Sáng mùa đông đầy sương mù. Bảy giờ sáng, trời bên ngoài vẫn còn tối, nhìn từ trên xuống dưới, ngọn đèn đường dưới lầu tỏa ánh sáng mờ ảo trong màn sương trắng. Ánh sáng lan xuống nền đất còn tuyết dày, mơ hồ kết thành một lớp băng ở trên, nơi mà tia sáng không thể nhảy đến được.
Sương mù, yên tĩnh, rõ ràng là thành phố vẫn chưa thức giấc.
Mộc Tắc mặc áo choàng tắm ngồi trước cửa sổ, trước mặt chỉ có một ngọn đèn bàn nhỏ. Ánh sáng trắng dừng trên nửa khuôn mặt của anh, làn da bị đèn hắt vào trở nên hơi nhợt nhạt, hàng lông mi rợp thành một chiếc bóng nhỏ ở dưới mắt. Nửa khuôn mặt còn lại ẩn trong bóng tối, có chút mờ mịt.
Trong phòng có tiếng hít thở đều đặn của Thẩm Hạ Thời. Cô vẫn còn ngủ say. Mộc Tắc ngẩng đầu nhìn cô, hồi lâu sau lại cúi đầu, ánh mắt dừng ở cuốn sổ trên tay.
Trang thứ nhất, những nét chữ gọn gàng, duyên dáng trên cuốn sổ, từng nét được viết rất cẩn thận, cả một trang đều là hai từ – Mộc Tắc.
Anh lật tiếp, trang thứ hai vẫn ghi tên anh. Chẳng qua, so với trang đầu, nét chữ ở trang thứ hai lộn xộn hơn rất nhiều. Có lẽ là do tâm trạng của người viết, nét chữ tràn ngập sự chần chừ và ưu lo.
Ngón tay Mộc Tắc hơi run, vuốt ve trang giấy. Lật đến trang thứ ba, không có tên đầy trang giấy nữa, chỉ có đơn giản vài chữ ngang dọc thẳng tắp. Vừa đọc đã khiến tim anh đau nhói.
Ngày đó, anh nói: “Tôi cơ bản chưa từng yêu cô.”
Năm chữ trong cuốn sổ: “Nhưng mà em yêu anh.”
Một tiếng ‘bộp’ nhỏ vang lên, Mộc Tắc khép cuốn sổ lại.
Hít thở nặng nề một lúc.
Anh đặt cuốn sổ tay xuống, cởi áo choàng tắm, mở chăn bông ra ôm Thẩm Hạ Thời vào lòng, đầu ngón tay chạm vào làn da ấm áp của cô, như một lữ hành đã khô khan từ lâu cuối cùng cũng tìm thấy một ốc đảo để ở. Mộc Tắc đột nhiên lật người đè lên. Thẩm Hạ Thời bị động tác của anh đánh thức, mờ mịt mở mắt.
“… Có chuyện gì vậy?”
Khóe mắt Mộc Tắc hơi đỏ lên, đột nhiên anh cúi người hôn cô, mãnh liệt hút lấy môi dưới của cô, đưa lưỡi vào trong miệng cô, mút nhẹ đầu lưỡi của cô. Thẩm Hạ Thời ngẩn ngơ một lúc, muốn đẩy ra cũng không có sức.
Mộc Tắc ôm cô về đêm đó đã là chuyện của tối hôm trước. Cả ngày lẫn đêm hai người chẳng làm gì khác, chỉ lăn lộn mãi, cô mệt đến mức sắp nứt thành từng mảnh rồi.
Cô thút thít, giữa răng và môi mơ hồ vang lên một câu: “Không được, em mệt quá.”
“Anh muốn.” Giọng của anh vừa khàn lại trầm, ẩn chứa một chút run rẩy. Mộc Tắc ôm eo cô sát vào mình, ngực thở hổn hển: “Anh muốn cho em biết, anh yêu em nhiều đến thế nào.”
Đây là cái phương pháp chứng minh gì vậy!!
Thẩm Hạ Thời cực kỳ bất lực, nhắm mắt muốn ngủ: “Đừng làm loạn, loạn nữa em sẽ đá anh xuống giường.”
Cô nắm chặt tay thành nắm đấm giả vờ đe dọa, đôi mắt vừa tỉnh ngủ vẫn còn tràn đầy sương mù, còn làm bộ trừng mắt liếc anh một cái, không hung dữ chút nào, ngược lại còn rất đáng yêu.
