu, bạn cùng bàn cuối cùng cũng trở về, cửa phòng mở ra tôi liền vén góc chăn lên nhìn ra ngoài... ]
[Ai ngờ cô ấy lại đứng ngay trước mắt tôi... ]
Lục Kiến Vi cảm thấy mình đang đọc một câu chuyện kinh dị.
Câu chuyện này liên tục và kịch tính hơn cả những câu chuyện ma trong tạp chí, sóng này chưa dứt sóng khác đã đến! Mức độ huyền bí không kém cạnh những nhà văn chuyên viết truyện linh dị.
Lục Kiến Vi cảm nhận được sự sợ hãi trong lời kể của cô ấy.
Cô uống một ngụm nước, tiếp tục đọc.
[Tôi và cô ấy chỉ cách nhau một tấm chăn, thấy đồng tử trong mắt cô ấy đã biến mất... Hiện tại chỉ còn tròng trắng, trông rất đáng sợ.]
[Bán Tiên! Người bình thường gặp chuyện này có thể bình tĩnh không?! Tất nhiên là không! Nên tôi đã ngất xỉu.]
Lục Kiến Vi đọc đến đây, không nhịn được muốn cười.
Phong cách kể chuyện của cô gái này thực sự phản ánh tính cách lạc quan, yêu đời của cô.
[Tôi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, chính bạn cùng bàn đã đánh thức tôi! Cô ấy trở lại bình thường, mắt cũng không còn đáng sợ như tối hôm trước.]
[Tôi chỉ nhớ đến lúc đó! Không biết sau khi làm tôi ngất xỉu, cô ấy có trở về giường hay không?! Nhưng sáng nay, tôi thấy bùa bình an dưới gối đã đen lại, chính là cái mua từ cửa hàng của Bán Tiên.]
[Sáng nay, tôi hỏi cô ấy vê chuyện tối qua nhưng cô ấy không nhớ gì cả, còn nói tôi nói dối... Bán Tiên nghĩ xem... Tôi không có lý do gì để lừa cô ấy chứ??? Cũng đâu kiếm được tiền từ việc đó... ]
[Lục Bán Tiên! Cậu nói chuyện này có kỳ lạ không? Ai mà mộng du thành cái dạng đáng sợ như vậy chứ?]
[Tôi tin cậu là Bán Tiên nên muốn nhờ cậu giúp! Tôi có thể trả tiền, tiền lì xì của tôi rất nhiều!]
Người kia chỉ trả lời đến đây.
Lục Kiến Vi nhìn thời gian, từ tin nhắn cuối cùng đã qua ba giờ! Hiện tại đã giữa trưa.
Vì đối phương đã tin tưởng như vậy... Cô cảm thấy mình nên đáp lại bằng cách giúp đỡ.
Lục Kiến Vi trả lời: [Cậu học trường nào?]
Sau khi tin nhắn được gửi đi... Đối phương không phản hồi, có thể là đang bận học hoặc đang ăn cơm.
Lục Kiến Vi để điện thoại xuống và tiếp tục vẽ thêm một ít bùa trừ tà.
Những lá bùa này cân được đặt dưới tượng tổ sư một thời gian để khai quan, sau đó mới phát huy hiệu quả tối đa.
Điện thoại lúc này mới reo hai tiếng.
Lục Kiến Vi mở Weibo, quả nhiên là đối phương đã trả lời.
[Cam ngọt là ngon nhất: "Aaaa Lục Bán Tiên trả lời tôi rồi! Tôi học lớp 12/3 trường Trung học Lâm Thành 5, tên là Lý Điềm Chanh!"]
[Cam ngọt là ngon nhất: Tôi nói này... Trưa nay, cô ấy còn nói tôi nói lung tung, hoàn toàn không tin việc tối qua cô ấy bị mộng du! Cô ấy nói tôi có tài năng ấy thì tôi nên đi viết tiểu thuyết kinh dị... ]
Lục Kiến Vi nghĩ: [Cậu thực sự có tài năng đấy.]
Biết được tên và trường của đối phương, việc đến đó sẽ dễ dàng hơn.
[Cam ngọt là ngon nhất: "Trường chúng tôi không cho người ngoài vào! Hay Bán Tiên giả làm người thân của tôi đi... Mà cậu là nam hay nữ? Tin tức nói Lục Bán Tiên là nữ có phải không?"
Trước đây, khi có người quay video tại phố cổ và đăng lên mạng, Lục Kiến Vi đã từng phỏng vấn, thu hút thêm nhiêu người hâm mộ.
Mỗi lần họ bình luận dưới đó rất rõ ràng.
Lục Kiến Vi trả lời: "Tôi sẽ đến vào lúc 12 giờ đêm nay."
Trường Trung học Lâm Thành Năm là một trường rất uy tín, với đội ngũ giáo viên rất giỏi và nguồn tài nguyên giáo dục dồi dào, mỗi lần xổ số luôn có rất nhiều người tham gia.
Thực ra, Lục Kiến Vi đã từng học ở đó.
Vì Xuất Vân Quan nằm ngay trong khu vực này, có thể nói đây là đạo quan hàng đầu của khu học chánh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT