Đàm Mặc mang dép lê mặc đồ bệnh nhân cứ như vậy mà rời khỏi phòng bệnh.

Trong lòng cậu tràn đầy tò mó, cậu biết với mảnh ghép cuối cùng còn lại là cậu có thể biết hết thảy quá khứ, mối quan hệ của cậu với thế giới Kepler.

“Đi chậm một chút. Em phải cho Hà Ánh Chi thời gian tỉnh táo lại chứ.” Lạc Khinh Vân bước tới đỡ lấy Đàm Mặc suýt chút nữa bị trượt chân.

“Không phải…… cái sàn nhà này cũng quá sạch sẽ rồi đấy!”

“Không còn cách nào, tập đoàn Thâm Trụ tài lực hùng hậu, hiệu quả dọn dẹp phải thế.” Lạc Khinh Vân cười nói.

Bọn họ đi tới phòng chăm sóc đặc biệt của Hà Ánh Chi, Hạ Lang đang canh giữ cạnh giường bệnh.

Thực rõ ràng Hà Ánh Chi vừa mới tỉnh lại, đôi mắt ông có chút thất thần nhìn trần nhà, Hạ Lang đang đỡ ông lên định đút nước cho ông.

Ánh mắt đầu tiên Hà Ánh Chi nhìn thấy Đàm Mặc, đôi mắt suy sụp bỗng nhiên có ánh sáng, giãy giụa ngồi dậy, vươn tay muốn đụng vào Đàm Mặc.

Đàm Mặc vội vàng đi tới ngồi cạnh ông, “ Chú Hà, con bình an không có việc gì! Không tin chú sờ sờ xem, mặt con nóng này!”

Hà Ánh Chi đặt lòng bàn tay lên mặt Đàm Mặc, ôm lấy cậu.

“Hưm……”

Đàm Mặc không thể ngờ Hà Ánh Chi là nghiên cứu viên mà lại có sức lớn như vậy, thiếu chút nữa là ôm Đàm Mặc tắt thở.

“Con còn sống, con thật sự còn sống…… Thật tốt quá…… ta tưởng ta lại đánh mất con……”

Chỉ mới mấy ngày không gặp, Hà Ánh Chi tựa như bỗng nhiên già đi mười tuổi, Đàm Mặc nghiêng đi là có thể thấy trên thái dương ông có mấy sợi tóc trắng.

“Chú Hà, chú không đánh mất con, con còn đây. Chẳng bao lâu nữa là người từ Thành Trung Tâm sẽ đến rồi. Bây giờ nhân lúc nơi này đều là người một nhà, con muốn chú mau nói những gì đã xảy ra ở căn cứ Linh Hào cho con.”

Hà Ánh Chi lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt và lại ngước nhìn Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân vừa định rời khỏi, Đàm Mặc liền nắm tay anh.

“Chú Hà, không cần thiết phải gạt Đội trưởng Lạc. Lương Ấu Khiết không trở về, chúng ta vốn đã thiếu anh ấy một lời giải thích. Hơn nữa, ở ven thế giới Kepler con đã gặp cha con Tạ Lan Băng, ông ấy nói với con —— Lạc Khinh Vân là cây cầu của con. Con cũng muốn biết ‘ cây cầu ’ này có ý gì.”

Hà Ánh Chi nhìn Lạc Khinh Vân, lộ ra một tia kinh ngạc, “Cho nên…… phỏng đoán ‘cây cầu năng lượng Kepler’ của Lăng Dụ cũng là đúng sao.”

Đàm Mặc nhíu nhíu mày, “Cây cầu năng lượng Kepler’? Con chỉ nghe nói qua cây cầu ‘ Einstein – Rosen ’.”

“Không tệ, em còn biết cái này.” Lạc Khinh Vân mỉm cười.

“Bây giờ trong đầu ta là cả ngàn câu chữ, ta thật sự không biết nói từ đâu. Nhưng ‘ Cây cầu năng lượng Kepler ’ có khi còn quan trọng hơn việc mẹ con còn sống hay không và năm đó chúng ta rời khỏi căn cứ Linh Hào nhiều. Bởi vì nó liên quan đến cách con đã biết và sử dụng năng lượng Kepler, nếu con không thể sử dụng năng lực này thì không có khả năng tiến vào căn cứ Linh Hào.” Vẻ mặt Hà Ánh Chi trầm đi.

Hạ Lang canh giữ bên cạnh đứng dậy, “Tôi ra ngoài trông chừng.”

Hà Ánh Chi lại trở tay kéo Hạ Lang lại, “Không, Hạ Lang, anh cũng nghe cho kĩ. Em không chỉ thiếu Lương Ấu Khiết một lời giải thích, em cũng thiếu anh một lời giải thích. Dù sao năm đó toàn bộ đội của Tạ Lan Băng đã bị xóa sổ, chỉ còn lại có anh. Bây giờ chỉ có anh mới có thể thay thế các thành viên trong đội đã hy sinh để hiểu những gì họ đã liều mạng để bảo vệ. ”

Ánh mắt Hạ Lang tối lại, nhẹ giọng nói: “Anh thay bọn họ cảm ơn em.”

Mọi người trong phòng bệnh đều nghiêm túc.

Hà Ánh Chi nói: “Chúng ta lấy cây cầu ‘ Einstein – Rosen ’ nổi tiếng để ví dụ, nó chính là lỗ sâu trong truyền thuyết, một đường hầm kết nối hai thời gian và không gian khác nhau. Đó là một đường hầm không gian đa chiều, không đâu là không lướt qua trong giây lát. Mà ‘ Cây cầu năng lượng Kepler ’ chính là lỗ sâu kết nối Nguồn gốc năng lượng Kepler cùng sinh vật trên địa cầu, những gì nó có thể làm là truyền năng lượng Kepler theo hai chiều không gian khác nhau. Nó có thể phá vỡ các rào cản của cơ thể vật chất và kết nối trực tiếp với tinh thần thể.”

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn Lạc Khinh Vân.

“Như vậy ‘ Cây cầu năng lượng Kepler ’ hình thành, yêu cầu điều kiện gì?” Lạc Khinh Vân hỏi.

“Đầu tiên, cây cầu này phải là dung hợp giả, bởi vì bản thân dung hợp giả là sinh vật giữa sinh vật Kepler cùng nhân loại, đồng thời có đặc điểm của cả hai sinh vật.”

đọc tại wordpress abigblackcat

Lạc Khinh Vân gật đầu nói: “Cái này đương nhiên. Dù sao thì ai cũng không thể trông cậy vào Li Vẫn hoặc là Hồng Vực có thể dẫn đường năng lượng Kepler chính xác mà không phải hủy diệt sinh vật địa cầu.”

“Thứ hai, dung hợp giả phải hình thành tinh thần thể có thể bị tự mình khống chế, bởi vì có tinh thần thể mới có thể sinh ra liên hệ cùng Nguồn gốc năng lượng Kepler. Kỳ thật hầu hết dung hợp giả đều là có tinh thần thể, đặc biệt là năng lượng Kepler mãnh liệt giống Lý Triết Phong, Chu Tự Bạch và Hạ Lang, nhưng mọi người không thể tự khống chế, không thể khiến nó hình thành thế giới Kepler có trình tự giống Lạc Khinh Vân.”

Hạ Lang không hiểu lắm, “Vậy tại sao Lạc Khinh Vân có, chúng tôi lại không có?”

“Bởi vì Lạc Khinh Vân là dung hợp giả duy nhất cho đến nay đã được năng lượng Kepler đồng hóa từ giai đoạn bào thai, điều đó có nghĩa là sự phát triển của não bộ cậu ta đều đi kèm với dòng năng lượng Kepler. Mỗi tế bào thần kinh và mọi bộ phận trên cơ thể cậu ta đều phát triển và lớn lên trong năng lượng Kepler. Tinh thần thể của cậu ta hoàn chỉnh hơn bất kì dung hợp giả nào, có xu hướng trở thành một sinh vật Kepler hoàn hảo. Lạc Khinh Vân, có rất nhiều bào thai trên địa cầu bị năng lượng Kepler đồng hóa nhưng trước mắt chỉ có cậu còn sống và không vượt rào. Cậu là…… Kỳ tích.” Hà Ánh Chi trịnh trọng nói.

Lạc Khinh Vân vốn đang khoanh tay dựa vào tường, lúc này, cánh tay từ từ buông xuống, anh nhớ tới những lời Đàm Mặc đã nói với mình.

——Từ lúc Lạc Minh Quân rơi vào trong chai Klein, nguyện vọng mạnh mẽ nhất của bà không phải là vì bản thân mà là vì đứa con trong bụng.

Anh không phải kỳ tích, anh chỉ là được mẹ bảo vệ mà thôi. Năng lượng Kepler cảm ứng được ý niệm mãnh liệt nhất của mẹ anh, cho nên đồng hóa anh trở nên phù hợp nhất.

“Điều kiện thứ ba, chính là tinh thần thể của Lạc Khinh Vân cậu khi kết nói cùng Nguồn gốc năng lượng Kepler sẽ không sụp đổ bởi vì vượt rào. Có nghĩa cậu có thể tiếp cận vượt rào ở vô hạn, nhưng một khi cậu lướt qua, tác dụng ‘cây cầu năng lượng’ của cậu sẽ hoàn toàn kết thúc.” Hà Ánh Chi nói.

“Con muốn đính chính.” Đàm Mặc nâng tay lên, tựa như học sinh có trình độ tay mơ lại nghe ra thầy giảng sai thế là gấp không chờ nổi muốn phát biểu.

“Con muốn đính chính cái gì?” Hà Ánh Chi nhìn cậu, lộ ra vẻ mặt cực kì hứng thú.

Tuy ông đã sớm xem qua phiếu điểm của Đàm Mặc từ viện phúc lợi đến lúc tiến vào Hôi Tháp, khi còn nhỏ cậu đúng là cực kì thông minh, thành tích toán học cực tốt. Nhưng từ trung học lại bắt đầu xuống dốc không đùng, Hà Ánh Chi nhìn ra không phải cậu không thông minh, mà là như lười học khi từ bỏ rồi.

“Con cảm thấy muốn sửa cách nói ‘ vượt rào ’ một chút. Lạc Khinh Vân đã tiếp xúc với Nguồn gốc năng lượng Kepler, mà con cũng đi qua biên giới. Cái gọi là ‘ vượt rào ’ là sau khi đột phá biên giới không kết nối với nguồn gốc năng lượng chân chính, mà là bị nguồn gốc cơ hóa cắn nuốt. Đây là quá trình nhận dạng cùng lựa chọn.”

Hà Ánh Chi lộ ra nụ cười đã lâu không gặp, “Không sai, chính là cái này! Năm đó Lăng Dụ đã từng đưa ra, nếu so sánh tế bào mẫu Kepler lây nhiễm vào sinh vật trên trái đất lần đầu tiên thì tất cả tế bào ở trạng thái nguyên thủy nhất đều khỏe mạnh và dương tính. Trong quá trình xâm nhập vào các sinh vật trên trái đất, các tế bào này đã di chuyển theo hướng tự mở rộng và tự hủy diệt để phát triển và tiến hóa, thậm chí tăng tốc độ nhân lên, đây gọi là cơ hóa. Cũng giống như các tế bào ung thư không ngừng ăn tươi nuốt sống các tế bào sinh vật khỏe mạnh, sử dụng dinh dưỡng của vật chủ để tăng tốc độ nhân lên, đồng thời đẩy nhanh quá trình hủy diệt”.

Hạ Lang cũng nghe hiểu, “Dung hợp giả vốn là xen vào giữa nhân loại cùng Nguồn gốc năng lượng Kepler bình thường, vượt rào là bởi vì năng lượng phát triển quá độ ở điểm tới hạn không kết nối với Nguồn gốc năng lượng Kepler bình thường, ngược lại liên tiếp cái cơ hóa kia?”

“Chúc mừng chú Hạ, chú đáp đúng rồi.” Đàm Mặc giơ ngón tay cái.

Hạ Lang trực tiếp ấn đầu Đàm Mặc, “Nhóc đừng khoe khoang.”

“Như vậy Tạ Lan Băng nói tôi là cây cầu của Đàm Mặc, có nghĩa là tôi có thể dẫn đường năng lượng Kepler lại đây, hơn nữa cho Đàm Mặc sao? Tôi chưa thử qua, cũng không biết loại năng lực này có phải còn có thể dùng trên người những nhân loại khác hoặc là dung hợp giả không.” Lạc Khinh Vân nói.

“Năng lực này của cậu không có khả năng dùng trên người nhân loại bình thường.” Hà Ánh Chi trả lời.

“Nhưng…… con có thể nhận năng lượng của Lạc Khinh Vân mà.” Đàm Mặc chỉ vào cậu, “Con rất xác định có thể! Khu sinh thái nhốt con lúc đó là của Bạch Hĩnh, ông ta muốn giết con, nhưng con lấy năng lượng Kepler từ Lạc Khinh Vân hạ gục Bạch Hĩnh!”

“Ái chà, em thật là lợi hại.” Lạc Khinh Vân bắt chước Đàm Mặc giơ ngón tay cái.

“Anh khích lệ chẳng hề thiệt tình luôn.” Đàm Mặc nhìn Hà Ánh Chi, cả đời này cậu chưa từng có vài phút nghiêm túc nghe giảng bài thế này, hơn nữa còn cực kì nghiêm túc động não, “Cho nên chú Hà, tại sao con có thể?”

“Đáp án còn chưa rõ ràng sao?” Hà Ánh Chi nhìn Đàm Mặc, trong ánh mắt là hy vọng, “Bởi vì con không phải nhân loại bình thường.”

“Không bình thường chỗ não? Con đã kiểm tra nhiều lần như vậy, giá trị Kepler trong người con bằng không, con bị thương sẽ đau, chưa từng có năng lực phục hồi mạnh như dung hợp giả, con…… không bình thường chỗ nào?”

Tim Đàm Mặc đập rất nhanh, cậu bình thường trong mọi việc nhưng lại phi thường trong mọi việc.

Cậu tìm thấy hạt giống của khu sinh thái Kepler dễ dàng hơn bất kỳ nhân loại nào, cậu rơi vào trong chai Klein, mặc dù các xúc tu thần kinh ở khắp cơ thể cậu, nhưng nó không thể đồng hóa được cậu.

Càng đi sâu vào ký ức, càng tìm thấy nhiều manh mối hơn.

Khi mèo trắng nhỏ bị chuột lớn đuổi săn, Đàm Mặc có thể cộng cảm cùng mèo trắng nhỏ, từ đôi mắt nó nhìn thấy chuyện phát sinh đêm hôm đó.

Lúc Khương Hoài Oanh rời khỏi đại học Công Nghệ Ngân Loan sử dụng năng lực “Bóng câu bên khe cửa” để lại tin tức. Thân là nhân loại bình thường Đàm Mặc lại có thể nhận tin tức để lại cho sinh vật Kepler.

Tất cả đều ám chỉ Đàm Mặc cùng Kepler thế giới có thiên ti vạn lũ liên hệ.

Đàm Mặc nhìn Hà Ánh Chi.

Hà Ánh Chi nói: “Bởi vì trong thân thể nhân loại của con, có được tinh thần thể Kepler hoàn chỉnh. Tinh thần thể khiến con có thể nhận năng lượng đến từ Lạc Khinh Vân, cũng là tinh thần thể này—— nó mới là phương hướng kết hợp hoàn mỹ của sinh mệnh Kepler cùng sinh mệnh địa cầu, tinh thần thể của con nhất quán cùng nguồn gốc năng lượng, cho nên…… bất kể giá trị Kepler của con thế nào con cũng tuyệt đối không bao giờ vượt rào. Đây là thứ mẹ con thấy khi gần chết vì khó sinh.”

Toàn bộ phòng bệnh yên tĩnh, cả Lạc Khinh Vân và Hạ Lang đều đang tiêu hóa tin tức này: Đàm Mặc có được tinh thần thể Kepler hoàn chỉnh.

Loại hoàn chỉnh này, là Lạc Khinh Vân cũng không thể đạt tới.

Đàm Mặc cúi đầu, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói của Hà Ánh Chi, cậu có vẻ hiểu nhưng lại còn có rất nhiều thứ cậu không hiểu.

“Tôi đã hiểu tại sao tôi là ‘ cây cầu ’ của Đàm Mặc. Tuy em ấy có được tinh thần thể Kepler hoàn chỉnh, nhưng bị thân thể nhân loại bao vây. Mà thân thể tôi vượt qua hai thế giới nhân loại cùng Kepler, cho nên năng lượng Kepler có thể mượn từ tinh thần thể của tôi tiến vào thân thể của tôi, lại từ thân thể của tôi chuyển qua cho thân thể Đàm Mặc. Thân thể Đàm Mặc có thể có được năng lượng Kepler, mà tinh thần thể hoàn chỉnh của em ấy…… Nếu có thể kết nối với dung hợp giả là có thể dẫn đường chon bọn họ……”

Lạc Khinh Vân mở to hai mắt, nhìn Hà Ánh Chi, câu trả lời đã sẵn sàng bật ra.

“Là có thể dẫn đường tất cả dung hợp giả đi đến phương hướng tiến hóa chính xác.” Hà Ánh Chi nói.

Lạc Khinh Vân nheo mắt, “Có lẽ không chỉ là dung hợp giả, nếu năng lượng đủ lớn, phạm vi kết nối tinh thần thể của Đàm Mặc đủ rộng, nói không chừng có khả năng dẫn đường cho thế giới Kepler hiện tại.”

“Tôi…… ôi trời……” Hạ Lang hoàn toàn khiếp sợ, sau đó là nhẹ nhõm.

Nếu đây là sự thật, như vậy thứ mọi người trả giá năm đó đều là đáng giá.

Đàm Mặc vẫn ngốc, cậu dùng sức gãi gãi đầu mình, nửa ngày mới nhảy ra một câu, “Cho nên con…… là át chủ bài, là quân vua!”

“Ừm, đúng vậy.” Hà Ánh Chi trả lời, “Tiền đề là con học được cách sử dụng năng lực, mà không phải bị xử lý.”

“Bạn nhỏ này, vận may của con thật tốt, ở tiền tuyến nhiều năm như vậy cũng chưa bị người anh hoàn toàn cơ hóa phát hiện.” Lời nói của Hạ Lang như dội một gáo nước lạnh

“Đó là bởi vì có được thể xác nhân loại này bảo vệ và ngăn cách, không có bất kì sinh vật Kepler nào có thể phát hiện tinh thần thể Đàm Mặc. Là tôi, dẫn em ấy vào thế giới Kepler của tôi, thậm chí còn bởi vì tôi dẫn em ấy đến biên giới, lúc này mới khiến em ấy có khả năng bị cảm ứng được.” Lạc Khinh Vân nói.

Ngay lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lục Dĩnh đứng ở cửa, sắc mặt lạnh lùng nhìn bọn họ.

“Cho nên Giáo sư Hà, đây là bí mật cậu vẫn luôn giữ kín từ căn cứ Linh Hào sao.”

“Lục Dĩnh.” Hà Ánh Chi nhăn mày lại, trong đầu ông bắt đầu nhanh chóng đánh giá tính toán.

Nếu Hôi Tháp đã biết bí mật này, sẽ có hai khả năng. Thứ nhất chính là vĩnh viễn bảo vệ Đàm Mặc, không cho phép sinh vật Kepler có bất kỳ cơ hội nào tiếp xúc với cậu, cũng không bao giờ để cậu đi đến căn cứ Linh Hào, bởi vì cậu là át chủ bài cuối cùng, nếu quân bài này bị hủy, nhân loại sẽ hoàn toàn không có khả năng đối phó thể sinh mệnh Kepler.

Một khả năng khác, cũng là kết quả đáng sợ nhất —— dưới tình huống Khu Sinh Thái Kepler gia tốc ăn mòn, vì sự sống còn của nhân loại, Hôi Tháp sẽ yêu cầu Đàm Mặc không ngừng xúc tác quá trình tiến hóa dung hợp giả hoàn thành tinh thần thể, sau đó đưa những dung hợp giả không có khả năng vượt rào đến căn cứ Linh Hào.

Bất kể thế nào, cũng sẽ làm Đàm Mặc hoàn toàn mất đi tự do, thừa nhận áp lực không gì sánh bằng, trở thành công cụ cho nhân loại đối kháng Kepler nguồn gốc cơ hóa.

Tất cả mọi người nhìn về phía cửa.

Hạ Lang càng là đứng lên, chắn trước mặt Hà Ánh Chi cùng Đàm Mặc.

Lục Dĩnh như không nghe thấy bí mật kinh thiên động địa gì, đi tới trước giường bệnh, trong ánh mắt bà là sức mạnh chấp nhất nhìn thẳng đáy mắt Đàm Mặc.

“Tôi chỉ muốn biết, cậu có khả năng đưa Lương Ấu Khiết về không.”

Đàm Mặc ngơ ngẩn.

Lạc Khinh Vân ấn nhẹ lên vai Lục Dĩnh, nói: “Dì Lục, bà ấy đã chết, bà ấy đã đến nơi sau khi tất cả dung hợp giả diệt vong sẽ đến.”

Hà Ánh Chi gian nan đứng dậy từ trên giường bệnh, nhưng vẫn thoát lực nằm ngửa ra, “Lục Dĩnh, cậu đừng…… đừng thông báo Hôi Tháp. Lúc trước tôi xác thật nghĩ tới cơ hội khi Đàm Mặc đưa tôi về Thành Trung Tâm mà để nó lại cạnh tôi. Như vậy toàn bộ Thành Trung Tâm khi bảo vệ tôi cũng sẽ bảo vệ nó. Nhưng nếu Hôi Tháp biết thân phận của nó, nó sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi Thành Trung Tâm. Nhưng tôi biết…… tôi biết giáo sư Lăng còn đang chờ nó. Nếu Lăng Dụ thật sự đã chết thì sẽ mất đi khống chế đối với đứa trẻ cơ hóa kia, như vậy tốc độ ăn mòn của Khu sinh thái Kepler sẽ tăng theo cấp số nhân, chỉ bởi vì thế giới loài người chưa bị ăn mòn hoàn toàn cũng đủ chứng tỏ Lăng Dụ vẫn đang cố gắng níu kéo… một ngày nào đó chị ấy sẽ không thể trụ được nữa!”

Nghe Hà Ánh Chi nói như vậy, đôi mắt Đàm Mặc nháy mắt đỏ lên.

Mẹ cậu Lăng Dụ còn đang chờ cậu, chờ cậu học được cách sử dụng năng lượng Kepler, chờ cậu lấy tinh thần thể hoàn chỉnh mang theo tất cả dung hợp giả đi khỏi bóng ma cơ hóa, chờ cậu trở lại căn cứ Linh Hào, hơn hai mươi năm qua chịu đựng cô độc, chịu đựng nỗi đau mất đi người yêu…… bà thậm chí không biết có còn khả năng gặp lại con hay không.

Lục Dĩnh chỉ đứng ở nơi đó, nhìn chăm chú Đàm Mặc thật lâu, không nói lời nào.

“Lục Dĩnh, tôi không biết Lăng Dụ đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết đứa nhỏ cơ hóa kia muốn thông qua Lăng Dụ để thu lấy năng lượng Kepler.Chúng tôi một đường bị sinh vật Kepler săn giết, lúc ban đầu là tất cả nhân viên y tế, bọn họ rõ ràng nhỏ yếu, lại bảo vệ đứa bé mới vừa sinh ra không lâu rời đi. Ma Quỷ Đằng ùa vào, muốn nuốt trọn bọn họ, một khắc cuối cùng trong sinh mệnh họ, từng người một ném đứa trẻ ra ngoài.”

Đàm Mặc sững sờ ở nơi đó, đáng lý cậu không có khả năng nhớ rõ, nhưng giờ này khắc này cậu như có một ký ức mơ hồ.

Lần lượt từng trái tim đập và những cánh tay bảo vệ cậu khỏi bị tổn hại bất chấp nỗi sợ hãi …… cậu không phải con của họ, nhưng bọn họ lại bởi vì chính mắt thấy cậu sinh ra mà từ bỏ sinh mệnh bản thân, cố ý hấp dẫn những Ma Quỷ Đằng, chỉ vì tạo thời gian cho cậu rời khỏi.

