Chớp mắt đã một tuần trôi qua, Tết Nguyên Đán sắp đến rồi. Đầu đường cuối ngõ đều treo đèn lồng đỏ, ánh đèn đỏ nhảy múa dưới lớp đèn đêm, không lâu sau một cơn gió nhỏ thổi qua, trong lá cây vang lên tiếng xào xạc, nghe vào giữa đêm rất rợn người.
Thẩm Hạ Thời ngồi trên giường nhìn cây cối mang một màu đen kịt dưới lầu, rất nhanh nghĩ đến chuyện đã xảy ra gần đây, trước kia cũng thế, cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi, nhưng không hiểu sao gần đây, lòng cô luôn có chút không yên.
Do dự một lúc, cuối cùng cô cũng quấn chăn bông xuống giường, chân vừa đạp bẹp xuống đất, mở cửa chạy về phía phòng Mộc Tắc, gõ cửa mấy cái, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Một lúc lâu sau, một tay Thẩm Hạ Thời thả chiếc chăn bông đang quấn, đang định gõ cửa thì cánh cửa đã mở ra.
Mộc Tắc quấn khăn tắm, rõ ràng là vừa từ phòng tắm đi ra, tóc còn ướt, giọt nước rơi dọc theo đường quai hàm rắn chắc, ngực dày rộng và cơ bụng cũng ướt nhẹp. Khi anh hít thở, những giọt nước lớn nhỏ khác nhau từ từ chảy xuống, thấm vào chiếc khăn tắm đang quấn hờ trên eo anh.
Thẩm Hạ Thời nhìn tới mức đỏ mặt, cười ha ha một tiếng, lớn gan duỗi tay sờ sờ cơ bụng anh. Mộc Tắc cười như không cười: “Cảm giác thế nào?”
“Rất cứng.” Cô thành thật nói.
Mộc Tắc lại ôm cô vào lòng. Hai chân cô đu lên, móc lấy thắt eo anh. Mộc Tắc vỗ vỗ mông cô: “Cục cưng, trên người anh còn có chỗ cứng hơn đấy.”
Mặt Thẩm Hạ Thời đỏ bừng, vội vàng vùi vào trong ngực anh. Mộc Tắc thấp giọng cười, nhìn thấy chăn bông trên người cô, rất vừa lòng: “Cũng còn biết chăm sóc bản thân, ngoan lắm.”
Anh nói: “Anh phải thưởng cho em.”
Vừa dứt lời, Thẩm Hạ Thời còn chủ động hơn anh, cô giữ lấy cổ anh, nhướng người lên cắn nhẹ vào môi anh, đầu lưỡi tiến vào trong miệng anh. Cô gần như là treo trên cổ anh, hôn vừa hung hăng vừa mãnh liệt.
Mộc Tắc hơi sửng sốt, cục cưng hoang dã thế.
Chân anh đạp cửa, đè Thẩm Hạ Thời vào tường bên kia, nụ hôn còn mãnh liệt và nhiệt tình hơn cô. Thân mật với người yêu như thế này, nếu không cẩn thận thì củi khô sẽ rất dễ bốc cháy.
Lúc anh hôn cô, Thẩm Hạ Thời đã tìm được một cơ hội để thở. Cô bị hôn đến mức hít thở hơi khó, giọng nói nghe đặc biệt đáng thương: “Em ở một mình sợ lắm.”
Hơi thở Mộc Tắc chậm lại, cảm thấy mình sớm muộn gì cũng chết trong tay cô.
Anh vội vàng ôm chặt người cô hơn, giọng nói thô ráp dịu đi một chút: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Sát khí trong mắt Mộc Tắc dao động, cũng không muốn để ý tới.
Trảm Xuân ở bên ngoài kêu: “Đại ca, con mèo hoang lần trước nhặt được đã đưa tới đây rồi, ngài xem có hài lòng không. Nếu hài lòng thì em sẽ đưa nó cho chị dâu.”
Cửa cách âm khá tốt, có thể nghe thấy giọng của Trảm Xuân như thế này thì không biết hắn đã dùng bao nhiêu sức lực để hét vào bên trong, Mộc Tắc cảm thấy anh em mình đánh nhau nhanh nhẹn, làm việc gì cũng gọn gàng, nhưng mẹ nó lại không có mắt, EQ quá thấp, cần phải tìm thời gian để giáo dục lại.
Bên ngoài như đang mở hội, một vài anh em tụ tập lại, la hét tìm người đánh bài uống rượu. Đám người đều là đàn ông thô bạo, gân cổ kêu gào, la lối, náo loạn đến hai người trong phòng.
Mộc Tắc đặt cô ở trên giường, ngồi xổm trước mặt cô rồi cầm tay cô hôn một lúc: “Để bé cưng của anh phải chịu uất ức rồi, em chờ đi, lát nữa anh sẽ ra ngoài bóp chết mấy đứa nó.”
Thẩm Hạ Thời buồn cười: “Chúng ta còn nhiều thời gian mà, ra ngoài xem mèo trước đi?”
Mộc Tắc nhìn cô chằm chằm: “Trở về còn ngủ chung nữa không?”
Câu hỏi rất trực tiếp, Thẩm Hạ Thời hiểu ý anh.
Cô nhướng mày trầm ngâm, nhưng không trả lời.
Mộc Tắc sắp chết dần chết mòn vì dáng vẻ nhỏ bé này của cô rồi, cuối cùng giữ cằm cô hôn một cái thật mạnh: “Từ nay về sau em sẽ ngủ chung với anh, quyết định vậy đi.”
“Em phải nghĩ đã.” Cô nghiêng đầu, chớp chớp mắt, bộ dạng ranh mãnh.
Mộc Tắc lấy quần áo mặc vào, dùng đầu ngón tay bóp nhẹ chóp mũi cô: “Nghe lời.”
“Không nghe.”
Anh quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn cô mang theo ý cười sâu xa, “Tìm đường chết hả?”
Thẩm Hạ Thời lại quấn chăn vào, khi đi ngang qua anh còn giận dỗi giơ chân đá vào mông anh, kết quả lại bị lùi về phía sau hai bước. Lúc đứng thẳng dậy, cô quấn chăn lại, rất tủi thân: “Mông anh cứng quá, đá không được!”
Mộc Tắc có chút dở khóc dở cười. Trải qua bao nhiêu ngày liếm máu ở mép dao, anh đã trở thành một tên thô bạo, quả thực khắp nơi đều cứng ngắc. Nhưng vậy thì đã sao, một tay anh kéo cô lại: “Như vậy mà đã sợ rồi à? Có chỗ còn…”
“Đại ca!!” Trảm Xuân lẩm bẩm bên ngoài: “Vậy anh có muốn nhìn không!”
Mẹ kiếp!
Mộc Tắc mạnh mẽ mở cửa ra, cửa đập vào tường phát ra tiếng vang lớn. Các anh em đang tán gẫu ầm ĩ, nhìn thấy bộ dạng hung dữ như ác thần của Mộc Tắc, lại nhìn sang Thẩm Hạ Thời ở bên cạnh, lập tức hiểu ra vì sao vừa rồi anh lại chậm chạp chưa mở cửa.
Nụ cười của mấy anh em đông cứng nơi khóe miệng, muốn khóc lại không khóc được, thoạt nhìn có vẻ rất khó chịu.
Tất cả mọi người đều trông cậy Thẩm Hạ Thời cứu mạng, nhưng cô đã đi xuống lầu, còn mang theo hộp đựng con mèo trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: “Mọi người bảo trọng nha.”
Mộc Tắc xoay người đi vào phòng, các anh em gian nan nhấc gót chân bước theo. Cánh cửa vừa đóng lại, bên trong liền vang lên tiếng đấm đá bốp bốp.
@ a i k h i e t
Khi cánh cửa mở ra lần nữa, các anh em mặt mũi bầm dập đi xuống cầu thang…
Thẩm Hạ Thời đang cùng mấy người bạn thân nghĩ tên cho mèo con, người trong phòng khách ngày càng nhiều, không khí trở nên náo nhiệt hơn.
Trảm Xuân sờ vết thương trên mặt, đau đến mức nhe răng nhếch miệng, “Hay đặt tên là Thuốc Giảm Đau?”
