Tư Hàn: “Nếu cậu cần, tôi có thể giới thiệu cho cậu một số thanh niên ưu tú.”

Câu trả lời quá mức này mà Tống Tinh Dã có chút không chịu nổi.

Vì thấy đối phương cũng có ý tốt nên cậu không nói gì.

Tống Tinh Dã: “Xin hỏi anh đã kết hôn chưa?”

Tư Hàn: “Chưa.”

Tống Tinh Dã thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng anh đã kết hôn rồi, thế thì tôi không tiện đến ké hồ bơi của anh nữa.”

Tư Hàn: “…”

Tống Tinh Dã: “Ngâm bồn tắm thật chật, anh muốn xem đuôi của tôi không?”

Một câu nói ép Tư Hàn phải đánh chữ bằng cả hai tay nhưng vẫn không đuổi kịp tốc độ chụp ảnh của Tống Tinh Dã.

Ngay khi một bức ảnh cận cảnh đuôi cá theo phong cách thẳng nam có độ nét cao được gửi đi, Tư Hàn cũng gửi lời muốn nói của mình: “Là một người cá, cậu không nên tùy tiện tiết lộ ảnh đuôi của mình.”

Nhận được câu trả lời như vậy, còn ai dám nói chuyện trao đổi ảnh đuôi cá nữa.

Tống Tinh Dã: “Không sao đâu, tôi tin anh là người tốt.”

Tư Hàn rất lâu không trả lời, vì anh đang xem đuôi của Tống Tinh Dã.

Chỉ thấy chiếc máy ảnh đơn giản thô sơ, với góc nhìn của chủ nhân, dừng lại ở một cái đuôi lớn đáng thương đang chen chúc trong bồn tắm.

Có thể thấy, đây là một cái đuôi màu trắng tinh rất đẹp, nếu có thể thoải mái bung ra trong nước thì phần đuôi mềm mại chắc hẳn sẽ rất đầy đặn.

Những vảy cá trắng ngọc bằng móng tay phủ trên chiếc đuôi có đường cong đẹp mắt, mặc dù kỹ thuật chụp không tốt nhưng vẫn tỏa ra ánh sáng tuyệt đẹp.

Tư Hàn không thể không thừa nhận rằng, trong số rất nhiều cái đuôi mà anh từng thấy, chiếc đuôi này thực sự có vẻ đẹp khiến người ta không thể quên.

Tuy nhiên, người cá sở hữu chiếc đuôi này rõ ràng là chưa từng trải sự đời, không có chút cảnh giác nào, cứ thế mà gửi ảnh đuôi cho một người đàn ông xa lạ.

Tư Hàn khá tức giận, với tư cách là một người lớn tuổi, anh thấy Tống Tinh Dã chẳng hề chín chắn chút nào.

“Cậu có bố mẹ không?”

Tống Tinh Dã: “Ờ, tất nhiên là có.”

Tư Hàn: “Nếu cậu không thể tự quản lý bản thân mình, hãy nói với bố mẹ về thân phận người cá của cậu, họ sẽ dạy cậu cách trở thành một người cá.”

Tống Tinh Dã: “…”

Sao tự nhiên lại chuyển sang chế độ răn dạy thế này? Chẳng lẽ không phải họ đang nói chuyện về hồ bơi sao?

Tống Tinh Dã: “Nói cho bố mẹ tôi biết sẽ xảy ra chuyện rất kinh khủng.”

Tư Hàn: “Chẳng hạn?”

Tống Tinh Dã: “Bán tôi cho ông già lắm tiền.”

Tiểu thuyết và phim truyền hình đều diễn như thế.

Tư Hàn không nói nên lời nghĩ đến cái đuôi đẹp đẽ kia, đúng là thứ mà ông già lắm tiền thích nhất.

Nên Tư Hàn mới không thích người cá, sự tồn tại của người cá đại diện cho rất nhiều sự bất công, rất nhiều bi kịch bất khả kháng.

Là một người xa lạ vô tình gặp nhau, Tư Hàn biết mình không nên xen vào chuyện của con người cá này.

Kể cả đối phương thực sự bị bố mẹ bán cho ông già lắm tiền thì đó cũng là số phận của họ.

Tống Tinh Dã: “Anh là người bạn đầu tiên tôi kết giao sau khi biến thành người cá, những nỗi phiền não này ngoài nói với anh ra, tôi cũng không biết có thể nói với ai.”

Đúng là vậy, những người bạn xung quanh cậu mỗi lần nói đến người cá đều chảy nước miếng, Tống Tinh Dã sao dám nói chứ.

Tư Hàn: “Cậu không đăng ký cũng không phải là cách lâu dài.”

Tống Tinh Dã: “Thôi thì cứ để vậy đi, chúng ta nói chuyện về hồ bơi không?”

Tư Hàn hết nói nổi: “Cậu nên tăng cường cảnh giác với người lạ.”

