Tần Tu vẫn thao mở chỗ sâu nhất của Tô Ánh Hàm, rót tràn đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào t.ử ƈυиɠ cô.

Tô Ánh Hàm bị thao đến choáng váng, ôm bụng thở hổn hển, nhỏ giọng nghẹn ngào: “Sẽ mang thai mất…”

Động tác rút côn thịt ra ngoài của Tần Tu ngừng lại, mày cũng nhướng lên: “Sẽ mang thai? Vậy chuyện vô sinh là lừa anh?”

Tô Ánh Hàm nghe được lời này thì lấy lại tinh thần từ trong kɧօα"ϊ cảm, đầu tiên là đá Tần Tu một cái, sau đó hừ hừ trả lời anh: “Còn không cho tôi nói giỡn sao?”

côn thịt của Tần Tu hoàn toàn rút ra ngoài, mặc kệ mị thịt mềm mại mυ"t̼ chặt giữ anh lại.

“Hàm Hàm.” Tần Tu xoay mặt Tô Ánh Hàm qua, nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô, nói: “Anh đang nghiêm túc hỏi em.”

Tại sao lại phải nghiêm túc hỏi chứ?

Lúc này thuốc cô uống vẫn đang còn tác dụng, sẽ không mang thai đâu.

“Dù sao… Anh có thể bắn vào trong…”

Tần Tu ôm cô lên.

Tô Ánh Hàm hơi giãy giụa, vùng vẫy tay chân, ủy khuất nói: “Làm gì vậy?”

Tần Tu đặt cô lên đùi, nghiêm túc hỏi cô: “Em muốn sinh con cho anh sao?”

“Anh nghĩ cái gì vậy?” Tô Ánh Hàm bĩu môi: “Tôi không sinh con cho anh đâu, cũng sinh không được.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tần Tu, không biết dây thần kinh nào của Tô Ánh Hàm bị lệch, cô bỗng nhiên nổi hứng muốn kiểm tra anh, vì vậy thái độ của cô càng tệ hơn trước, ngữ khí dồn dập: “Làm sao nào? Tôi không thể sinh con cho anh, anh thấy tiếc lắm đúng không? Anh không muốn cưới tôi nữa chứ gì?”

Tần Tu lật người cô lại, bạch bạch hai cái xuống môиɠ nhỏ của cô.

Tô Ánh Hàm sắp khóc: “Tại sao anh lại đánh tôi??”

Tần Tu xoa xoa miệng huyệt lầy lội, đem tϊиɦ ɖϊƈh͙ đang chảy ra thọc ngược trở về cái lỗ nhỏ của Tô Ánh Hàm, đồng thời hỏi cô: “Vậy thì em có thể tin tưởng anh nhiều hơn một chút được không?”

Tô Ánh Hàm không nhúc nhích.

Tần Tu thở dài, lại bế cô đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, dịu dàng dỗ: “Không sinh được thì không sinh, dù sao anh cũng không định có con.”

Tô Ánh Hàm nâng đôi mắt ướt át nhìn về phía anh, hỏi: “Thật vậy sao?”

Tần Tu: “Thật, có một mình em là đủ rồi.”

Tô Ánh Hàm bị ánh mắt như vậy nhìn, nhịp tim lại rối loạn.

“Anh đang cố làm cái quái gì vậy…” Tô Ánh Hàm tránh ánh mắt của anh, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Cố gắng quang minh chính đại cưới em về nhà, để mỗi ngày đều thao em.”

Tô Ánh Hàm đấm vào người anh một cái, tức giận nói: “Quả nhiên não anh chỉ chứa đầy loại chuyện không đứng đắn này thôi!”

Tần Tu nhéo nhéo mặt cô, cười: “Cảm giác làm em s͙ư͙ớ͙n͙g͙ như vậy, mỗi ngày không đút em ăn no côn thịt chẳng phải là rất đáng tiếc sao?”

Tô Ánh Hàm cắn môi, càng ủy khuất hơn: “Mệt tôi ngay từ đầu còn tưởng rằng anh là người tốt…”

“Người tốt?” Tần Tu nhướng mày: “Rốt cuộc em có hiểu lầm gì với amh vậy?”

Tô Ánh Hàm há miệng cắn anh.