Bây giờ nó chính là thứ hắn đang cần nhất.
“Thuốc Giảm Đau mẹ mày!” Hứa Sầm nghẹn họng: “Kêu là Vượng Tài đi, ngầu như cái bồn cầu!”
“Còn bày đặt ngầu ngầu, bớt bớt đi ba.” Giang Hàn xua tay, nói: “Tên là Chân Tướng thì sao?”
Vụ án gần đây khá là kỳ lạ, Giang Hàn cảm thấy cái tên này rất hợp với tình hình hiện tại.
Thẩm Hạ Thời: “…”
Phép màu vĩ đại nào đã cấu tạo nên bộ não của mấy người này vậy?
Đầu óc thật là kỳ quái.
Cô suy nghĩ một chút, nhìn mèo con đang chơi bóng, xoay qua xoay lại lại rất vui vẻ. Cô duỗi một ngón tay gãi gãi đầu nó, nhìn về phía Mộc Tắc: “Nếu không thì gọi là Jelly?”
Mọi người nhanh chóng lật mặt, vừa vỗ tay vừa giơ ngón tay cái lên: “Cái tên này thật là tuyệt vời!”
Sau nửa đêm, cuối cùng Mộc Tắc cũng không thể ngủ chung phòng với Thẩm Hạ Thời.
Bạn bè của cô kéo vào trong phòng, đúng là con gái luôn luôn có chuyện nói mãi không xong, Dương Cẩn ẻo lả bị ném lại ở phòng khách. Lúc này, cuối cùng anh ta cũng nhớ ra mình là một người đàn ông, định bắt chuyện hai ba câu với Mộc Tắc, nhưng vừa mở miệng, giọng điệu vòng vo kia còn nhu mì hơn cả phụ nữ.
Mộc Tắc nghe thấy thì chán ghét, Dương Cẩn bị ánh mắt hình viên đạn của anh phóng qua, lập tức ngậm miệng lại, lắc mông đuổi theo mấy người Thẩm Hạ Thời.
Phòng khách an tĩnh lại, người Hòe Giang lấy vũ khí trong kho của biệt thự. Mộc Tắc chỉ giắt một con dao găm vào thắt lưng, thấp giọng nói: “Tụi mày đứng nhìn là được, hôm nay ông mày giết chết nó.”
Trước khi ra cửa, Mộc Tắc vào phòng bếp một chuyến, dặn dò vài câu: “Sáng mai làm đồ ăn sáng cho Thẩm tiểu thư, thanh đạm một chút, cô ấy thích đồ ngọt.”
Mộc Tắc xoay người đi ra ngoài. Nhị Tứ đang lấy một cái bánh bao hấp trên bàn để ăn khuya thì nghe thấy vài đầu bếp xì xào: “Thẩm tiểu thư rất được chiều chuộng đấy, tôi chưa thấy ông chủ lo lắng cho ai như vậy bao giờ.”
“Không phải đâu.” Ngón tay Nhị Tứ chỉ chỉ, dặn dò: “Coi người ta là tổ tông cũng không sai. Đó là vợ của ông chủ chúng ta, có thể không chiều theo sao?”
Đầu bếp bắt buộc phải làm như vậy, trong lòng Nhị Tứ hừ một tiếng, thấy lời mình nói không sai chút nào, cảm giác như đại ca nhà mình thật sự coi Thẩm Hạ Thời là tổ tông vậy.
Mấy chiếc xe xếp thành một hàng dài bên ngoài biệt thự trông rất hoành tráng lợi hại. Các anh em đang chờ Nhị Tứ lên xe, thấy hắn chậm chạp lách tới, hùng hổ mắng: “Mày mẹ nó có thể đi nhanh lên được không! Cứ như đàn bà vậy.”
Nhị Tứ không muốn sống, nói: “Tao học chị dâu đấy, không phải chị ấy đi rất duyên dáng sao, bộ tao không duyên dáng quyến rũ hả?”
Mộc Tắc đang ngồi ở ghế phụ, quay đầu lại liếc hắn một cái, miệng cắn điếu thuốc, anh híp mắt lại, khói lượn lờ xung quanh: “Nói câu nữa nghe xem?”
Với Thẩm Hạ Thời, từ trước đến nay anh luôn dịu dàng. Nhưng bây giờ dáng vẻ này mới là thật, cả người tàn khốc tà ác, một câu nói bình thường lại như một cái gai xẹt qua, mang theo áp lực đè nặng vào tim người khác.
Bị anh nhìn chằm chằm một hồi, cổ họng Nhị Tứ khô khốc, vội vàng xin lỗi: “Đại ca, em sai rồi.”
Ở với Mộc Tắc cũng lâu rồi, ai cũng biết tính anh nóng nảy, hay cáu gắt, nói sai một câu liền sẽ đánh nhau, nắm đấm luôn có thể khiến người ta nghe lời. Nhưng sau khi gặp Thẩm Hạ Thời, anh kiềm chế sự tàn khốc của mình. Trong khoảng thời gian này, mọi người cũng thoải mái hơn nhiều, quên mất thật ra anh cũng không phải là một người dễ ở chung.
Mộc Tắc thu hồi tầm mắt, lưng Nhị Tứ đã phủ một tầng mồ hôi. Trong xe rất yên tĩnh, Mộc Tắc búng nhẹ khói thuốc, giọng nhàn nhạt: “Cái gì nên nhìn thì nhìn, phải nhớ kỹ cho ông.”
“Vâng.” Các anh em đáp rõ.
Sau khi hút xong điếu thuốc, Mập Mạp bắt đầu lái xe. Có vẻ tâm tình Mộc Tắc đang không tốt, nhiệt độ càng ngày càng thấp, bầu không khí không tốt lắm. Mập Mạp không chịu nổi liền cởi cúc áo trên cổ: “Đại ca, vì sao ngài lại muốn đi đối phó kẻ bí ẩn kia?”
“Nhìn hắn không vừa mắt.”
Sau khi nhàn nhạt trả lời một câu như vậy, Mộc Tắc nhắm mắt lại, không nói nữa.
Đây đương nhiên chỉ là một trong những lý do, nhưng lý do chủ yếu là tên khốn nạn đó bắt cô gái của anh phải làm việc vất vả mấy đêm như vậy. Cô vốn đã gầy, hai ngày nay bế lên lại càng nhẹ hơn, anh càng nghĩ càng thấy bực bội, quyết định phải hành động ngay.
Ban đầu, anh đã thỏa thuận ba điều với người kia, từ đó anh cũng chẳng còn quan tâm đến nội tình của họ nữa.
Nhưng chuyện này lại có liên quan đến Thẩm Hạ Thời, thỏa thuận cái chó má gì, xuống địa ngục hết đi!
Kẻ bí ẩn kia không có nơi ở cố định, nhưng việc tìm ra nơi hắn ta đang ở thực sự quá dễ dàng đối với người Hòe Giang.
Xe chạy vào một thôn nhỏ vắng lặng, tiếng chó sủa, gà gáy lần lượt kéo đến như một cuộc thi, giống như hai con động vật đang thi xem ai hú giỏi hơn ai vậy.
Đám người Hòe Giang nhanh chóng xuống xe, rút vũ khí bao vây một ngôi nhà nhỏ. Mộc Tắc ném tàn thuốc xuống đất, chân nhẹ nhàng nghiền nát, tia lửa biến mất trong bùn đất, mùi khói thuốc bị gió thổi bay.
Anh dặn: “Đừng nổ súng, làm phiền hàng xóm sẽ không tốt.”
Tất cả mọi người đều không nói gì, thầm nghĩ tại sao ngài còn có thời gian nhàn rỗi đi lo lắng cho người khác như vậy?
Như thể biết mọi người đang nghĩ gì, Mộc Tắc nói, “Cục cưng của tao là kiểm sát viên, không được làm cô ấy mất mặt, rõ chưa?”
Không ai nói gì, nhưng tất cả đều đã nhớ kỹ trong lòng.
Người trong nhà hình như nhận ra có người đến, vốn muốn chạy nhưng bốn phía đều đã bị vây quanh, dứt khoát từ trong nhà đi ra, hắn đứng thẳng trước cửa, cười đê tiện: “Mộc Tắc, đừng nói là mày tới bắt tao đấy.”
