“Đùng đùng đùng” tiếng súng vang liên tiếp, là Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch nổ súng.

Đàm Mặc bị Lạc Khinh Vân ép trong lòng ngực, hai con Ngân Nguyệt Cơ phối hợp vỗ cánh, khiến cả hai đều không ngã xuống.

Lạc Khinh Vân mới vừa ngồi thẳng eo, con chim đen vì tránh né viên đạn nên bay dưới cánh Ngân Nguyệt Cơ của Lạc Khinh Vân.

Đàm Mặc nhận ra chắc đây có lẽ là trung tâm của Thái Yêu.

Khi bom xung phát nổ, nó tẩu thoát, trong lúc đám người Đàm Mặc đang tập trung vào dãy núi sụp đổ thì nó nhân cơ hội vòng ra sau lưng Đàm Mặc.

Thật là quỷ quyệt!

Ngân Nguyệt Cơ của Đàm Mặc ăn ý hạ độ cao, thay đạn từ, chỉ cần một khoảnh khắc để lộ con chim đen là có thể bắn trúng nó!

Thái Yêu đã sớm lĩnh giáo khả năng bắn trúng của Đàm Mặc, ngay khi viên đạn bắn ra nó lại hóa thành gai nhọn kim loại chui vào trong người con Ngân Nguyệt Cơ, vừa lúc tránh khỏi viên đạn!

Ngân Nguyệt Cơ bị Thái Yêu xuyên vào, trong thân thể tràn ngập kim loại, dây thần kinh bị tổn thương hoàn toàn, cơ thể trở nên cứng đờ rơi thẳng xuống.

“Lạc Khinh Vân ——”

Đàm Mặc hao hết sức lực, đầu ngón tay chỉ chạm vào ngọn tóc Lạc Khinh Vân, trơ mắt nhìn anh rơi xuống.

Ngân Nguyệt Cơ sử dụng chút năng lực cuối cùng của mình để làm chậm tốc độ rơi, lúc chạm đất, Lạc Khinh Vân xoay người rơi xuống, Ngân Nguyệt Cơ đụng phải một cây đại thụ.

Mà Thái Yêu trong cơ thể Ngân Nguyệt Cơ ngay khi chạm đất đã thấm vào trong đất.

“Lạc Khinh Vân! Anh không sao chứ!” tiếng Đàm Mặc nôn nóng truyền đến.

Lạc Khinh Vân quay đầu lại, thấy Đàm Mặc đứng ở cách đó không xa.

“Không sao. Chỉ là đáng tiếc con Ngân Nguyệt Cơ này.” Lạc Khinh Vân nửa ngồi xổm xuống, chạm vào Ngân Nguyệt Cơ, đem một chút năng lượng Kepler truyền lại cho nó, tận khả năng giảm bớt đau đớn của nó.

Nó dần dần hóa thành bột phấn màu vàng nhạt, tiêu tán.

Lạc Khinh Vân thấp giọng nói: “Hy vọng mày cũng có thể đi cùng Tạ Lan Băng, hay là cùng Lương Ấu Khiết…… Đừng đến nguồn gốc cơ hóa.”

Đàm Mặc đã đi tới, “Anh hù chết em!”

Ngay khi tay cậu sắp chạm vào Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân không chỉ tránh đi mà còn bắn cậu.

“Đùng ——”

Viên đạn sượt qua má Đàm Mặc, xuất hiện một vết thương màu đen rồi nhanh chóng lành lại.

“Chậc……” Lạc Khinh Vân thở dài, cảm khái, “Độ chính xác của tôi quả nhiên không tốt bằng Đàm Mặc, có phải không, Thái Yêu.”

“Sao anh biết tôi không phải Đàm Mặc?”

Thái Yêu nghiêng đầu, nó đã cảm nhận được Đàm Mặc ở phía sau nó đã tới rồi, hơn nữa họng súng “Chu Tước” đã nhắm ngay gáy nó.

Đàm Mặc chân chính nhẹ nhàng mỉm cười, “Đúng đó, Đội trưởng Lạc, sao anh biết nó không phải em?”

Vết sẹo nhỏ trên mí mắt giống nhau, trang bị trên người giống nhau, Thái Yêu thậm chí còn phục chế hình dạng “Chu Tước” vác trên người, thao tác hoàn hảo như vậy, sao Lạc Khinh Vân có thể nháy mắt nhận ra được?

Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch cũng tới rồi, Ngân Nguyệt Cơ của họ một trái một phải đứng hai bên Thái Yêu, đồng thời chĩa súng vào nó.

“Tôi cũng rất muốn biết làm sao thấy được.” Lý Triết Phong nói.

“Tán thành.” Chu Tự Bạch cũng tràn ngập tò mò.

Lạc Khinh Vân dùng giọng điệu nghiêm trang trả lời: “Bởi vì cậu ta cười quá phóng túng.”

Lời nhận xét như vậy khiến Đàm Mặc nhướng mày.

“Xem ra chỉ có thể dừng ở đây.” Vẻ mặt Thái Yêu có vẻ không sao cả.

Nó xoay người lại, tựa hồ không hệ sợ hãi họng súng của Đàm Mặc, không để Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch vào mắt, ngược lại từng bước một đi tới chỗ Đàm Mặc.

“Điều này thật sự rất kỳ diệu, tôi và cậu giống nhau thế này.” Thái Yêu nghiêng đầu, dùng ánh mắt như đang nhìn thấy kỳ tích đánh giá Đàm Mặc.

Trong nháy mắt kia, cảm giác kỳ diệu nảy lên trong lòng, Đàm Mặc bỗng nhiên ý thức được có lẽ là một người khác đang thao tác Thái Yêu.

Nếu…… anh ta còn có thể coi là người.

“Là anh.” Đàm Mặc siết khẩu súng chặt hơn.

“Kinh hỉ không? Bất ngờ không?” Thái Yêu dang tay, như muốn mở bản thân mình ra, ngực sắp chạm vào súng của Đàm Mặc.

Đàm Mặc lại lui về phía sau một bước, không thể để Thái Yêu chạm vào “Chu Tước”, nếu không nó sẽ hấp thu nguyên tố kim loại của Chu Tước.

“Chúng ta là anh em, từ góc độ sinh vật học nhân loại mà nói ——gien của chúng ta giống nhau.”

Đàm Mặc không cảm nhận được niềm vui khi gặp lại người thân ruột thịt, hình ảnh duy nhất mà cậu nghĩ đến là Tạ Lan Băng giơ súng lên và kết liễu đời mình bằng một viên đạn.

“Khi em còn đang ở trong bụng mẹ hưởng thụ tình thương của mẹ, anh đã rời khỏi mẹ tự trưởng thành…… mẹ lựa chọn giữ lại em, mà em lại có thể sáng tạo kỳ tích gì chứ?”

Tim Đàm Mặc đập thình thịch, đây là câu hỏi đến từ “anh ta”, mọi chuyện dường như thật không công bằng.

Ngón tay đặt trên cò súng run rẩy.

“Nếu Đàm Mặc bị lấy ra, mà cậu ở lại bụng mẹ thì kết cục còn thảm hơn hơn bây giờ. Cậu sẽ hút lấy hết chất dinh dưỡng của mẹ, bao gồm năng lượng kepler của bà ấy, sau đó thế giới cơ hóa sẽ càng điên cuồng hơn hiện tại. Còn Đàm Mặc, sẽ giữ bộ dáng hiện tại.”

Giọng nói của Lạc Khinh Vân bộc lộ ôn hòa và kiên định hiếm có.

“Anh có thật sự hiểu nhân loại, hiểu vận mệnh không?”

Thái Yêu bỗng nhiên phân tán rồi lại tụ lại trước mặt Lạc Khinh Vân, lần nữa hình thành Đàm Mặc, không, hẳn là bộ dáng “anh ta”.

“Tôi không cần hiểu.” vẻ mặt Lạc Khinh Vân vẫn trầm tĩnh.

Đối với Lạc Khinh Vân mà nói, hiểu Đàm Mặc là đủ rồi. Đứa nhỏ này lớn lên ở viện phúc lợi, chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu của ruột thịt, lại cứng cỏi trưởng thành, chưa từng khúc chiết linh hồn bởi vì nhân tình ấm lạnh, cho nên Lạc Khinh Vân tin tưởng, cho dù Lăng Dụ lựa chọn đưa Đàm Mặc vào rương nuôi cấy, Đàm Mặc vẫn sẽ là Đàm Mặc hôm nay.

“Anh ta” mỉm cười, đột nhiên xuất hiện trước mặt Đàm Mặc, tốc độ cực nhanh làm Chu Tự Bạch cùng Lý Triết Phong vô thức nổ súng.

Nhưng bọn họ đều đã quên “anh ta” điều khiển Thái Yêu, mà thân thể Thái Yêu hay thay đổi, kim loại tản ra, viên đạn xuyên qua từ giữa, ngược lại bắn về phía Đàm Mặc.

xúc tu thần kinh của Chu Tự Bạch không đuổi kịp viên đạn, trái tim của cậu và Lý Triết Phong đều nghẹn lại, máu khắp cơ thể như ngưng chảy.

Nhưng khóe miệng Lạc Khinh Vân lại cong lên một nụ cười thật nhạt—— đừng xem thường Đàm Mặc.

Năng lượng Kepler trong cơ thể Đàm Mặc cho cậu khả năng phản ứng siêu việt, cậu lập tức dùng một chân đè xuống, viên đạn xuyên qua đầu, đồng thời, Đàm Mặc vẫn ôm chặt khẩu súng trên vai, ngón tay không hề do dự bóp cò súng.

Chỉ là lúc này không phải đạn lực từ, mà là đạn thuốc.

Chỉ có thuốc mới có thể thẩm thấu tiến vào trong cơ thể Thái Yêu, tan rã năng lượng Kepler của nó do đó làm nó mất đi năng lực khống chế và hấp thu kim loại.

Thái Yêu mở to hai mắt, ngã xuống.

“Em biết anh là ai…… Lại không nói ra tên của anh…… Bởi vì cha mẹ chúng ta không đặt tên cho anh……”

Vừa nói xong câu này, đôi mắt Thái Yêu dần dần mất đi ánh sáng, cơ thể mất đi màu sắc, dần dần trở nên giống như đất dưới chân rồi biến mất.

“Cậu ta…… Là người ở căn cứ Linh Hào sao?” Chu Tự Bạch hỏi.

Đàm Mặc gật đầu, “Ừm, đúng vậy. Anh ta có liên hệ chặt chẽ nhất với nguồn gốc cơ hóa, theo lý là có thể thao túng hết thảy sinh vật Kepler cơ hóa, bao gồm Thái Yêu.”

Lạc Khinh Vân đã đi tới, “Cậu ta mượn Thái Yêu chắc không phải đơn giản nhìn em rồi nói một câu đơn giản như vậy chứ?”

“Anh ta thị uy với em, để em biết chỉ cần là nơi có sinh vật Kepler tồn tại, anh ta đều có thể bất ngờ đến giết em.” Đàm Mặc trả lời.

Thái Yêu bị tiêu diệt, nhưng sinh vật Kepler trong toàn bộ khu sinh thái vẫn không phân tán, điều này cho thấy còn có thứ khác có thể khống chế khu sinh thái này.

Như là, con non.

Đàm Mặc nhắm mắt lại, thính giác của cậu mở rộng ra bốn phía, bao trùm toàn bộ ranh giới Khu sinh thái.

Không chỉ thính giác, mà tất cả sinh vật trong toàn bộ khu sinh thái đều được hình dung trong đầu Đàm Mặc, từng tầng từng lớp đều hiện rõ.

Mà năng lượng Kepler trong toàn bộ khu vực hội tụ về một nơi, nơi đó có một khối năng lượng sáng ngời nhưng mỏng manh.

“Em tìm được con non của Thái Yêu rồi!”

Lạc Khinh Vân hơi nhướng mày, “Em định nhổ cỏ tận gốc sao?”

“Con con của Thái Yêu hẳn không khó tách ra khỏi nguồn gốc cơ hóa như bản thân Thái Yêu. Nó có năng lực đặc biệt, có lẽ sẽ cần tới.”

Lý Triết Phong gật đầu, “Đã đến bước này thì thử một phen cũng không lỗ.”

Chu Tự Bạch cũng gật đầu nói: “Tôi đồng ý.”

Lạc Khinh Vân mỉm cười, “Hóa ra em muốn tìm bạn cho Hồng Vực. Đi thôi.”

“Làm nhanh lên, Chú Hà còn đang đợi chúng ta.”

Nói xong, Đàm Mặc ném “Chu Tước” cho Lạc Khinh Vân, nâng nâng cằm ý bảo đối phương vác đi.

“Không thể nào, thủ tục Inspector hình như có một điều khoản súng đâu người đó mà.” Tay Lạc Khinh Vân tiếp được “Chu Tước” mà còn cố ý hạ hạ xuống, như là anh lại hao hết sức lực nhưng thật ra là đang cầu Đàm Mặc thương yêu.

Đàm Mặc trực tiếp túm cổ áo anh, hơi khiêu khích nói: “Không giúp em vác súng thì anh định ngồi sau ai? Hơn nữa……”

“Hơn nữa cái gì?” Lạc Khinh Vân hỏi lại.

“Anh là người của em, đương nhiên phải vác súng của em.” Đàm Mặc dùng giọng điệu thiên kinh địa nghĩa nói.

Lý Triết Phong hừ lạnh một tiếng, bay lên không trung trước một bước, “Tôi độc lai độc vãng.”

Chu Tự Bạch cũng vỗ vỗ Ngân Nguyệt Cơ của mình, vội rút lui, “Tôi quen bay một mình!”

Con non Thái Yêu không am hiểu di chuyển với biến hóa như bản thân nó, nó còn đang trong quá tình hấp thu nguyên tố kim loại để trưởng thành.

Đàm Mặc dừng lại trước một cây cổ thụ khô héo, không có một chút hơi ẩm, không có chút sức sống nào, như thể chỉ cần một cái búng tay là có thể biến thành bột phấn.

Nhưng xung quanh một cái cây như vậy có hơn chục con Typhon đang ẩn nấp, trong sự im lặng bỗng lộ vẻ hung dữ, chúng tấn công.

Các xúc tu thần kinh của Typhon có thể hấp thụ năng lượng và chất dinh dưỡng, khi Lạc Khinh Vân còn trẻ, các xúc tu của nó xuyên qua cơ thể anh rồi anh bị kéo đi hàng trăm mét mà cũng không thể giết được nó.

Đám trước mắt khó đối phó.

Cảnh tượng chúng nó phun ra xúc tu thần kinh hướng tới mấy người Đàm Mặc quả thực tựa như công kích như mưa 360 độ không góc chết.