“Khi chúng tôi lên máy bay cứu hộ, chúng tôi cần phải đi qua một lối đi hẹp. Nơi đó toàn là sinh vật Kepler, Trùng Minos, Indira và những quái vật sau khi cơ hóa mà cậu chưa từng nghe qua. Các đội viên của Tạ Lan Băng phụ trách giải vây cho chúng tôi. Tôi nhìn bọn họ bị áp đảo, thân thể bọn họ bị gặm cắn, xé nát, bị phá hủy cũng muốn để chúng tôi đạp lên thi thể bọn họ mà đi.”

Hạ Lang nuốt xuống, đôi mắt ông đỏ đậm. Đồng đội của ông đều chôn vùi nơi đó.

Bên tai Đàm Mặc như có thể nghe được từng tiếng gào rống thống khổ, cùng với quyết tâm chưa từng hối hận.

Cậu rốt cuộc hiểu tại sao lúc cậu đi đến nguồn gốc cơ hóa kia, tại sao cậu nghe được nhiều người đang kêu cậu quay đầu lại như vậy, túm cậu, lôi kéo cậu, nói cho cậu kia không phải phương hướng của cậu.

Bởi vì những chú bác chết trận vì cậu, đến giờ này ngày này còn đang bảo vệ tinh thần thể của cậu.

“Điều khiển phi hành khí cứu viện chính là một đôi vợ chồng, con họ mới sinh ra chưa được bao lâu đã qua đời. Vì để cho con của Lăng Dụ không bị liên minh thăm dò phát hiện, cũng sẽ không bị tập đoàn Thâm Trụ lợi dụng, bọn họ tạo ra thân phận con của họ. Động cơ phi hành khí bị hỏng vì các hạt năng lượng, khi bay ở tầng trời thấp bị sinh vật Kepler công kích vào khoang, những nghiên cứu viên thật vất vả được cứu vớt đều bị túm xuống, tôi tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ rớt vào Hồ Cấm.”

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, nếu thật sự rớt vào Hồ Cấm, sao có thể còn sống?

“Những nghiên cứu viên chưa rơi vào hẳn giơ cao đứa nhỏ lên, để Hạ Lang kéo dây thừng đưa đứa nhỏ đi. Chúng ta nhìn bọn họ rơi vào không cứu được một ai.”

Đàm Mặc cho rằng bản thân đã quên mất, nhưng kỳ thật cậu nhớ rõ, một đôi tay sắp không chống đỡ được, một đôi tay khác đã giơ cậu lên.

“Phi hành khí của chúng tôi hoàn toàn rơi vỡ, phi hành khí cứu viện không thể hạ xuống, tôi ôm đứa nhỏ đi lên trước, Hạ Lang lưu lại trên mặt đất vật lộn với những sinh vật Kepler đó, nhưng ngay khi sắp bước lên đi lại bị Lân Điểu tập kích, tôi mới vừa đưa đứa nhỏ qua đã ngã xuống. Hạ Lang tiếp được tôi, mà phi hành khí vì tránh hiểm không thể không rời đi. Cho đến khi Hạ Lang bảo vệ tôi rời khỏi nơi đó, tôi mới nghe nói phi hành khí kia vì gặp vấn đề ở động cơ mà rơi vỡ ở thành phố bên cạnh. Tôi đi tìm chiếc phi hành khí kia như phát điên, thi thể bên trong đều sắp bị sinh vật Kepler gặm không còn gì. Thành phố đã đưa ra cảnh báo sơ tán mà đứa trẻ thì vẫn không thấy, hai thành viên phi hành đoàn duy nhất được cứu vớt cũng bị thương quá nặng…..tôi biết trên người đứa nhỏ có thẻ nhận dạng hai vợ chồng kia đưa cho, nhưng đã nhiều năm như vậy mà vẫn không có tin tức.”

Giọng Hà Ánh Chi run rẩy, đôi tay che kín mặt.

“Lần nào tôi cũng tự mình an ủi, đứa nhỏ chưa chết, đứa nhỏ chưa bị sinh vật Kepler ăn mất, đứa nhỏ được người hảo tâm nhận nuôi, ở chỗ nào đó bình an trưởng thành……”

Lục Dĩnh nhìn Hà Ánh Chi, bình tĩnh nói: “Cho nên cậu lừa tôi nhiều năm như vậy, muốn tôi giúp cậu tìm kiếm đứa nhỏ của đôi vợ chồng kia, cậu nói đó là bởi vì đôi vợ chồng kia cứu cậu, nếu cậu không tìm thấy đứa nhỏ đó cả đời tâm khó an. Nhưng kỳ thật, người cậu đang tìm kiếm chính là con của Lăng Dụ cùng Tạ Lan Băng.”

“Lục Dĩnh, thực xin lỗi. Lúc ấy nhân loại đang lúc khủng hoảng bị sinh vật Kepler toàn diện xâm lấn, năng lực của đứa nhỏ trong rương nuôi cấy là có tính chất huỷ diệt, nếu ngay lúc đó liên minh biết Lăng Dụ cùng Tạ Lan Băng còn có một đứa nhỏ khác, cậu cảm thấy bọn họ sẽ để đứa nhỏ đó sống sao? Quan trọng nhất chính là, ngay lúc đó tập đoàn Thâm Trụ vì để phá u não di truyền mà bất kể hết thảy. Bọn họ sẽ nghiên cứu con của Lăng Dụ như tiêu bản thực nghiệm. Đứa nhỏ này sẽ không lớn lên trong tình yêu của nhân loại, tinh thần của nó rất có thể sẽ bị phá hủy.”

Hà Ánh Chi khẩn cầu Lục Dĩnh.

Đàm Mặc nhìn Lạc Khinh Vân, cậu bỗng nhiên hiểu mình thật sự được số phận ưu ái không phải chỉ một chút.

Nếu cậu bị nghiên cứu ngăn cách giống Lạc Khinh Vân, cậu có lẽ sẽ càng hờ hững với sinh mệnh hơn cả Lạc Khinh Vân.

Ít nhất, cho dù cậu lớn lên ở viện phúc lợi cậu cũng có bằng hữu. Cho dù đã từng bị đôi vợ chồng vô lương nhận nuôi, thương tổn, nhưng cũng được cha mẹ nuôi yêu thương.

“Lục Dĩnh, nếu bây giờ cậu nói cho Hôi Tháp, Đàm Mặc sẽ vĩnh viễn không có khả năng đến căn cứ Linh Hào.” Hà Ánh Chi nói.

Cả phòng bệnh bỗng nhiên yên lặng, yên lặng đến mức Đàm Mặc có thể rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của bản thân.

Lạc Khinh Vân cúi đầu, đối với anh mà nói, nếu Lục Dĩnh quyết định báo cáo thân thế của Đàm Mặc cho Hôi Tháp, anh sẽ lập tức mang Đàm Mặc đi.

Thế giới Kepler, không hẳn bọn họ không thể tiếp tục sinh tồn. Lạc Khinh Vân sẽ đi cùng Đàm Mặc, chinh phục từng lĩnh vực cho đến khi nguồn gốc cơ hóa cuối cùng không liên kết được với sinh vật nào nữa.

Đàm Mặc chỉ nhìn thoáng qua Lạc Khinh Vân là đã hiểu anh đang suy nghĩ cái gì.

Có lẽ, đi theo Lạc Khinh Vân lưu lạc đến thế giới Kepler …… Chưa chắc không phải một chuyện tự do hay lãng mạn.

Cậu cũng không phải không đường thối lui.

Nghĩ đến đây, Đàm Mặc lại không còn gì sợ hãi với quyết định của Lục Dĩnh.

Lục Dĩnh nhìn Đàm Mặc, rốt cuộc mở miệng: “Nếu một ngày kia cậu thật sự muốn trở về căn cứ Linh Hào, cậu nhất định phải đến Hôi Tháp.”

Hạ Lang nắm chặt nắm đấm, liếc nhìn Lạc Thanh Vân để xác nhận bọn họ có cùng ý tưởng.

Lục Dĩnh tiếp tục nói: “Hiện thực một chút đi, bằng mấy người đơn thương độc mã, không có trang bị, không có nhân lực, đó chính là châu chấu đá xe.”

Hạ Lang hơi thả lỏng.

“Mấy người ở lại nơi này đi, nên dưỡng thương thì dưỡng thương, lên kế hoạch cẩn thận những việc cần làm tiếp theo. Còn Đàm Mặc, học cách sử dụng năng lực đi. Nếu cậu thật sự đáng giá để nhiều người táng thân ở căn cứ Linh Hào, ít nhất cậu phải giống nó, một mình xử lý toàn bộ Khu sinh thái. Bằng không đến đâu cũng chỉ là đi tặng đầu người.” Lục Dĩnh chỉ chỉ Lạc Khinh Vân.

Ngay lúc đó, Đàm Mặc hiểu ý Lục Dĩnh. Bà muốn Đàm Mặc ở lại nơi này học tập sử dụng năng lực. Căn cứ này không thuộc về Hôi Tháp, cũng tương đối dễ dàng bị Lục Dĩnh hoàn toàn khống chế.

“Cảm ơn dì, dì Lục.” Lạc Khinh Vân nói.

“Ta chỉ muốn…… muốn gặp lại chị ấy.”

Nói xong, Lục Dĩnh liền xoay người đi ra ngoài.

Đưa lưng về phía cửa phòng bệnh, từng giọt nước mắt lớn rơi từ trên má Lục Dĩnh.

Bà còn nhớ rõ buổi tối trước khi Lương Ấu Khiết rời đi, gọi điện thoại nói chị ấy đã làm một bàn đồ ăn, kêu bà đừng thức đêm làm nghiên cứu, trở về ăn cơm chiều.

Lục Dĩnh nói mình rất bận, buổi tối phải đi họp.

Lương Ấu Khiết nói muốn bà nhất định trở về, nhưng Lục Dĩnh mở họp xong liền quên mất Lương Ấu Khiết còn đang đợi mình, tiếp tục theo dõi nghiên cứu.

Câu cuối cùng chị ấy nói với bà chính là “Chị chờ em”.

Chị ấy là đội trưởng tiền tuyến, là người cường thế quyết đoán, lần đó gọi điện thoại lại dịu dàng, nhẹ nhàng.

Lục Dĩnh lại như một đứa ngốc nghếch không hề để ý ra có gì khác.

Cho đến nửa tháng sau, bà nhận được một cuộc điện thoại, nói cho bà đội trưởng đội một Thành Trung Tâm, Lương Ấu Khiết đã hy sinh vì nhiệm vụ, hỏi bà có nguyện ý làm người giám hộ cho Lạc Khinh Vân không.

Bà cảm thấy bản thân đang nằm mơ, cảm thấy bà nhất định đã nghe lầm.

Bà chạy tới nơi, thấy Lạc Khinh Vân hờ hững dọn đồ trong văn phòng Lương Ấu Khiết đã từng làm, Lục Dĩnh mới ý thức được…… là sự thật.

Lục Dĩnh tóm lấy mọi người yêu cầu được xem di thể Lương Ấu Khiết, vô số báo cáo lên đều đá chìm đáy biển.

Người kia rất lợi hại, Lục Dĩnh không tin Lương Ấu Khiết đã chết.

Cho đến rất nhiều năm sau, Lạc Khinh Vân cũng bước lên phi hành khí đến căn cứ Linh Hào.

Lục Dĩnh biết bà không ngăn cản được, thậm chí anh và bà cũng không tính là thân cận, bà làm người giám hộ cũng chỉ là ký các loại phiếu nhiệm vụ trước khi anh bước sang tuổi mười tám.

Bà biết Lạc Khinh Vân đến căn cứ Linh Hào căn bản không phải vì thăm dò bí mật để nhân loại đối kháng Kepler, cũng không phải vì thu về di thể Lăng Dụ.

Anh chính là đi tìm Lương Ấu Khiết.

“Con có trở về không?” Lục Dĩnh hỏi anh.

Đứa trẻ vốn không có biểu cảm nào đã học được cách mỉm cười, thân hình thoát khỏi sự yếu đuối của một thiếu niên, bộc lộ sức mạnh của một người đàn ông, anh rất mạnh mẽ.

Nhưng Lục Dĩnh đã từng phụ trách nhiều hạng mục nghiên cứu Kepler rất rõ ràng, ở trước mặt Khu sinh thái chân chính, dung hợp giả kỳ thật rất nhỏ bé.

“Dì Lục, bảo trọng.” Lạc Khinh Vân nói.

Bà biết đứa nhỏ không có cảm tình gì với mình, nhưng anh là liên hệ duy nhất giữa bà và Lương Ấu Khiết.

“Ta chờ con.” Lục Dĩnh nói.

Lạc Khinh Vân dừng một chút, anh xoay người lại lần đầu tiên ôm chặt Lục Dĩnh, nhẹ giọng nói, “Đừng đợi, xin dì cứ ăn, cứ ngủ.”

“Ta chờ con.” Lục Dĩnh kiên trì nói.

Cho dù phi hành khí chở Lạc Khinh Vân đã đi xa, bà vẫn cứ nhìn không trung không ngừng lặp lại câu nói kia.

Ta chờ con.*

Nhịp tim của Hà Ánh Chi quá nhanh vì quá phấn khích, bác sĩ đến tiêm cho ông một ít thuốc, ông lại chìm vào giấc ngủ.

Lạc Khinh Vân đi cùng Đàm Mặc trở lại phòng bệnh của cậu, đi được một nửa thì bọn họ vừa lúc đi ngang qua một khung cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy quảng trường nhỏ ở trung tâm căn cứ.

Cảm giác này rất giống với nơi Lạc Thanh Vân từng ở, chỉ có điều quảng trường này nhỏ hơn.

Để tránh sự xâm lược của Kepler, trung tâm quảng trường không có thảm thực vật, chỉ có cát trụi lủi.

Đàm Mặc ngừng lại, đi đến trước cửa sổ sát đất, áp trán lên kính như đang tìm kiếm thứ gì.

Lạc Khinh Vân đi tới cạnh cậu, nhìn theo ánh mắt cậu, “Có cái gì sao?”

“Nhìn xem trong khe nứt giữa những tảng đá có bông hoa dại nhỏ nào không.” Đàm Mặc cũng sờ chóp mũi, “Anh nói xem nếu ngay từ đầu em đã bị Thành Trung Tâm phát hiện, nói không chừng hai ta tay nắm tay, là bạn cùng phòng thì sao? Hay có khi là tình yêu cún con khiến Thành Trung Tâm đau đầu nhỉ?”



= * Ta chờ ngươi, là tiêu đề chương mà cũng là câu nói xuyên suốt cả chương này, là lời Lăng Dụ nói với Đàm Mặc, là lời cuối cùng Lương Ấu Khiết nói với Lục Dĩnh, là lời Lục Dĩnh nói với Lạc Khinh Vân;  câu ‘ta chờ con’ cuối cùng của Lục Dĩnh không chỉ là chờ Lạc Khinh Vân mà còn là chờ Lương Ấu Khiết trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play