“Bingo.” Mộc Tắc cũng cong môi cười, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta sợ hãi.
Kẻ bí ẩn đánh giá sắc mặt của anh, nhưng không phát hiện ra một chút đùa cợt nào, đáy lòng có chút hoảng loạn, nhưng may là cảm xúc trên mặt vẫn có thể ổn định: “Đừng quên thỏa thuận với người đó.”
Mộc Tắc thở dài một tiếng, lấy dao găm từ thắt lưng ra: “Đừng nói nhảm nữa, Lục Kiều, anh em chúng ta đã nhiều năm không hội họp với nhau, hôm nay hai ta thi đấu đi.”
Hai chữ “anh em” mà anh thốt ra có chút âm trầm, Lục Kiều cũng rút con dao ngắn trên thắt lưng ra: “Mày vẫn luôn giữ lời hứa, thế vì sao lại vi phạm thỏa thuận?”
Thật đúng là mẹ nó lắm mồm!
Mày rậm Mộc Tắc hơi nhíu, thẳng thắn trả lời: “Thỏa thuận gì đó cũng trở thành cái rắm trước mặt người yêu của ông, ai làm cho cô ấy không vui, ông đây sẽ làm cho người đó khó chịu.”
Lục Kiều: “…”
Một cơn gió mạnh thổi qua, con dao găm của Mộc Tắc cắt xuyên màn đêm.
@ a i k h i e t
“A!”
Thẩm Hạ Thời lại giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Cô xốc chăn bông lên, chẳng mang dép vào mà chạy đến chỗ Mộc Tắc gõ cửa. Hồi lâu không có ai đáp lại, sau đó cô để chân trần chạy ra phòng khách nhìn xung quanh.
Mộc Tắc từ bên ngoài bước vào nhà, thấy vẻ mặt lo lắng của cô, tưởng có chuyện gì liền vội vàng chạy tới: “Làm sao vậy?”
Thẩm Hạ Thời nhào vào lòng ngực anh, giọng nói hơi run: “Anh đi đâu vậy?”
“Không đi đâu cả, có chuyện gì sao?”
“Em gặp ác mộng, mơ thấy người anh đầy máu nằm trên mặt đất, sợ muốn chết!”
Mộc Tắc xốc cô lên cao chút, nhẹ giọng an ủi: “Anh không sao.”
Trên lầu hai, Giang Hàn cầm điện thoại hô to: “Bắt được rồi! Bắt được rồi! Bộ trưởng gọi tới nói Mộc đại gia bắt được kẻ bí ẩn kia rồi!”
Đôi mắt Thẩm Hạ Thời sáng bừng, nhìn Mộc Tắc kinh hỉ (*) không thôi: “Anh đi bắt hắn ta!!”
(*) Kinh ngạc và vui mừng.
“Ừ.”
Anh cười hỏi: “Có vui không?”
“Hạnh phúc quá!” Cô ôm mặt Mộc Tắc hôn lên một cái, thấy anh phong trần mệt mỏi, biết tối hôm qua chắc chắn anh đã làm chuyện nguy hiểm gì đó, cô vội vàng kiểm tra cơ thể anh: “Có bị thương không?
“Không, hắn không phải đối thủ của anh.” Mộc đại gia vô cùng khinh thường.
Thẩm Hạ Thời hết sức vui mừng, Mộc Tắc chạm nhẹ vào chóp mũi cô: “Có được thưởng gì không?”
Cô suy nghĩ một chút, sau đó liền thoát ra khỏi vòng ôm của anh, chân trần đứng trên sô pha, mở rộng hai tay nhìn Mộc Tắc, cười ngọt ngào: “Ông xã, muốn ôm, muốn hôn, muốn bế lên cao nữa!”
Vừa ngoan lại còn quyến rũ.
Đầu Mộc Tắc trống rỗng trong một giây.
Anh tiến lại gần, nâng hai chân cô lên rồi ôm chặt vào trong ngực, cắn vành tai cô, trầm giọng nói: “Không chỉ là ôm ấp, hôn hít hay bế lên cao, bây giờ ông xã còn muốn hung hăng làm em bị thương đây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT