Editor: Ái Khiết

Nơi liên hoan là quán bar Mỗ Võng nổi tiếng ở Trừng Dương, nghe nói đến đây có thể thường xuyên nhìn thấy minh tinh. Lúc đầu các đồng nghiệp ở viện kiểm sát còn ôm mục đích đó tới chỗ này, ai nghĩ lại gặp phải Mộc Tắc. Này thì thôi đi, không nghĩ tới người ta còn là thanh tra hợp tác với viện kiểm sát, đúng là thế giới rộng lớn chuyện gì cũng xảy ra được.

Đương nhiên làm người khác ngạc nhiên chính là vị lão đại bưu hãn này hình như có quen biết với đám người của Thẩm kiểm sát trưởng, rất có ý tứ nha.

Ánh đèn trong phòng không sáng lắm, có lẽ là do không khí và hoàn cảnh hiện tại làm bọn họ có cảm giác ánh mắt Mộc Tắc nhìn Thẩm Hạ Thời quá mức nóng rực và ôn nhu, lại nhìn sang biểu tình trên mặt Thẩm Hạ Thời, ngoan ngoãn như một em bé, hoàn toàn không có tư thái kiêu ngạo mắng chửi, đánh người như mọi hôm, chỉ là một bộ dạng bé ngoan mà thôi!

Các đồng nghiệp mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám ngó loạn, cúi đầu uống rượu nhỏ giọng nói chuyện phiếm, chỉ là lỗ tai đã dựng thẳng muốn nghe xem hai người này nói chuyện gì.

Thẩm Hạ Thời lướt mắt qua mấy đồng nghiệp ngồi bên cạnh Mộc Tắc, cô cầm ly rượu trên tay, ngón tay thon dài đặt ở đế ly, hướng qua Mộc Tắc: "Mộc thanh tra, tôi kính ngài."

Đuôi lông mày Mộc Tắc nhướng lên, ngón tay vuốt ve chiếc ly có phần chân dài trong suốt, tầm mắt dừng ở rượu vang đỏ trên tay cô, quay đầu nhìn về phía Dương Cẩn, hạ thấp âm thanh: "Đổi một ly nước trái cây lại đây."

Dương Cẩn đang muốn động, Mộc Tắc lại nhàn nhạt nói: "Từ từ."

Anh nhìn về phía Thẩm Hạ Thời, biếng nhác giơ tay nhéo mặt cô một cái: "Thích vị gì?"

"Gì cũng được." Thẩm Hạ Thời thu lại sự không tình nguyện trong mắt.

Một tay khác của Mộc Tắc leo lên eo cô, kéo cô đến gần mình hơn, để cô dựa vào người mình, sau đó nhìn Dương Cẩn: "Vậy lấy vị dâu tây đi, ngọt một chút, rất hợp với Thẩm kiểm sát trưởng."

Lúc Thẩm Hạ Thời đã giữ ly nước trái cây vị dâu tây trong tay, Mộc Tắc cầm ly chạm vào ly của cô một chút: "Thẩm kiểm sát trưởng, tôi kính em."

Thẩm Hạ Thời ngoài cười nhưng trong không cười cùng anh uống một ngụm, sau đó viện lý do đi toilet tạm thời rời đi. Không bao lâu sau Mộc Tắc cũng đi ra ngoài.

Hai người vừa đi, phòng lập tức náo nhiệt hẳn lên, năm mồm mười miệng hỏi Dương Cẩn và Khương Hân quan hệ giữa hai người. Hai vị trợ lý nhàn nhã uống rượu, kiên quyết không để lộ quan hệ giữa hai người kia. Đùa sao, vô luận là việc gì, một khi tình yêu văn phòng bị phơi bày ngoài ánh sáng thì không tốt lắm. Huống chi hai người đó còn có thân phận như vậy, cho nên bọn họ cũng không dám tự tiện lắm miệng, đi theo Thẩm Hạ Thời lâu rồi, Khương Hân và Dương Cẩn luôn có cách giải quyết đối với những việc này.

@ a i k h i e t

Đương nhiên Thẩm Hạ Thời không có đi toilet, cô tìm một nơi dễ nói chuyện chờ Mộc Tắc lại đây. Đây là nơi đầu gió, gió lạnh đến thấu xương, Thẩm Hạ Thời lại là một cô gái yêu thích cái đẹp, cũng không mặc đồ thật sự ấm. Đây là điều khi Mộc Tắc nhìn thấy ánh mắt cô đầu tiên đã chú ý tới.

Anh bước nhanh tới, tay đặt lên vai cô một chiếc áo khoác nỉ, lại kéo khóa bộ áo trên người cô, Mộc Tắc xoay người ngăn gió lạnh, đem cô ôm vào trong ngực.

Trong lòng truyền đến âm thanh của cô, có chút không cao hứng: "Anh đi theo em tra án làm gì, có phải muốn kiểm soát em phải không?"

Mộc Tắc cúi đầu liền nhìn thấy môi cô hơi hơi chu ra, giống như đang có biểu tình đang giận dỗi anh, âm thanh anh hòa hoãn dỗ cô:

"Em ném anh ở nhà một mình, anh nhớ em."

Nghe giọng điệu này rất đáng thương.

Thẩm Hạ Thời có chút mềm lòng.

Cô nghĩ một chút, vẫn xụ mặt: "Lúc nào anh cũng muốn quản em phải không?"

Mộc Tắc cười rộ lên, ngón tay nhéo chóp mũi cô: "Hạ Hạ, lúc nào anh cũng nghĩ tới em, đương nhiên quản em cũng là chuyện anh muốn."

"Anh muốn đi tra án với em cũng được, nhưng đừng dùng phương thức quản anh em của anh để quản em, được không?"

Tay cô thon dài trắng nõn, cứ như vậy túm vạt áo anh lắc lắc, đáng yêu thật sự. Ánh mắt Mộc Tắc thâm trầm nhìn cô, bọc lấy tay nhỏ cô đặt ở bên môi rồi hôn lên, âm thanh lại chân thật đáng tin: "Cái gì anh cũng nghe em, nhưng anh cho rằng việc tra án không tốt với em."

Thẩm Hạ Thời hừ một tiếng, nhảy từ trong lòng ngực anh ra, đột nhiên đạp chân anh một cái, sau đó lập tức chạy ngay.

Cô dùng sức rất mạnh, nhưng đối với Mộc Tắc lại không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy hôm nay bạn gái tức giận cũng phá lệ đáng yêu. Anh nhấp môi cười cười, đuổi theo phương hướng Thẩm Hạ Thời.

Mới vừa tới gần phòng liền nghe thấy âm thanh mềm mại của Thẩm Hạ Thời đang hàn huyên cùng đồng nghiệp: "Khụ! Mộc Thừa là chú của tôi, nếu không tôi làm gì phải sợ chú ấy, có phải không?"

Đồng nghiệp sửng sốt: "Mộc Thừa là chú của cô? Nhìn không ra đó, tuổi còn trẻ như vậy."

Thẩm Hạ Thời uống một ngụm nước trái cây, khoát tay: "Chú ấy lúc trẻ là nông dân ở nông thôn, kết hôn sớm, đương nhiên các người nhìn không ra rồi."

"Làm nông? Đúng là nhìn không giống chút nào."

Tưởng tượng một chút, một khuôn mặt đẹp trai như vậy, mặc âu phục đắt tiền lại cùng cái cuốc múa may đào đất, hình ảnh đó thật mẹ nó tuyệt vời!

Thẩm Hạ Thời hóa thành một bộ dáng bên vực kẻ yếu, lời lẽ chính đáng: "Các người khinh thường nghề nông sao? Trồng trọt cũng có thể làm giàu, anh em của chú ấy đều là ở cùng một cửa thôn với chú, tôi cũng là đến từ cái thôn kia đó. Nhũ danh của tôi là Thúy Hoa."

Nói xong còn nhoẻn miệng cười, bộ dáng đơn thuần vô tội làm một loạt đồng nghiệp như lọt vào sương mù, trong lòng suy tư đó là chốn nông trại thần tiên gì, thế mà lại có thể nuôi lớn hai đóa hoa Mộc Tắc và Thẩm Hạ Thời này.