Mộc Tắc hạ quyết tâm không cho cô ngủ.
@ a i k h i e t
Trong nháy mắt đã lên đỉnh.
Thẩm Hạ Thời khổ sở rên rỉ. Cơn buồn ngủ và mệt mỏi đều dồn dập thức tỉnh thoát ra khỏi cơ thể cô. Cô cảm thấy uất ức, càng cảm thán làm sao có một người đàn ông có thể lực tốt như vậy!
Cô gái dưới thân lộn xộn, hai cánh tay mềm mại giữ lấy vai anh rồi cắn chặt. Mộc Tắc cười thâm thúy nhìn cô chằm chằm, dung túng cho cô náo loạn, càng ôm chặt lấy thân thể mịn màng của cô: “Đàn ông luôn muốn dùng cách này để yêu phụ nữ. Ngoan, cố chịu đi.”
Còn cách khác sao?
Đương nhiên, Mộc Tắc còn có cả một bộ sưu tập.
Trước khi Thẩm Hạ Thời quá mệt mỏi sắp rơi vào giấc ngủ, Mộc Tắc cũng không dừng lại. Thấy cô mệt mỏi, anh cũng không ngăn cô ngủ. Anh vòng tay ôm lấy cổ cô để cô dựa vào ngực mình, thì thầm: “Hạ Hạ, ông xã thật sự muốn như thế này mãi mãi, làm sao bây giờ?”
Anh khẽ cắn môi dưới của cô, trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp, giọng nói khàn đặc đầy từ tính nỉ non tên cô. Thẩm Hạ Thời chìm vào giấc ngủ giữa hành động dịu dàng lại thô lỗ của anh.
@ a i k h i e t
Khi tỉnh lại, trong đầu Thẩm Hạ Thời chỉ có một chữ, mệt!
Nhưng không phải đau, mà cơ thể lại bủn rủn và mệt mỏi. Cô khó khăn vén chăn lên, người đã mặc đồ ngủ rồi, trên cổ tay vẫn còn lộ dấu vết do Mộc Tắc để lại.
Anh nói muốn hôn khắp người không phải là nói giỡn. Vì vậy, trên cơ thể cô không có chỗ nào là bình thường cả.
Thẩm Hạ Thời nhìn thoáng qua, mặt nóng như lửa đốt.
“Em dậy rồi.” Là giọng của Mộc Tắc.
Thẩm Hạ Thời quay đầu lại nhìn. Anh bưng đồ ăn đi vào, khuỷu tay còn ôm một cái bàn nhỏ, nhanh chóng đặt trên giường. Anh bày hết đồ ăn lên, ngón tay thon dài cầm một cái muỗng bạc.
Mộc Tắc múc một muỗng cháo đưa lên môi thổi vài cái, sau đó đưa tới miệng Thẩm Hạ Thời, tay còn lại để dưới cằm cô, tư thế như đang cho trẻ con ăn cơm vậy.
Thẩm Hạ Thời nhìn anh, không lên tiếng.
Thấy miệng cô vẫn ngậm, Mộc Tắc nhẹ nhàng dỗ: “Ăn đi, ngoan.”
Thẩm Hạ Thời sửa lại đầu tóc rối bù, phất tay hai cái, lắc đầu.
Mộc Tắc cau mày, nhìn lướt qua bát cháo thanh đạm và vài món điểm tâm ngọt trên bàn, hỏi: “Không thích à?”
Trên giường, Thẩm Hạ Thời hơi dịch sang vị trí khác, ngẩng cao đầu, dáng vẻ vênh mặt sai bảo: “Bổn cung mệt, tiểu tử Tắc lên giường hầu hạ đi.”
Câu này chọc cười Mộc Tắc, anh hơi nâng cằm cô lên: “Sao vậy, bổn công công chưa hầu hạ nương nương tốt sao, còn muốn tiếp tục à?”
Dĩ nhiên là không!
Thẩm Hạ Thời đỏ mặt: “Eo ta bị đau, ngồi như thế này không thoải mái.”
Nói đến đây, Mộc Tắc đã biết phải nên làm thế nào. Anh nhanh chóng lên giường ngồi xuống phía sau Thẩm Hạ Thời. Dáng người đàn ông cao lớn hơn cô gái nhỏ nhắn, Thẩm Hạ Thời được anh ôm vào lòng từ phía sau. Mộc Tắc ôm eo cô để cô dựa vào ngực mình.