Chu Tự Bạch cũng đáp lại bằng những xúc tu thần kinh, những xúc tu của hắn hình thành vô số ngọn giáo sắc nhọn, đó là “Ngân Toa”.

Vô số Ngân Toa đánh úp về phía bụng và rãnh xương đầu yếu ớt nhất của Typhon, đàn Typhon bị cưỡng ép đâm ra xa hơn mười mét.

Mà lưới xúc tu của chúng nó bị Hắc Hỏa của Lý Triết Phong bạo liệt đốt cháy đến tận gốc.

Lạc Khinh Vân nắm lấy tay Đàm Mặc, hạ giọng nói: “Chúng nó sẽ tấn công lần nữa, thời gian không còn nhiều!”

Đàm Mặc nhắm mắt lại, xuyên qua Lạc Khinh Vân cảm nhận được nguồn gốc năng lượng trong không gian cao hơn với diện tích rộng lớn, tay còn lại đưa vào trong lỗ cây chết.

Chỉ nghe thấy tiếng “Ong ong ong” như có thứ gì đang chấn động ở tần số cao, các hạt kim loại từ từ ngưng tụ thành một bông hoa bán kim loại hình hoa hướng dương trong hốc cây, nó có gân của loài thực vật nhưng cũng có cảm giác kim loại. Chỉ là thứ mà loài hoa hướng dương này khao khát không phải là ánh sáng mặt trời mà là nguồn gốc năng lượng.

Khi tay Đàm Mặc chạm vào, năng lượng Kepler màu vàng nhạt thẩm thấu vào cơ thể con non Thái Yêu, những cánh hoa đen tuyền mơ hồ lộ ra ánh sáng, những tia sáng lóe lên dần dần khớp với nhịp tim của Đàm Mặc.

Bông hoa kim loại vốn muốn tránh xa Đàm Mặc dường như đã nhận được sự an ủi ôn nhu, nó cúi xuống lòng bàn tay của Đàm Mặc, cả bông hoa ngoan ngoãn bám vào đó.

Đàm Mặc dẫn con non hướng về phía Nguồn gốc năng lượng Kepler chân chính, ngay nháy mắt đó, con non Thái Yêu nhanh chóng trưởng thành, cánh hoa xoắn ốc bỗng nhiên mở ra tầng tầng, giống như là nghênh đón mặt trời mới mọc, lại như là làn váy tinh linh.

Đàn Typhon đang chuẩn bị tấn công tiếp bỗng nhiên rạp xuống, nhắm mắt lại, như thể đang chào đón chủ nhân của mình.

Hoa hướng dương bằng kim loại đột nhiên thay đổi hình dạng, quấn quanh tay Đàm Mặc, vô số sợi kim loại sáng bóng đang bơi lội, cuối cùng tạo thành một chiếc nhẫn, đeo vào ngón tay của Đàm Mặc.

Typhon bỗng nhiên rời đi theo hướng khác, không chỉ Typhon mà cả những sinh vật may mắn còn sống sót khác trong Khu sinh thái này đều như là thoát khỏi sự thúc đẩy của hạt giống, trọng hoạch tân sinh, chạy tứ tán.

“Thế này là sao?” Chu Tự Bạch nheo mắt hỏi.

Lạc Khinh Vân mỉm cười, “Nó muốn đi cùng Đàm Mặc. Dù sao sinh vật kết nối với Nguồn gốc năng lượng Kepler chân chính quá ít, không đi theo Đàm Mặc thì nó phải một mình chống lại thế giới Kepler cơ hóa.”

Đàm Mặc nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn kim loại trên ngón tay, nó mềm mại đến không ngờ, không hề có chút lạnh lẽo của kim loại, khiến Đàm Mặc nhớ đến bông hoa dại nhỏ từng quấn quanh ngón tay cậu, mà bông hoa dại nhỏ đó chính là cái Lạc Khinh Vân cài lên cổ áo cậu.

Khi Đàm Mặc vuốt ve, nó sẽ chảy dọc theo ngón tay, dòng chảy kim loại lộ ra sức mạnh sinh mệnh đặc biệt.

Có lẽ chính là nguồn năng lượng đã mang đến cho Đàm Mặc liên hệ cảm giác với Thái Yêu này, nó dường như biết được Đàm Mặc đang nghĩ gì, đột nhiên bắt đầu thay đổi hình dạng, tạo thành hoa văn cành lá, và một đóa hoa dại nhỏ xíu không bao giờ tàn.

“Cảm ơn em đã thích hoa anh tặng em.” Lạc Khinh Vân nâng tay Đàm Mặc lên, liếc mắt một cái đã nhận ra Thái Yêu biến hóa thành cái gì.

“Em chỉ là thương tiếc đóa hoa nhỏ kia vốn dĩ đang mọc tốt ở ven đường mà lại bị anh bẻ gãy.”

Đàm Mặc vừa nói vừa leo lên Ngân Nguyệt Cơ, sau đó vươn tay về phía Lạc Khinh Vân.

