Editor: Ái Khiết

Hiện tại Dương Cẩn không dám khóc nữa, vừa mới bị ánh mắt lạnh băng của Mộc Tắc nhìn thoáng qua, toàn thân anh ta dường như bị đông cứng lại, làm sao lại còn dám khóc ra tiếng chọc lão đại phiền lòng nữa chứ.

Chỉ là lão đại trầm mặc nhìn quả bom hai ba phút sau vẫn không có động tĩnh. Dương Cẩn không dám thúc giục, chẳng sợ nghẹn lòng vì có nhiều câu muốn hỏi, bởi vì anh biết không có bất kì ai giống Khương Hân và Thẩm Hạ Thời có thể chịu đựng anh ta ồn ào như vậy.

Một giây rồi lại một giây trôi qua, không khí càng yên tĩnh hơn, âm thanh đếm ngược của đồng hồ ngày càng vang dội như cây đao đòi mạng ở âm phủ.

Khương Hân nằm bên cạnh dần dần có tri giác, tỉnh lại liền cảm nhận được sau gáy đau đớn kịch liệt, đau đến mức cô nhe răng nhếch miệng.

Dương Cẩn vui mừng không xiết, vội vàng hỏi: “Em tỉnh rồi! Cảm giác thế nào?”

Vừa mới nói xong, anh ta trộm nhìn thoáng qua Mộc Tắc. Quả nhiên, đối phương lạnh như băng quét mắt nhìn anh một cái, như đang nói: Mày mẹ nó còn dám kêu kêu hét hét, có tin lão tử đem đầu của mày đi ninh hay không!

Vì thế, Dương Cẩn lập tức im thít như ve sầu mùa đông.

Khương Hân phát hiện ra bom trên người, cũng nhìn thấy Mộc Tắc nhíu mi nghiên cứu thứ đó. Cô nuốt nuốt nước miếng, rất cơ trí không nói một lời, so với Dương Cẩn thì nhãn lực tốt hơn nhiều.

Mộc Tắc ngồi xổm xuống xem xét hai sợi dây xanh đỏ, rốt cuộc cũng cầm chiếc kìm nhắm vào sợi dây màu đỏ ngay kia.

Dương Cẩn sợ hãi giương mắt chờ đợi…

Kịch!

Đợi trong chốc lát không có nổ mạnh, thời gian nổ bom đếm ngược đã ngừng lại.

Mộc Tắc nhìn về phía quả bom trên người Khương Hân, cái kìm nhắm vào sợi dây màu xanh. Vừa muốn cắt đi, anh đột nhiên ngừng tay, do dự trong chốc lát, ngược lại nhắm ngay sợi màu đỏ.

Cái kìm chậm rãi chuyển động kẹp chặt sợi dây màu đỏ kia, Mộc Tắc hơi dùng sức.

Kịch!

Con số màu đỏ mạo hiểm ngừng ở ba giây cuối cùng.

Hai túi thuốc nổ gần đó cũng đã bị Mộc Tắc cầm lên ném sang một bên. Khương Hân và Dương Cẩn ngơ ngác nhìn thứ đồ kia hơn nửa ngày, có cảm giác đang đứng giữa ranh giới sống chết lại tìm được con đường sống.

“Không có việc gì sao? Chúng ta không bị sao rồi?”

Hai người có chút không thể tin được, lặp lại để xác nhận một hồi lại ôm nhau vừa khóc vừa cười: “Không sao rồi! Chúng ta sống rồi!”

Chú ý tới Mộc Tắc bên cạnh, hai vợ chồng nhanh chóng tách ra hướng anh cảm ơn. Đối phương mở bật lửa đốt thuốc hút hai ngụm, động tác lưu loát lấy súng có gắn máy theo dõi ra, ném tàn thuốc xuống, thong dong nạp đạn, nhàn nhạt mở miệng nói với hai người: “Không muốn chết thì trốn xa một chút.”

Các anh em canh gác bên nghe thấy tiếng súng đều biết Mộc Tắc không sao, tất cả chuẩn nhịp lấy vũ khí ra chuẩn bị chiến đấu.

Thẩm Hạ Thời cũng vịn tường đứng dậy. Hứa Sầm liếc cô một cái, ngữ khí không tốt lắm: “Cô ở chỗ này chờ đi, đừng đi theo gây rối!”

Nói xong, các anh em lập tức tản ra bốn phía, bò cửa sổ, nhảy lên phòng bên trên. Chưa tới một phút sau, mọi người đều đã ẩn nấp.

Xung quanh thật yên tĩnh, gió lạnh gào thét còn quét qua những tờ giấy vụn bay loạn trên mặt đất. Trên đỉnh đầu là mây đen, ẩn ẩn có một loại cảm giác như có thế lực nào đó muốn dời non lấp biển gây chiến. Mà trước mỗi cơn bão táp, đều là sự im lặng đáng sợ như vậy.

@ a i k h i e t

Thẩm Hạ Thời nhạy bén cảm giác được hôm nay rất có khả năng không phải Kim Đại Thành ra tay. Có lẽ ông ta có tham gia kế hoạch này, nhưng tuyệt đối không phải là người đứng sau vở kịch này, bởi vì một tên giám đốc của công ty nho nhỏ không có bản lĩnh sẽ làm người của 19 bộ Hòe Giang phòng bị như vậy.

Trước mắt, nếu muốn bình an đi ra khỏi nơi này là không có khả năng. Nếu Mộc Tắc đã thoát khỏi cảnh nguy hiểm, Thẩm Hạ Thời quyết định vẫn không nên tự tiện xông vào làm anh phân tâm. Còn Khương Hân và Dương Cẩn, chỉ cần đầu óc bọn họ chưa đến nỗi úng nước, nhất định sẽ biết tìm một chỗ đi trốn để giữ lại mạng nhỏ.

Thẩm Hạ Thời lặng lẽ đi theo phương hướng đã định trong đầu, tìm nơi ẩn nấp lại còn có thể nhìn thấy Mộc Tắc.

Trong xưởng sửa chữa chỉ có một người, người đàn ông lười biếng ỷ vào cái bàn trước mặt, hai tay ôm trước ngực, âm thanh hơi trầm xuống:

“Xuất hiện đi.”

Không ai trả lời.

Mộc Tắc cười một tiếng, giống như có vài phần hứng thú: “Dẫn tao tới nơi này lại không ra mặt. AK, mày thật đúng là càng ngày càng hèn nhát.”

Vừa dứt lời, trong bóng tối truyền đến một chuỗi bước chân, nặng nề mà thong thả, chỉ nghe thấy âm thanh chứ không thấy người, quỷ dị lạ thường. Đối phương hiển nhiên rất nhàn hạ thoải mái, đi rất chậm, tựa hồ như đang cố tình khiêu khích kiên nhẫn của Mộc Tắc.

Nhưng thoạt nhìn Mộc Tắc cũng không sốt ruột, anh lấy một điếu thuốc ra ngậm bên khóe miệng, híp mắt mở bật lửa.

Từ từ, một người đàn ông từ trong bóng tối đi ra. Dáng người thon gầy, làn da tái nhợt, nhìn hơi ủy mị, một đôi mắt màu nâu thâm thúy, tướng mạo không tồi, chỉ là khi cười lên nhìn rất gợi đòn.

Theo sau sự xuất hiện của AK, vô số Dạ Oanh cũng nhảy ra từ bốn phía. Trong xưởng sửa chữa vang lên âm thanh vỗ tay vang dội mà có tiết tấu của hắn: “Vừa mới nhìn thấy một trò hay, thật xuất sắc.”

Hắn lướt mắt qua vùng bụng bị thương của Mộc Tắc, nhướng mày: “Với thân thủ của mày mà cũng sẽ bị thương, thật là không thể tưởng tượng được, để tao đoán xem…”

Ngừng trong chốc lát, hắn kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ là vì một người phụ nữ?”

Mộc Tắc nhả khói ra, thần sắc nhàn nhạt, cũng không đáp lại.

AK chậc chậc hai tiếng: “Thật ra tao còn không tin, ai biết tùy tiện chọn một lần để thử nghiệm, không nghĩ Mộc Tắc mày mà cũng có nhược điểm.”

Nói xong hắn rất cao hứng, rung đùi đắc ý cầm côn nhị khúc đến gần Mộc Tắc, bộ dáng vui sướng đến nỗi không khỏi khiến người khác hoài nghi có phải giây tiếp theo hắn sẽ được đi liên hoan tiệc tối và được lên bục xướng tên hay không.

Các anh em trong chỗ tối vẻ mặt ngốc bức, đây là AK trong truyền thuyết? Nhìn cũng thần kinh quá đi!

AK kéo cái ghế bên cạnh Mộc Tắc rồi ngồi xuống, nhếch môi cười: “Người phụ nữ của mày đâu? Thật muốn nhìn xem một chút.”

Mộc Tắc ấn tàn thuốc, tay sờ cây súng bên hông.

Tên lão đại rất có tố chất thần kinh của đám Dạ Oanh cũng không có nhãn lực gì cả, bộ dáng cảm thấy hứng thú với Thẩm Hạ Thời của hắn làm Mộc Tắc thật khó chịu trong lòng. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn một người phụ nữ tóc ngắn phía sau, nói:

“Cô đi tìm cô ta đi, xuống tay nhẹ một chút, đừng làm Mộc đại gia thương tâm.”

Người phụ nữ kia hờ hững gật đầu, cơ hồ là trong nháy mắt ả ta vừa nhấc chân, Mộc Tắc động tác nhanh chóng giơ súng nhắm ngay ả.

“Mày đang làm gì vậy?” AK nhíu mày nhìn về phía Mộc Tắc: “Tao chỉ muốn làm quen với cô ta một chút thôi, như vậy mà mày cũng quản nữa sao?”

Mộc Tắc đột nhiên nâng chân đá ghế của hắn: “Là đàn ông thì đừng đem phụ nữ liên lụy vào.”

AK vỗ vỗ mông đứng dậy: “Tao không thích tính tình bạo ngược này của mày. Nếu mày không muốn, chúng ta không còn gì để nói nữa.”

Hắn vẫy tay một cái, Dạ Oanh cầm súng đẩy hai người đi vào, là Hứa Sầm và Mập Mạp.

Nguyên bản hai người bọn họ đều nghĩ muốn đánh lén. Ai biết bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau, người Dạ Oanh vốn không phải đối thủ của hai người bọn họ.

Nhưng vì thời điểm đánh nhau không cẩn thận trúng kim gây tê, liền từ từ bại trận, nếu không phải thể trạng tốt, có thể lúc này đã ngất đi. Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày chính mình cũng sẽ biến thành lợi thế uy hiếp đại ca của kẻ địch, hai anh em đều mang theo bộ dáng hối hận thối ruột.

Hai bên giằng co, tình hình trở nên căng thẳng.

Ánh sáng bên trong xưởng rất yếu, ngẫu nhiên sẽ có một trận gió nhè nhẹ thổi qua, mang theo mùi tanh hôi của đống rác gần đó, vừa lạnh lại vừa ghê tởm.

Hai đám người lại đạm nhiên đứng ở chỗ này giương cung bạt kiếm, Thẩm Hạ Thời rất bội phục đầu óc của đám Dạ Oanh này, nếu các người muốn đánh nhau thì cũng nên chọn một vị trí có chỗ ngồi tốt một chút đi chứ!

Cô lặng lẽ dịch dịch vị trí, thần không biết quỷ không hay đổi một chỗ khác. Vừa rồi rời đi cô chú ý nhìn một chút, Nhị Tứ và Trảm Xuân đều đang trốn ở kia.

Đế giày dưới chân đạp lên đất sẽ vang lên âm thanh rất nhỏ, Thẩm Hạ Thời dứt khoát cởi giày đi chân trần, nghiêng thân mình thật cẩn thận chạy tới.

Trảm Xuân và Nhị Tứ đang muốn tùy cơ ứng biến, quay đầu liền thấy Thẩm Hạ Thời chạy như bay tới. Hai người liếc nhau, vẻ mặt không thể hiểu nhìn cô. Thẩm Hạ Thời cố tình đè thấp âm thanh:

“Cho tôi một khẩu súng.”

“???”

Thấy hai người bọn họ nhíu mày lại không nói lời nào, Thẩm Hạ Thời giục: “Nhanh lên!”

Nhị Tứ cho rằng cô muốn dùng một món để làm đồ phòng thân cho mình, đưa một khẩu súng nhỏ qua. Thẩm Hạ Thời lắc đầu: “Quá nhỏ, cho tôi cái có lực mạnh một chút.”

Cô thấy cây súng máy trên lưng Trảm Xuân, cười thương lượng: “Cho tôi cái kia được không?”

“Không được, cô tìm chỗ nào để nấp kĩ đi, chúng tôi muốn vào.”

Bọn họ cho rằng tuy Thẩm Hạ Thời thông minh, cũng coi như có điểm gan dạ sáng suốt, nhưng sống chết trước mắt vẫn không mang theo cô gây rối, miễn cho bị cô kéo chân sau.

Nhưng Thẩm Hạ Thời rất rõ ràng, người Dạ Oanh hiện tại dùng cô uy hiếp Mộc Tắc. Nếu cô không xuất hiện, bọn họ liền phải giết chết Hứa Sầm và Mập Mạp, Mộc Tắc cũng sẽ đặt mình trong hiểm cảnh.

Có lẽ đây là cuộc chiến giữa đàn ông với nhau, một người phụ nữ không có khả năng được tham dự. Nhưng việc này cũng một phần là do cô, lại nói Mộc Tắc đã vì cô mà đánh đổi sinh mạng một lần, cô không có lý do liên lụy người khác, càng không thể để anh em của anh vì cô mà vứt bỏ tính mạng.

Yêu cầu cô gánh vác trọng trách, cô chưa từng muốn chạy trốn.

Trảm Xuân và Nhị Tứ vừa mới đi hai bước, Thẩm Hạ Thời đã giữ lấy cây súng máy kia, ngữ khí chân thật đáng tin: “Cho tôi khẩu này!”

Nhị Tứ trừng mắt nhìn cô: “Cô mẹ nó có thể đừng gây rối hay không!”

Thẩm Hạ Thời đạp hắn một cái. Nhị Tứ méo mặt không dám đánh lại. Động tác cô nhanh chóng đoạt lấy khẩu súng máy của hắn, ném xuống một câu: “Nhớ kĩ, Thẩm Hạ Thời tôi chưa bao giờ gây rối chuyện này!’

Vừa rồi cô vẫn luôn suy nghĩ, cô không thể giống như một tên hỗn đản được. Mộc Tắc vì cô mà mạng sống đều bỏ, chỉ kém chút nữa là móc tim ra cho cô. Nếu cô không chịu tiếp nhận tình cảm của anh thì chính là làm ra vẻ trang bức!

Cho nên, cô muốn kề vai chiến đấu cùng Mộc Tắc, cô muốn đứng bên cạnh anh để trở thành sức mạnh của anh, mà không phải trốn đi làm một tiểu bạch thỏ chỉ biết khóc thút thít khiến người khác thương yêu!

@ a i k h i e t

Bên trong xưởng sửa chữa.

Mộc Tắc cầm một khẩu súng nhắm ngay AK, một khẩu khác lại nhắm ngay người phụ nữ tóc ngắn. Nhóm Dạ Oanh cũng giơ súng nhắm Hứa Sầm và Mập Mạp. Tình hình này đã duy trì tới năm phút đồng hồ, còn liên tục giương cung bạt kiếm với nhau.

AK nhún nhún vai, nói: “Mộc Tắc, tao chỉ muốn gặp cô gái kia, không có ý gì khác. Chỉ cần nhìn thấy cô ta, tao sẽ lập tức thả anh em của mày, bọn họ theo mày nhiều năm như vậy, sẽ không kém hơn một người phụ nữ đấy chứ?”

Mộc Tắc cười lạnh, ngón trỏ chậm rãi bóp cò súng.

Đoàng!

Mộc Tắc sửng sốt, vừa rồi anh không nổ súng, sao lại thế này?

Dạ Oanh bên cạnh Hứa Sầm đã che lại cánh tay đầy máu tươi ngã xuống đất.

Đoàng!

Tiếng súng thứ hai vang lên, vũ khí trong tay Dạ Oanh bên cạnh Mập Mạp đã rơi xuống.

Giọng nữ lười biếng vang lên:

“Ngại quá, thường ngày không có gì làm tôi thường đi bắn súng, chỉ là một sở thích nhỏ thôi, bắn cũng được bảy tám năm rồi đi, mỗi tuần đều đi đó. Vừa rồi tôi còn lo lắng có thể sẽ bắn lệch hay không, may mà còn chưa bắn trúng tim nha. Tôi là kiểm sát trưởng đó, giết người thì không tốt lắm đâu.”

Một màn kế tiếp, Mộc Tắc đại khái là cả đời đều không quên được. Cô gái mang theo một khẩu súng máy rất lớn, khuôn mặt mỹ lệ, diễm mị vô song, áo lông đen phác họa đường cong quyến rũ của cơ thể, quần đùi eo cao, tóc xoăn lay động sau thắt lưng, một đôi chân thon dài đi đến hướng anh, hình ảnh mười phần yêu khí.

Thẩm Hạ Thời lướt qua mọi người rồi đứng bên cạnh Mộc Tắc. Chân dài cô câu tới, đạp lên cái ghế bên cạnh AK, súng máy khiêng trên vai, bá đạo như một nữ vương đầy soái khí:

“Người đàn ông của lão nương, kẻ nào dám động!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play