Chỗ cô cắn vừa vặn là cằm của Tần Tu, vì thế Tần Tu liền thuận thế hôn Tô Ánh Hàm.

Nếu không phải Tô Ánh Hàm đói đến nỗi bụng réo lên, chỉ sợ cô lại không tránh được một hồi thao lộng.

Tần Tu ôm cô đi tắm rửa, sau đó lau khô người và tóc cho Tô Ánh Hàm, rồi đưa máy sấy cho cô.

Tô Ánh Hàm cáu kỉnh: “Anh muốn tôi sấy tóc cho anh sao? Tôi không làm đấy, tôi không phải cái loại phụ nữ hiền huệ biết săn sóc!”

Tần Tu bị cô chọc cười, đi đến bên cạnh tự mình làm lấy.

Tô Ánh Hàm cũng đi qua nhìn anh.

Tần Tu ngắm cô từ trong gương, hỏi: “Nhìn anh làm gì?”

Tô Ánh Hàm tức giận: “Thấy anh đẹp trai thì nhìn.”

Tần Tu lại cười, sau đó tiếp tục sấy tóc.

Sau khi Tần Tu sấy tóc xong thì Tô Ánh Hàm vẫn chưa đi, cứ chờ ở cửa. Tần Tu cởi đồ ngủ ngay trước mặt cô, hỏi: “Muốn xem anh thay đồ sao?”

Tô Ánh Hàm đỏ mặt, nhỏ giọng mắng: “Lưu manh…”

Sau đó nhìn sang chỗ khác.

Cuối cùng Tần Tu cũng thay quần áo xong. Anh ấn cô vào tường lột đồ ngủ của cô, sau đó mặc từng cái từng cái quần áo mới vào cho Tô Ánh Hàm.

Chờ sau khi đổi quần áo rồi, Tô Ánh Hàm lại khóc, vừa lau nước mắt vừa nói với anh: “Không phải chỉ là anh đẹp trai thôi sao?”



Tần Tu lấy khăn giấy, nhìn cô: “Đây là đang làm sao vậy?”

Tô Ánh Hàm: “Anh đối xử với tôi không tốt chút nào, suốt ngày chỉ muốn thao tôi thôi.”

Tần Tu: “Ừ.”

Tô Ánh Hàm: “Tôi cũng không thích anh một chút nào, tôi nhiều lắm cũng chỉ là thích khuôn mặt với chim điêu của anh thôi.”

“Ừ.” Tần Tu tới gần cô: “En còn muốn nói gì nữa không?”

Tô Ánh Hàm hung dữ: “Còn muốn nói tôi sẽ không gả cho anh, còn muốn nói rằng đừng nghĩ anh muốn cưới tôi là có thể cưới tôi được, tôi không có dễ dãi như vậy đâu, tính tình của tôi hơi bị lớn đấy!”

Tần Tu lại không nhịn được cười.

Tô Ánh Hàm càng khó chịu hơn: “Anh cười cái gì!?”

Tần Tu lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, hỏi: “Nói xong rồi sao?”

Tô Ánh Hàm: “Nói xong rồi.”

Tần Tu: “Vậy thì đến lượt anh nói.”

Mắt Tô Ánh Hàm hồng hồng: “Anh muốn nói gì?”

Tần Tu: “Hoặc là gả cho anh, hoặc là sống cùng anh trêи hòn đảo này cả đời, đã nói xong.”

Tô Ánh Hàm sửng sốt mất ba giây, sau đó ngay lập tức bị anh làm tức giận đến phát khóc.

“Tần Tu anh là tên khốn… khốn nạn… Anh không phải người…”

“Cứ mắng anh đi, mắng mệt rồi thì đi ăn cơm, bụng em không phải vừa kêu sao?”

“Đừng tưởng rằng anh đối xử dịu dàng với tôi thì tôi sẽ bị anh lừa.”

“Vậy được, anh đây tự mình đi ăn?”

“Đương nhiên là không được!”

“Hmm?”

“Tôi, tôi cũng muốn ăn cơm…”

Xem Tô Ánh Hàm cáu kỉnh rất là thú vị, Tần Tu không ngăn nổi nụ cười đang giương lên bên khóe môi. Cuối cùng, Tô Ánh Hàm cũng vẫn là được Tần Tu ôm xuống dưới lầu, đi ăn cơm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play