“Đi thôi, không gặp Giáo sư Hà nữa chắc Giáo sư Hà lại từ bỏ sơ tán, chạy tới tìm cậu.” Lý Triết Phong nhắc nhở.

“Đã hiểu.” Đàm Mặc gật đầu.

Khi Lạc Khinh Vân ngồi sau lưng Đàm Mặc, anh đã rất mệt mỏi.

Năng lượng Kepler được trao cho Đàm Mặc, ngay cả bản thân Đàm Mặc cũng đang thắc mắc liệu cậu có phải là thú ăn vàng hay không, đừng nói sau này Lạc Khinh Vân có cho cậu bao nhiêu năng lượng thì cũng không đủ chứ?

Cằm Lạc Khinh Vân tựa nhẹ vào vai Đàm Mặc, nhắm mắt lại, anh tựa hồ sắp ngủ say, ngã sang một bên.

Đàm Mặc giật mình trong lòng, nắm lấy tay anh kéo lại.

Có lẽ cậu kéo khiến Lạc Khinh Vân bừng tỉnh lại, hai tay anh vòng qua Đàm Mặc, ôm chặt cậu.

“Anh trai em tới nhìn em khiến anh sợ hãi à? Hay là em giống anh ta như thế nên dọa anh rồi?” Đàm Mặc nhẹ giọng hỏi.

Lạc Khinh Vân nhỏ giọng trả lời: “Nếu anh là cậu ta thì anh cũng sẽ tò mò. Từ góc độ sinh học nhân loại, em với cậu ta có gien giống hệt như được sao chép ra. Nhưng vận mệnh lại một trời một vực.”

Đàm Mặc thở dài một hơi.

“Đúng vậy. Cha mẹ em liều mạng ngăn cản anh ta có được sức mạnh anh ta muốn, lại không tiếc mọi giá cũng muốn bảo vệ em còn sống rời đi, nghe như rất bất công. Anh ta chắc tò mò trên người em rốt cuộc có cái gì đặc biệt, có thể có được vô số chiếu cố.”

Lạc Khinh Vân lắc lắc đầu, chóp mũi anh chạm vào hõm vai Đàm Mặc, hơi thở ấm áp làm Đàm Mặc vừa ngứa vừa có cảm giác thân thuộc nhẹ nhàng.

“Sự đặc biệt của em…… anh nghĩ là đến từ anh. Có vẻ anh đã quá tự cao, bị vả mặt rồi.” Giọng nói của Lạc Khinh Vân mang theo ba phần ủy khuất bảy phần ý cười.

“Đúng! Anh là sự đặc biệt lớn nhất của em. Cây cầu năng lượng Kepler lợi hại như vậy, cáp sạc độc quyền của em, máu chảy đầu rơi vì em, sao anh ta có thể không hâm mộ ghen tị hận chứ?” Đàm Mặc đắc ý nói.

Lạc Khinh Vân cũng cười khẽ.

“Nhưng em phải suy nghĩ một chút, dựa theo ý của Giáo sư Hà, năm đó vì giúp Hà Ánh Chi mang em chạy trốn, mẹ em ở lại căn cứ Linh Hào kéo chân anh trai em. Bà ấy nhất định đã dùng cách nào để hạn chế năng lực của anh trai em ở đó.  Khu sinh thái Kepler vừa rồi cách căn cứ Linh Hào rất xa, cho dù vậy anh trai em vẫn có thể khống chế Thái Yêu…… thao tác thần thông gì thế chứ?” Lạc Khinh Vân hỏi.

“Chứng tỏ khống chế của mẹ em với anh ta đã yếu đi. Nếu anh ta có thể thao túng Thái Yêu, thì có nghĩa anh ta còn có thể điều khiển Khu sinh thái khác, thậm chí mang đến cho thế giới nhân loại tai họa ngập đầu.” Đàm Mặc cau chặt mày.

Lạc Khinh Vân hình như lại cười, bả vai Đàm Mặc ngứa muốn chết nhưng lại thích cảm giác như vậy.

Đàm Mặc nhún vai, nghiêng mặt cọ Lạc Khinh Vân một chút, “Này, anh cười gì thế hả?”

“Anh đang cười, nếu anh trai kia của em thật sự thoát khỏi khống chế, toàn bộ thế giới Kepler cơ hóa đều bị cậu ta lợi dụng. Lấy Thái Yêu làm ví dụ, dưới tình huống không có bom xung từ dự trữ, hủy diệt một thành phố chỉ cần vài phút. Nhưng nhìn vào nhân loại, Hôi Tháp cùng tập đoàn Thâm Trụ còn đang phân cao thấp, các thương nhân còn nghĩ lấy sinh vật Kepler để kiếm lời, người dân bình thường luôn cảm thấy nhân loại sẽ trường trường cửu cửu, tận thế hẳn là còn phải mấy trăm năm nữa, để lại cho nhóm con cháu đau đầu đi.”

Đàm Mặc giơ tay xoa xoa đầu Lạc Khinh Vân, “Đúng vậy, bọn họ không đáng.”

Họ không xứng đáng với sự bao dung và thấu hiểu của anh, họ cũng không xứng đáng để anh phải trải qua mọi khó khăn vì họ.

“Quên đi, em xứng đáng là được.”

Giọng Lạc Khinh Vân hơi buồn còn hơi trẻ con, Đàm Mặc nghe thấy lại mềm lòng.

Thân thể tên này vừa mới có điểm khởi sắc đã trải qua một hồi chiến đấu như vậy, giờ chắc lại mệt mỏi rồi.

“Ngủ một lát đi.” Đàm Mặc nói.

“Anh sợ ngủ quên sẽ ngã xuống.”

Đàm Mặc vòng tay của anh ra trước người, nắm chặt mu bàn tay của Lạc Khinh Vân, “Yên tâm đi, em sẽ luôn ôm anh.”

Khi anh rơi xuống sẽ giữ chặt anh, khi anh cô độc sẽ ôm chặt anh, để anh an tâm đi vào giấc ngủ, để lòng anh có quyến luyến.

Lạc Khinh Vân nhắm hai mắt lại, bên tai Đàm Mặc ngoại trừ tiếng gió chỉ còn lại tiếng hít thở của Lạc Khinh Vân.

Cảm giác này thực kỳ diệu, Đàm Mặc lần đầu tiên cảm giác được một người tín nhiệm mình, cần mình, thậm chí còn ỷ lại mình như vậy.

Người này không phải ai khác, mà là Lạc Khinh Vân từng cho rằng bản thân có thể tự do du hành qua đủ loại thế giới Kepler nguy hiểm.

Nếu nói Đàm Mặc thường xuyên khó ngủ bởi vì gai hoa Adela bỗng nhiên phát tác, thì thứ mà Lạc Khinh Vân nghe thấy chắc hẳn là âm thanh từ thế giới Kepler cơ hóa.

Ngủ đi, an tâm ngủ một lát.

Khi bọn họ cách nơi hẹn Hà Ánh Chi càng lúc càng gần, lông mày Lý Triết Phong cau lại càng chặt.

Anh nhìn Chu Tự Bạch bên cạnh, vẻ mặt Chu Tự Bạch cũng thực trầm.

Bởi vì bọn họ cảm giác được phía trước có năng lượng Kepler còn sót lại, theo lý đây là một Khu sinh thái Kepler cấp thấp, tại sao lại có năng lượng dao động mạnh như vậy?

Đáng tiếc máy liên lạc của họ đã bị bom xung điện từ phá hủy, họ hoàn toàn không thể liên lạc được với Hà Ánh Chi, cũng không thể biết được phía trước đã xảy ra chuyện gì.

Dần dần, họ nhìn thấy những tàn tích rải rác của sinh vật Kepler, đó là những Trùng Minos đã hộ tống Hà Ánh Chi.

Cánh của chúng nó vỡ ra, thể xác bị đánh nát, nhìn mà thấy ghê người.

Càng về phía trước, tàn tích càng dày đặc.

Chứng tỏ mấy người Hà Ánh Chi đã bị tập kích nghiêm trọng.

“Tại sao lại như vậy?” Chu Tự Bạch bay thấp xuống, muốn thấy rõ ràng rốt cuộc thứ gì đã giết chết đám Trùng Minos này.

Ngoại trừ loài bay được như Lân Điểu, nhất thời chưa thể nghĩ ra sinh vật Kepler nào có thể công kích trên không trung.

Chu Tự Bạch nhìn thấy trên bụng mỗi con côn trùng Minos là thứ gì màu đen đang khúc xạ ánh sáng mặt trời, tỏa ra cảm giác ớn lạnh đáng sợ, các xúc tu thần kinh của cậu cuộn tròn nó lên.

“Đây là cái gì? Chắc là vảy.” Chu Tự Bạch nhặt nó lên, hướng về phía ánh nắng mặt trời, ngay cả mép vảy mỏng nhất cũng không trong suốt, đầu ngón tay cậu định chạm vào nhưng kinh nghiệm chiến đấu lâu năm khiến cậu cảm thấy thứ đó rất sắc bén, “Cái này… Hẳn là……”

Lý Triết Phong nheo mắt, “Li Vẫn.”

Nghe được hai chữ kia, trái tim Đàm Mặc như bị móc câu ra chảy máu.

Cậu không thể nào quên được, Lạc Khinh Vân thiếu chút nữa bị vảy Li Vẫn đánh trúng. Nếu nói hoa Adela là tiếc nuối của Lạc Khinh Vân đối với Đàm Mặc thì Li Vẫn thiếu chút nữa muốn mạnh Lạc Khinh Vân chính là mũi nhọn trong lòng Đàm Mặc.

Hiện tại nhớ tới mà lòng còn sợ hãi, như người đang ghé lên lưng mình ngủ…… có còn hô hấp hay không?

Đàm Mặc nâng tay lên chạm vào mặt Lạc Khinh Vân.

May mắn thay, rất ấm áp.

Sau đó là nỗi lo khác kéo đến —— mấy người Hà Ánh Chi thế nào?

“Chúng ta mau đi!”

Họ nhanh chóng đi qua chiến trường hỗn loạn này, tàn tích của Trùng Minos càng lúc càng nhiều, Đàm Mặc cũng càng lúc càng khẩn trương.

Sẽ không sao cả, cho dù Li Vẫn có lợi hại thì cũng còn có Hồng Vực đi theo Hà Ánh Chi.

Li Vẫn muốn đánh hạ phi hành khí của Hà Ánh Chi thì cũng phải vượt qua Hồng Vực!

Nhưng giây tiếp theo, cảnh tượng hiện ra khiến máu của Đàm Mặc đông cứng lại.

—— thể xác Hồng Vực bị cắn nát, vỡ tan đến chia năm xẻ bảy, mà trên mặt đất thình lình có ba con Li Vẫn thật lớn! Phi hành khí rơi xuống gần đó, một số động cơ rõ ràng đã bị phá hủy và một số thậm chí cả cabin bên ngoài cũng bị hư hỏng.

Bọn họ đâu? Bọn họ còn sống không?

Đàm Mặc vỗ vỗ gương mặt Lạc Khinh Vân, “Tỉnh tỉnh, Hà Ánh Chi với Lục Dĩnh đã xảy ra chuyện.”

Lạc Khinh Vân như tỉnh lại từ trong mộng, thân thể đột nhiên run lên, khi anh ngã về sau do quán tính, Đàm Mặc siết chặt tay anh.

“Em nên đánh thức anh sớm hơn.”

Lạc Khinh Vân nhìn thể xác Hồng Vực vỡ ra, nội tạng tổn hại với dây thần kinh ở khắp nơi, cả mặt đất một khu thấm đẫm màu máu của Hồng Vực.

Nó thật sự rất anh dũng, Li Vẫn ngã xuống gần nó đều bị dây thần kinh của nó xuyên thấu, cho dù có chết cũng đồng quy vu tận với ba con Li Vẫn.

Lúc chia tay nó, nó đã hứa hẹn với Đàm Mặc sẽ bảo vệ tốt Hà Ánh Chi, và nó đã thực hiện lời hứa bằng cả mạng sống của mình.

Trái tim Đàm Mặc, vô cùng đau đớn.

Ngân Nguyệt Cơ đáp xuống cạnh phi hành khí bên cạnh, Đàm Mặc nhảy xuống lao tới nơi xác nhận tình huống.

“Giáo sư Hà! Chú Hạ!” Đàm Mặc chạy như bay, sợ nhìn thấy hình ảnh mình không muốn thấy.

Nhưng không ngờ cửa khoang mở ra, Hà Ánh Chi đứng ở cửa, lúc đó hốc mắt Đàm Mặc vừa đau vừa ướt, cậu ôm chặt Hà Ánh Chi.

“Giáo sư Hà!” Đàm Mặc ôm chặt ông.

Hà Ánh Chi thấy Đàm Mặc bình an không sao cũng thở ra một hơi thật dài, ông ôm lấy Đàm Mặc, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cậu.

“Ừm, ta không sao, ta không sao. Cảm ơn con để Hồng Vực bảo vệ chúng ta, bằng không chúng ta thật sự không có biện pháp bình an rời khỏi.”

“Này rốt cuộc sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì?”

Theo lý có mấy người Đàm Mặc đi kiềm chế Khu sinh thái cao cấp Thái Yêu, làm chậm quá trình hội nhập của nó với khu sinh thái khác, cộng với tên lửa từ Thành Trung Tâm mở đường, mấy người Hà Ánh Chi hẳn là có thể bình an rời đi. Nhưng không ngờ Khu sinh thái đuổi theo với tốc độ kinh người, thậm chí ba con Li Vẫn trực tiếp dùng vảy đuôi công kích phi hành khí trên không trung.

Phải biết rằng tầm bắn và sức mạnh của vảy đuôi của Li Vẫn gấp mấy lần Lân Điểu, chúng nó phá hủy động cơ phi hành khí, thậm chí xuyên qua vách khoang của phi hành khí, may là có Hồng Vực dùng xúc tu thần kinh dệt thành lưới trợ giúp phi hành khí rơi, bằng không phi hành khí sẽ phải rơi tan.

Hồng Vực tuy rằng rất mạnh, muốn đánh bại ba con Li Vẫn thì không thành vấn đề, nhưng Hồng Vực đồng ý với Đàm Mặc sẽ bảo vệ tốt Hà Ánh Chi nên nó chống chọi vô số lần công kích của Li Vẫn, cuối cùng đồng quy vu tận với ba con Li Vẫn.

Đàm Mặc cảm kích Hồng Vực, lại theo sau là thương cảm.

Theo lý thì cậu với Hồng Vực không phải cùng một loại sinh vật, dựa theo hình thức sinh vật địa cầu, giữa bọn họ thậm chí không có khả năng giao lưu. Nhưng từ khi tinh thần thể bọn họ kết nối với nhau, bọn họ không cần bất luận ngôn ngữ nào cũng có thể hiểu nhau, như thể rào cản giữa các sinh vật chưa từng tồn tại.

Thời gian họ biết nhau cũng rất ngắn, chỉ có chục tiếng đồng hồ.

Nhưng Hồng Vực đã hy sinh mạng sống của mình để giữ lời hứa với Đàm Mặc.

Còn có mấy con Ngân Nguyệt Cơ của Hồng Vực, khi bọn họ đối chiến với Thái Yêu có thể nói tận hết sức lực bảo vệ bọn họ.

Đàm Mặc không cho rằng đây là hạt giống khống chế sinh vật bên trong lĩnh vực, cậu càng có thể cảm nhận được đó là một loại đồng cảm sau khi hiểu biết lẫn nhau..

Suy cho cùng, trong lĩnh vực Kepler cơ hóa, Hồng Vực cũng có nỗi cô đơn của riêng mình.

“Nó…… tâm nhãn của nó cũng bị hủy diệt rồi sao?” Đàm Mặc ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi.

Hà Ánh Chi ý bảo Đàm Mặc đi theo ông vào, Đàm Mặc phát hiện khoang y tế đang hoạt động, mà bên trong không phải nhân loại, mà là tâm nhãn Hồng Vực!

“Mọi người…… mọi người đặt nó trong khoang y tế?” Đàm Mặc kinh ngạc hỏi.

Hà Ánh Chi nhíu mày, “Ta biết khoang y tế là thiết kế nhằm vào nhân loại, tác dụng với sinh vật Kepler không lớn. Nhưng trừ cái này ra, ta không tìm thấy cách khác để kéo dài……”

“Không không không…… con cho rằng mọi người sẽ sợ hãi nó…… sẽ cảm thấy nó rất nguy hiểm.”

Bởi vì sợ hãi, cho nên lựa chọn nhìn nó chết.

Thường Hằng lớn giọng hô lên: “Chúng tôi vong ân phụ nghĩa thế à? Đội phó Đàm, cậu là không tận mắt nhìn thấy người anh em này anh dũng thế nào đâu! Có một con Li Vẫn lao vào nó, Hồng Vực cũng không để chúng nó chạm vào chúng ta mảy may!”

Giang Xuân Lôi đang sửa chữa hệ thống mạch của phi hành khí cũng mở miệng, “Ngay khi cuộc chiến bên ngoài kết thúc mọi người đều cảm thấy rất đau khổ, nghĩ rằng nó thực sự đã không còn rồi! Sau đó liền thấy tâm nhãn của Hồng Vực bò ra khỏi lòng đất, héo úa như sắp chết bất cứ lúc nào ấy, chúng tôi không chút nghĩ ngợi đã mở cửa khoang vớt nó vào!”

“Cậu nhìn xem, còn biện pháp gì có thể cứu nó không.” Ngô Vũ Thanh áp mặt vào khoang y tế, nhìn tên đang cuộn chặt bên trong, trên bụng chỉ để lại một vệt sáng màu vàng nhạt to bằng móng tay.

Chờ đến khi tia sáng này biến mất, nó thực sự đã chết.

Đàm Mặc cau mày, “Tôi có thể nghĩ đến chỉ có một biện pháp, chính là đem tinh thần thể của nó đến nguồn gốc Kepler chân chính, để nó trực tiếp lấy năng lượng từ đó mà chữa trị bản thân.”

Nó khác với cơ thể nhân loại của Lạc Khinh Vân, các tế bào trong cơ thể nó hoàn toàn thích ứng với năng lượng Kepler, vì vậy việc kết nối với nguồn gốc năng lượng có thể tăng tốc độ phục hồi của nó.

“Vậy em thử xem.” Lạc Khinh Vân cũng đi vào.

“Anh thăm Lục Dĩnh chưa? Bà ấy thế nào?”

“Không sao, nhưng Khương Hoài Oanh chỉ sợ không được.” ngón tay Lạc Khinh Vân gõ gõ huyệt Thái Dương ý bảo Đàm Mặc, khối u trong hộp sọ của Khương Hoài Oanh đã vỡ.

Suy cho cùng, sau khi trải qua vụ tai nạn và cuộc tấn công của Li Vẫn, Khương Hoài Oanh vốn dĩ trạng thái tinh thần đã không tốt, lại chịu ảnh hưởng lớn như vậy, khối u kia mà không gây ra vấn đề mới khiến người khác cảm thấy cậu ta căn bản không cần trị liệu.

Lạc Khinh Vân đi tới cạnh Đàm Mặc, tới gần lỗ tai cậu, nhẹ giọng nói: “Phải để hạt giống Hồng Vực khôi phục năng lực trước khi Khương Hoài Oanh lãnh cơm hộp.”

Đàm Mặc ngẩn ra, lập tức hiểu ý Lạc Khinh Vân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play