Tống Tinh Dã: “Tôi sẽ đến, nhà anh ở đâu vậy? Anh có ở nhà không?”

Đối mặt với tính cách này, Tư Hàn không biết nên nói chuyện tiếp như thế nào.

Hơn nữa, đây không chỉ là vấn đề tính cách, mà còn là vấn đề thế hệ.

Tuổi ba mươi và tuổi hai mươi tuy chỉ cách nhau mười tuổi nhưng thói quen nhận thức và tư duy cách nhau cả một Thái Bình Dương.

Tư Hàn: “Tôi phải bắt đầu bận rồi, rảnh sẽ nói chuyện sau.”

Tống Tinh Dã có thần kinh rất thô, hoàn toàn không nhận ra sự từ chối khéo léo của người khác.

“Được thôi, rảnh sẽ nói chuyện sau.”

Thực ra Tư Hàn không phải từ chối, anh thực sự phải bắt đầu bận rồi.

Học sinh có kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông nhưng thương nhân thì không.

Chiều hôm đó, mẹ của Tống Tinh Dã là Hoa Diễm Diễm tan làm về nhà phát hiện kem dưỡng da của mình có vẻ như đã bị ai đó động vào.

“Tống Tinh Dã——Con đụng vào mỹ phẩm của mẹ!”

Là một người cá yêu cái đẹp, Hoa Diễm Diễm có thể dung thứ cho con trai làm những việc xấu khác nhưng tuyệt đối không thể dung thứ cho việc mỹ phẩm của mình bị phá hoại.

Tống Tinh Dã: “Con không có, sao mẹ không hỏi xem có phải bố con đụng vào không? Sao lại một mực khẳng định là con chứ!”

Hoa Diễm Diễm: “Bố con không dám!”

Tống Tinh Dã: “Vậy thì bố con cũng quá nhát rồi!”

Tống Nghị Hành: “Nói nhảm cái gì thế? Có thấy cái xô rỗng dưới góc tường không? Xuống múc nước đi!”

Tống Tinh Dã cạn lời, vừa mới tắm xong, cậu sẽ liều mạng xuống múc nước sao?

"Trời còn sáng mà, con chờ trời tối rồi sẽ xuống." Nhiệt độ mặt đất cao như vậy, bỏng chân chết mất.

Bảy giờ tối, thời tiết cuối cùng cũng mát mẻ hơn nhiều.

Tống Tinh Dã vừa múc nước vừa chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.

"Vô tình đụng phải mỹ phẩm của mẹ già, bà ấy mắng tôi thảm thiết, _(:з"∠)_ bố tôi đuổi tôi xuống lầu múc nước, tôi cố tình kéo dài tới bảy giờ mới xuống, không thì bỏng chân chết mất."

Giang Ngôn bấm like: “Da tôi dày, không sợ.”

Trần Hạ Dạ bấm like: “Da tôi dày, không sợ.”

Tần Thiếu Phàm bấm like: “Da tôi dày, không sợ.”

Tống Tinh Dã trả lời chung: “Có ngày tao cầm dao trong tay, tao sẽ giết hết lũ chó đang xếp hàng này!”

Vòng bạn bè mang phong cách khác biệt này lạc lõng giữa những người bạn thành đạt của Tổng giám đốc Tư.

Cũng chính vì thế mà Tư Hàn mới nhìn thấy ngay.

Hơn nữa, qua ảnh đại diện chụp cận mặt, anh lại càng có ấn tượng sâu sắc hơn với cậu người cá này.

Tư Hàn: “Bố mẹ cậu nghiêm khắc với cậu lắm à?”

Tống Tinh Dã: “Anh bạn! Anh xong việc rồi hả?”

Tư Hàn: “Đang chuẩn bị ăn cơm.”

Tống Tinh Dã: “Ăn muộn vậy à, vất vả quá, anh ăn trước đi, tôi phải gánh nước, còn hai thùng nữa!”

Tư Hàn cau mày, gánh nước?

Trong đầu anh tưởng tượng cảnh em trai người cá được chiều chuộng của mình gánh nước, quả thực khó mà tưởng tượng nổi.

Không thể nào.

Nhưng Tống Tinh Dã dường như đã quen với những chuyện này.

"Thiếu gia, cậu sao vậy?" Người giúp việc nhà họ Tư là dì Lưu bưng đồ ăn tới nhưng lại thấy Tư Hàn với vẻ mặt đăm chiêu.

Có phải dạo này làm việc mệt quá không?

Cũng phải, bây giờ là mùa bán chạy, Tư Hàn ngày nào cũng bận rộn đến tận tối muộn mới về, bảy giờ ba mươi phút được ăn tối đã là không tệ rồi.

Cả nhà vốn định chờ anh nhưng anh không đồng ý nên bây giờ chỉ có mình anh ăn cơm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play