Mộc Tắc đứng ngoài cửa phòng nghe được mặt đều đã đen, chậm rãi nâng chân hướng vào phòng, bước đi của anh rất chậm, trên khóe miệng còn treo thêm một nụ cười âm trầm làm người ta sợ hãi không thôi. Dương Cẩn và Khương Hân đều không dám nhìn, hai người liều mạng cúi đầu thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình. Trong lòng mắng Thẩm Hạ Thời, mẹ nó cô chết chắc rồi, trở về liền biết!

Thẩm Hạ Thời thấy Mộc Tắc đi tới, vội vàng đứng dậy, đứng đến thẳng tắp, ngoan ngoãn lễ phép: "Mời chú hai ngồi, chú hai uống rượu nữa không ạ? Thúy Hoa rót cho chú nhé."

Mộc Tắc ưu nhã ngồi xuống, chân dài nhấc lên, lẳng lặng nhìn cô, từ kẽ răng phun ra mấy chữ: "Rất cảm ơn cháu, Thẩm Thúy Hoa."

"Khụ! Cảm ơn gì chứ!" Thẩm Hạ Thời ngồi xuống bên cạnh Mộc Tắc, tay vỗ vỗ lồng ngực rắn chắc của anh, cười nói với các đồng nghiệp: "Chú hai tôi sắp tới sinh nhật 50 tuổi rồi, ngày thường làm việc mọi người nên tôn trọng người lớn tuổi nhé, đừng để chú của tôi mệt nhọc. Xin mọi người đấy, tôi kính các vị trước một ly vậy."

Cô bưng ly nước trái cây lên uống một ngụm, các đồng nghiệp không dám nhìn sắc mặt âm trầm của Mộc Tắc, cười gượng cùng cô uống rượu.

Một hồi liên hoan xong, mọi người ôm nặng tâm tư, bởi vì có Mộc Tắc, khí chất và và sự tồn tại quá mãnh liệt, mọi người cũng không có ý nghĩ dám đùa giỡn gì, ăn uống cũng không thoải mái.

Khương Hân và Dương Cẩn về trước, kéo kéo tay Thẩm Hạ Thời, vẻ mặt sợ hãi, trầm trọng nói hai chữ: "Bảo trọng!"

Vừa dứt lời, Mộc Tắc từ trong quán bar đi ra, ánh mắt người đàn ông có chút lạnh, dáng người cao lớn đứng im một chỗ, dù không nói lời nào cũng có thể dọa người khác chết khiếp. Hai trợ lý leo lên xe nhanh như gió, lại như gió đạp ga chạy xe đi, đuôi xe quét đến một trận gió lạnh khiến tóc Thẩm Hạ Thời bay loạn lên.

Cô xoay người cười đến híp mắt, giẫm lên giày cao gót chạy vài bước nhào vào lòng Mộc Tắc, hai cánh tay đặt trên cổ anh, khuôn mặt xinh xắn cọ cọ trước ngực anh, âm thanh mềm mại như kẹo ngọt: "Em mệt quá, muốn về nhà."

Mí mắt Mộc Tắc hơi giật, giọng mũi hừ ra một tiếng cười lạnh, không phản ứng lại cô.

Đột nhiên Thẩm Hạ Thời nhảy dựng lên ôm cổ anh, Mộc Tắc sợ cô ngã ra sau nên nhanh chóng ôm chặt lại, cô gái hôn một cái lên môi anh, cười hắc hắc: "Về nhà."

Trong lòng Mộc Tắc đã sớm mềm, nhưng bên ngoài vẫn lạnh mặt, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô. Thẩm Hạ Thời thấy bộ dạng này của anh, lập tức không muốn làm nũng nữa, buông cánh tay anh ra, xùy một tiếng: "Tên thối tha."

Sau đó quay đầu bỏ đi, bước chân rất nhanh, bộ dạng như thật sự tức giận.

Vì vậy Mộc Tắc liền nóng nảy, nhanh chạy đuổi theo, âm thanh mềm nhẹ gọi cô: "Hạ Hạ?"

Nghe thấy âm thanh của anh, Thẩm Hạ Thời trộm cong khóe miệng, lại xụ mặt hừ một tiếng.

Mộc Tắc làm gì còn chút tức giận nào nữa, đuổi theo sau cô gái rồi chặn ngang bế cô lên, hôn một cái ngay chóp mũi cô: "Đừng giận nữa, anh không nên lạnh mặt với em, sẽ không có lần sau, được không?"

Thẩm Hạ Thời ôm cổ anh, khuôn mặt nhỏ xụ xuống làm bộ làm tịch, oán giận nói một câu: "Anh biết thế thì tốt."

Rõ ràng trêu cợt người khác là cô, kết quả lại là anh xin lỗi.

Mộc Tắc không thể không thừa nhận, anh đã bị cô nắm đến gắt gao. Mới đầu anh nghĩ cô thật sự tức giận, sau thoáng nhìn qua khuôn mặt nhỏ đắc ý của cô nàng thì mới biết được là cô giả vờ, bất quá cũng luyến tiếc vạch trần cô, nếu cô vui vẻ, anh sẽ cam tâm tình nguyện nhận thua.

Đưa Thẩm Hạ Thời về nhà xong Mộc Tắc vẫn không có làm gì, đừng nhìn Mộc đại gia ngày thường phóng đãng không kiềm chế được, tư tưởng vẫn rất bảo thủ. Tuy rằng giữa người yêu chuyện này là không thể tránh khỏi, nhưng Mộc Tắc vẫn cảm thấy mới vừa ở bên nhau mà như vậy cũng không quá thích hợp.

Con gái thường thiếu cảm giác an toàn, trước kia anh cảm thấy đó chính là cái rắm, nhưng gần đây thường xuyên lục soát trên mạng một đống phép tắc khi yêu đương, cũng coi như có chút hiểu biết, cho nên Mộc đại gia khát vọng chuyện đó thế nào cũng phải kiềm chế lại.

Không vì cái gì khác, chỉ là Thẩm Hạ Thời là bảo bối đầu quả tim của anh. Anh không muốn khiến cô sinh ra cái suy nghĩ miên man gì khác, cũng không muốn dọa hay tổn thương cô.

Mộc Tắc cẩn thận nâng niu Thẩm Hạ Thời trong lòng bàn tay, sợ cô có chỗ nào không vừa ý. Nhưng mãi đến sáng sớm hôm sau tới chung cư đón người, cô gái vẫn nằm trên giường, say đến đỏ bừng khuôn mặt, cái này làm anh cảm thấy bản thân có chút vô ý, đúng là Thẩm Hạ Thời luôn có bản lĩnh khiến anh lo lắng.

Anh quét mắt sang Khương Hân và Dương Cẩn ở bên cạnh, giọng nói hơi trầm xuống: "Sao lại thế này?"

Dương Cẩn chỉ chỉ rượu trái cây trong ngăn tủ: "Lúc trước tôi mang đến, uống giống nước trái cây, nhưng thật ra lại là rượu. Ban đầu không có cảm giác gì, nhưng tác dụng lại chầm chậm, Hạ Hạ không biết, chắc là đã uống rất nhiều, say cả đêm."

Càng nói, âm thanh anh ta càng run rẩy, Mộc Tắc lạnh lùng nhìn anh ta một cái, đuổi bọn họ ra ngoài, sau đó xốc chăn lên ôm cô vào trong ngực, ngủ cùng cô thêm một hai giờ nữa.

@ a i k h i e t

Chiều còn phải tra án, Thẩm Hạ Thời đã thanh tỉnh không ít, trừ đôi mắt còn có chút mê mang và sắc mặt vẫn hồng hồng, ngoài ra cũng không có gì.

Xe do Mộc Tắc lái, Thẩm Hạ Thời và hai vị trợ lý ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau. Tới chỗ tra án rồi, Mộc Tắc nhìn bộ dáng này của cô, không đành lòng để cô bôn ba khắp nơi, nói cô ở trên xe chờ, tự mình đi xuống hỏi thăm tình hình.

Thẩm Hạ Thời cũng không cự tuyệt, ngoan ngoãn ngồi chờ trên xe.

Mộc Tắc vừa đi, Khương Hân và Dương Cẩn như xương sụn nằm liệt trên xe: "Do không hiểu vì sao mà cậu lại uống say, bạn trai cậu thiếu chút nữa đã giết tụi tôi, thật đáng sợ!"

Thẩm Hạ Thời mặt mày ủ ê lắc đầu: "Nếu không phải tôi uống say thì đã không vô dụng như vậy."

Trong xe đợi một lúc, chuông điện thoại Thẩm Hạ Thời vang lên, tiếp theo liền nghe thấy âm thanh cà lơ phất phơ của Giang Hàn: "Hello baby~"

Cô dứt khoát ấn loa: "Có chuyện gì?"

"Hôm qua tôi nghe Dương Cẩn nói các người muốn tới đây tra án, đây chính là địa bàn của chị em tôi, các người ở đâu, tôi lập tức tới đây."

Khương Hân đọc địa chỉ, Giang Hàn ok một tiếng rồi cúp máy.

Chưa tới hai mươi phút sau, cách đó không xa liền nghe thấy âm thanh ngọt xớt: "Hạ Hạ, cậu ở đâu?"

Thẩm Hạ Thời ở trong xe trợn trắng mắt. Đã bao nhiêu năm trôi qua còn gọi buồn nôn như vậy, mỗi khi nhìn thấy cô đều là một bộ dáng muốn sống muốn chết. Cô liếc qua Khương Hân và Dương Cẩn, lại nhìn một thân ảnh tiêu sái đang đến gần ngoài cửa sổ xe. Vài người bạn này của cô thật đúng là không kiềm chế được quá khác người.

Cửa xe đột nhiên bị Giang Hàn mở ra, ánh mắt cô định trên người Thẩm Hạ Thời, móng vuốt giương ra, xách Thẩm Hạ Thời ôm vào lòng, sau đó mang một bó hoa đặt trong ngực cô, bộ dạng soái khí trang bức, nhướng mày nhìn cô: "Nhớ tôi không, honey?"

Dương Cẩn và Khương Hân bên cạnh làm động tác nôn mửa, sau đó thẳng lưng nhìn Giang Hàn: "Cậu cẩn thận một chút, giấm gì bạn trai Hạ Hạ cũng ăn đấy."

"Cậu dám yêu đương!" Giang Hàn vô cùng đau đớn ôm đầu: "Chơi trò chơi không hay vẫn tốt hơn xem phim khó coi mà! Thế nhưng cậu lại yêu đương!?"

Đau lòng xong, cô đấm một quyền vào cửa xe: "Là thằng khỉ nào!"

Phía sau truyền đến một âm thanh nhàn nhạt cực kì từ tính: "Nói tôi?"

Mộc Tắc lười nhác đứng ở chỗ đó, phía sau là một đám anh em xỉa răng cà lơ phất phơ nhìn chằm chằm bóng dáng Giang Hàn.

Chỉ thấy Giang Hàn bình tĩnh để tay vào trong túi lấy ra một điếu thuốc và bật lửa. Thẩm Hạ Thời nhướng mày nhìn động tác bình tĩnh của cô, không hổ là nữ lưu manh Giang Hàn bá khí ở đại học! Rất quyết đoán, cô thưởng thức điều đấy!

Nhưng mà giây tiếp theo, Giang Hàn xoay người cong eo đi qua hướng Mộc Tắc, điếu thuốc trong tay run rẩy như điên, ghé tới trước mặt Mộc Tắc, bộ dáng chân chó: "Mộc gia sao lại ở chỗ này, mời ngài hút thuốc."

Thẩm Hạ Thời: "..."

Tôi không có bạn như vậy!

Mộc Tắc nhìn về phía Thẩm Hạ Thời, ánh mắt ôn nhu: "Đi tra án cùng bảo bối, không hút thuốc, cô ấy không thích thuốc lá."

Giang Hàn vừa rồi còn mắng chửi người, hiện tại lại giơ ngón cái lên: "Yêu đương rất tốt, tôi thấy ngài và Hạ Hạ của chúng tôi chính là một đôi trời đất tạo thành! Quá tuyệt! Khi nào kết hôn mời tôi nhé?"

Ba vị ngồi trong xe: "..."

Chúng tôi không có loại bạn như vậy!

________________________

Mình sẽ ra chương rất chậm luôn, cũng không thể rep cmt mọi người được, vì dạo này mình bận rất rất nhiều ;;_;; Mọi người thông cảm nhé huhu TvT

Đang nghĩ có nên đăng truyện lên Facebook luôn không ;;_;; sợ một ngày Wattpad bay màu qué huhu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play