“Như vậy thoải mái không, bé cố nội?”
Khi anh nói chuyện, giọng anh trầm thấp. Lưng Thẩm Hạ Thời lại đang áp vào anh, dường như cô có thể cảm nhận được sự rung động nơi lồng ngực anh. Cô vắt chéo chân, ừ một tiếng.
Thẩm Hạ Thời đặt một tay lên eo mình. Để tránh làm cô không thoải mái, Mộc Tắc cố ý ôm hờ cô. Anh lại đưa cháo đến miệng cô, cười cười, giọng điệu hơi trêu chọc: “Lúc ăn cơm đừng đỏ mặt. Nếu không, sẽ không phải là em ăn cơm… “
Mà là anh ăn em.
Trong lòng Thẩm Hạ Thời lấp đầy nửa câu sau.
Cô vội vàng nuốt cháo: “Có đỏ mặt đâu.”
Mộc Tắc thản nhiên nói: “Tai sắp chín hồng rồi.”
Anh cảm thấy cô nhóc này rất thú vị. Nhiều khi hơi sợ anh làm bậy bạ, nhưng tính tình không chịu nhận thua. Anh tiến thêm một bước, cô sẽ tiến hai bước, rất kiêu ngạo. Anh nhìn thấu mặt này, nhiều lần nhượng bộ, mặt Thẩm Hạ Thời liền sẽ đỏ bừng hoảng hốt, trăm phần trăm sẽ bị mắc lừa.
Dù gì anh cũng sống lâu hơn Thẩm Hạ Thời vài năm, sự gian xảo của Mộc Tắc đã thực sự phát huy đến cùng cực.
@ a i k h i e t
Sau khi ăn cơm xong, anh cùng Thẩm Hạ Thời xem phim, xem đủ thứ thể loại quái gở. Ngày thường thấy những thứ này rất nhàm chán, bây giờ cùng cô làm chuyện này, anh cảm thấy từng giây từng phút đều thú vị.
Khi xem phim kinh dị, cô nép vào vòng tay anh, lo lắng ôm chiếc chăn nhỏ trên tay, lúc con ma chuẩn bị hiện ra thì lấy chăn che mắt lại. Còn Mộc Tắc vẫn luôn cúi đầu nhìn cô.
Tiết tấu nhạc phim đột nhiên trở nên dồn dập, khi màn ảnh chậm chạp diễn ra…
Một lòng bàn tay rộng lớn, ấm áp đột nhiên che mắt Thẩm Hạ Thời lại. Cùng lúc đó, trong phim vang lên tiếng hét chói tai của nhân vật chính.
Thẩm Hạ Thời hơi sửng sốt: “Anh làm gì vậy?”
“Quá đáng sợ.” Anh nói từ đáng sợ, nhưng giọng của anh lại bình tĩnh không dao động. Đối với người đàn ông như anh mà nói, phim kinh dị so với chuyện anh đã từng trải qua đều giống như trẻ sơ sinh vậy. Sở dĩ anh nói như vậy là sợ làm cho cô gái trong lòng anh sợ hãi mà thôi.
Trong lòng Thẩm Hạ Thời ấm áp, trong bóng tối sờ soạng đến cổ của anh, ghé sát vào nói nhỏ: “Em không sợ, có anh ở đây mà.”
Anh cười: “Ừ.”
Tay ôm Thẩm Hạ Thời càng siết chặt thêm, giọng dịu dàng: “Có anh ở đây rồi.”
@ a i k h i e t
Buổi chiều, Mộc Tắc phải quay lại chỗ cũ của Dạ Oanh. Thời gian càng kéo dài sẽ khiến cho ông Phùng hoài nghi.
Thẩm Hạ Thời biết anh có chuyện phải giải quyết, cũng hiểu rất rõ, chỉ là có buông được hay không lại là chuyện khác.
Hai người dong dài ở cửa một hồi. Mộc Tắc nói mấy lần: “Anh phải đi đây.”
Thẩm Hạ Thời cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Kết quả, hai người càng ngày càng ôm nhau chặt hơn.
Tình trạng này kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, may mà ngoài cửa vang lên tiếng của gia đình chú Chu và mấy người bạn thân.
Sau đó là tiếng vặn khóa cửa. Thời điểm cánh cửa mở ra, cuối cùng Mộc Tắc và Thẩm Hạ Thời cũng tách nhau ra.
Hai nhóm người cứ như vậy đối mặt nhìn nhau. Nhóm người phong trần mệt mỏi ngoài cửa liền trở thành một đám ngốc kinh ngạc!
Phản ứng tâm lý của bạn thân là: Đm, Mộc Tắc tới rồi!
Trước đây chú Chu, dì Lam có nghe Dương Cẩn kể chuyện hai người chia tay, đừng nói đến việc đau lòng thay Thẩm Hạ Thời, khi nhìn thấy Mộc Tắc, phản ứng đầu tiên là: Thằng nhãi này còn dám đến nữa!
Đầu tiên, Bộ trưởng tỉnh táo lại, ông trừng mắt nhìn Mộc Tắc, ngón tay run rẩy: “Mày!!!”
Thẩm Hạ Thời nhanh chóng đẩy Mộc Tắc ra: “Chú Chu, chú vào nhà trước đi.”
Hai người buồn bực giằng co, trong nháy mắt đã được hòa giải.
Chú Chu và dì Lam phẫn nộ không có nơi để trút giận, trừng mắt nhìn Mộc Tắc một lúc. Mà dì Lam lại coi Thẩm Hạ Thời như con gái mình, làm sao một người mẹ có thể nhìn thấy con gái mình bị người ngoài bắt nạt như vậy. Bà khịt mũi, lạnh lùng quay đầu đi vào trong nhà, kêu Thẩm Hạ Thời: “Hạ Hạ, mau vào nhà đi, bên ngoài vẫn còn vụn tuyết. Trời lạnh, đừng để bị đóng băng đấy. Lại đây uống canh gà dì làm cho cháu này. Ai da, cháu nhanh lên!”
Thẩm Hạ Thời cười khổ: “Cháu tới đây.”
Cô giữ cửa nhìn Mộc Tắc ngoài nhà, nhất thời không biết nên nói gì.
Mộc Tắc tiến lại gần, phủ lên bàn tay Thẩm Hạ Thời trên nắm cửa nhỏ. Anh cúi xuống, chuẩn bị hưởng chút hơi ấm rồi mới rời đi. Đột nhiên, dì Lam mang dép lê chạy bình bịch tới, mặt lạnh kéo Thẩm Hạ Thời vào nhà, đóng sập cửa lại.
Mộc Tắc nhận lấy một cánh cửa đóng mạnh.
Anh sờ sờ cái mũi suýt chút nữa bị cửa kẹp trúng, ngẩng đầu nhìn lên trời, bất lực thở dài. Phía trước có hổ, phía sau có lính đuổi theo, chuyện này cũng mẹ nó thật trập trùng nguy hiểm mà!
Ở trong nhà, Thẩm Hạ Thời nhanh chóng ôm lấy dì Lam: “Dì còn tức giận sao?”
“Sao dì có thể không tức giận được chứ!!” Dì Lam tức giận đến mức khuôn mặt gần như nhăn lại. Vẻ mặt hiền lành thường ngày cũng đông cứng lại, bà trừng mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia: “Tại vì thằng nhãi ranh này mà mấy ngày trước cháu còn rửa mặt bằng nước mắt, không ăn, không ngủ, Tết cũng không về nhà, nhắc tới cháu còn trốn đi.”
Dì Lam gạt tay cô ra, chọt vào đầu cô: “Cháu muốn dì tức chết hả!”
Thẩm Hạ Thời không biết xấu hổ nghiêng người ôm cổ dì Lam: “Dì lo lắng cho cháu như vậy, dứt khoát làm mẹ cháu luôn đi.”
“Con nhóc bạch nhãn lang (*), trừ chuyện cháu gọi dì là mẹ, những chuyện khác dì cũng không cần lo lắng cho cháu.”
(*) Sói mắt trắng: Chỉ những người vong ơn bội nghĩa.
Dì Lam trừng mắt, buông cô ra: “Đừng nói nhảm nữa, qua ăn cơm đi. Chú của cháu tự tay nấu vài món cháu thích đấy. Hôm nay cháu phải ăn hết cho dì.”
Thẩm Hạ Thời ‘dạ’ một tiếng, đi theo phía sau, nịnh nọt nói một câu: “Mộc Tắc có nỗi khổ riêng, ảnh cũng tốt với con, mọi người đừng giận ảnh nữa.”
“Ai da, dừng lại.” Chú Chu rót rượu, nói, “Nó làm cho cháu buồn, một ngày nào đó cháu sẽ tha thứ cho nó. Nhưng chú và dì cháu là trưởng bối, là người nhà của cháu, không cần quan tâm là lý do gì, để cháu phải chịu uất ức như vậy là không được!”
Ly rượu trên bàn được rót đầy ắp, chú Chu giảm bớt vẻ uy nghiêm thường ngày, ngồi xuống rồi vẫy tay ra hiệu cho Thẩm Hạ Thời ngồi xuống, dáng vẻ hoàn toàn giống như một vị trưởng bối: “Đương nhiên, chúng ta cũng biết sau này khẳng định các cháu sẽ còn ở cùng nhau. Cháu cũng đừng trách dì cháu, hai ngày nay bà ấy sắp tức chết rồi. Cái con nhóc này, cũng không gọi về nhà báo một tiếng nữa.”
Thẩm Hạ Thời cúi đầu nhận sai, nhưng cô thật lòng muốn gọi mà, chẳng phải là Mộc Tắc không cho cô có cơ hội xuống giường sao.
Bữa cơm tất niên muộn màng đã được bổ sung đầy đủ vào hôm nay, dì Lam ngồi bên cạnh Thẩm Hạ Thời không ngừng gắp đồ ăn cho cô. Trong lúc ăn còn nhìn chằm chằm cô uống hai bát canh gà. Ăn xong, Thẩm Hạ Thời đã no đến nỗi không còn no thêm được nữa.
@ a i k h i e t
Buổi tối, mọi người ngồi quây quần bên nhau. Đài truyền hình còn phát lại tiệc liên hoan tất niên đêm đó. Dì Lam nhất quyết lôi kéo cô xem cùng, nói rằng tối hôm đó lo lắng cho cô, cũng không ăn cơm nổi, nghỉ ngơi rất sớm, cũng không có tâm trạng đón xuân về.
Thẩm Hạ Thời càng cảm thấy mình không hiểu chuyện, tay trái ôm chú Chu, tay phải ôm dì Lam. Khương Hân và Dương Cẩn ngồi tựa vào nhau. Giang Hàn, cẩu độc thân, đang ôm điện thoại chơi trò chơi.
Hôm nay là mùng ba Tết. Người nhà ở đây, bạn thân ở đây, ngoại trừ —
Điện thoại của Thẩm Hạ Thời đột nhiên rung lên. Mộc Tắc gửi tin nhắn đến, chỉ có hai chữ: Mở cửa.
Cô sửng sốt, vội chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa, Mộc Tắc ôm một bó hoa, gió tuyết trên vai nặng trĩu, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, tuy đáy mắt bình tĩnh nhưng hơi thở hổn hển vẫn để lộ anh đang mất kiên nhẫn.
“Anh…”
Lời còn lại bị anh bất ngờ chặn lại giữa răng môi.
Một tay Mộc Tắc ôm cô vào lòng, nhỏ giọng hỏi: “Có nhớ ông xã không?”
Anh mới đi được vài tiếng, sao lại đột nhiên trở lại rồi?
Thẩm Hạ Thời khó hiểu nhìn anh, nhất thời kinh ngạc nên không lên tiếng.
Mộc Tắc nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trên đôi môi hồng nhuận của cô. Anh cúi xuống cắn một cái, trầm giọng nói: “Ông đây nhớ em muốn chết.”
Lúc anh nói lời này, vẻ mặt của anh có chút cường bạo, nhưng giọng anh lại nhẹ nhàng đến mức muốn nhấn chìm cô.
Trong bữa tiệc phát sóng lại, người dẫn chương trình và khán giả bắt đầu đếm ngược tới số không. Bầu không khí đậm đà, người trong phòng cũng ồn ào theo ——
10… 9… 8… 7…
Mộc Tắc đột nhiên ôm Thẩm Hạ Thời lên cao, chân cô buông thõng trên không, tầm mắt ngang với mắt anh.
6 … 5 … 4 …
Thẩm Hạ Thời mỉm cười ngọt ngào, hai tay ôm cổ anh, cô ghé sát vào, trán và chóp mũi kề vào anh. Đột nhiên, dường như mọi thứ đều đã yên tĩnh lại, yên lặng đến mức bọn họ chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
3 … 2 … 1 …
“Năm mới vui vẻ, Hạ Hạ của anh.”
Thẩm Hạ Thời ôm chặt cổ anh, nghiêng đầu hôn anh một cái: “Em yêu anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT