Đàm Mặc sờ sờ cằm nói: “Dùng tròng đen làm mật mã, chứng tỏ đoạn video này hoặc là chỉ cho mình ông ấy xem, hoặc là chỉ cho người cụ thể xem.”
“Nhưng Hôi Tháp Thành trung tâm hẳn là có lưu hoàn chỉnh tin tức sinh học của Tạ Lan Băng, bao gồm vân tay cùng tròng đen.”
“Cho nên chỉ có bọn họ biết trong video rốt cuộc nói gì?”
“Còn có Giáo sư Hà, ông ấy nhất định biết.” Giang Xuân Lôi nói.
Đàm Mặc vỗ vỗ bả vai Giang Xuân Lôi nói: “Nếu cậu còn muốn lãnh lương hưu, thì biết……”
Giang Xuân Lôi làm một động tác kéo khóa kéo, “Tôi sẽ giữ kín như bưng.”
Xem xong tư liệu, Đàm Mặc phát hiện ngoại trừ biết Tạ Lan Băng cùng Lăng Dụ là vợ chồng thì những thứ khác vẫn là bí ẩn sương mù che kín.
Có một ý tưởng đặt biệt nảy lên trong lòng, Đàm Mặc đưa mắt lại gần, khi ánh sáng đỏ quét qua nhãn cầu, trái tim của Đàm Mặc lại đập nhanh. Cậu có thể nhìn thấy Tạ Lan Băng trong thế giới Kepler, có phải là giữa cậu với Tạ Lan Băng có quan hệ gì đặc biệt không?
Có phải Tạ Lan Băng cũng có tin tức để lại cho cậu khong? Nếu Sinh vật Kepler dùng “Bóng câu bên cửa”, vậy Tạ Lan Băng nếu muốn lưu lại tin tức cho nhân loại, thế đương nhiên là dùng video.
Quá trình quét kết thúc với chữ viết hoa “xác minh không thành công”.
Đàm Mặc dừng lại một chút, tựa hồ có chút kỳ vọng to lớn nào đó đột nhiên bị tiêu tan.
Ngay sau đó, cậu lại cười tự giễu.
Lúc Tạ Lan Băng chết chắc cậu mới vừa sinh ra, sao có thể dùng tròng đen của em bé làm mật mã chứ?
Đoạn video này chắc là để lại cho vợ ông Lăng Dụ.
Đàm Mặc vốn muốn về phòng nhưng lại nhìn thấy ở hành lang có một đội vũ trang hiện trường, những người này đối với cậu không hề quen thuộc, tuyệt đối không phải người của Hôi Tháp Thành phố Ngân Loan, mà là người từ Thành trung tâm.
Đàm Mặc mặt không đổi sắc đi qua, người dẫn đầu đi tới chỗ cậu.
“Xin hỏi là Đàm Mặc phó đội trưởng đội một Thành phố Ngân Loan sao?”
“Là tôi.” Đàm Mặc gật đầu, nghĩ thầm không phải là Giang Xuân Lôi đồ vô dụng này nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi chứ?
“Phiền toái theo chúng tôi một chuyến.”
Đàm Mặc trên mặt mang theo nụ cười, nhưng lông mày nhướng lên không hợp tác: “Đi một chuyến? Tại sao?”
“Bởi vì Lạc Khinh Vân.”
Đàm Mặc nói “Ồ–“, hóa ra là vì Lạc Khinh Vân, làm cậu sợ đến mức suýt chút nữa không kịp chộp súng mà bỏ chạy.
Hơn phân nửa là bởi vì nụ hôn cách bức tường của Lạc Khinh Vân.
Nên tới rốt cuộc tới, cậu đã ấp ủ trong lòng, gặp được những người từ Thành trung tâm đó nhất định phải than thở khóc lóc tỏ vẻ bản thân mấy ngày nay đã bị Lạc Khinh Vân dụ dỗ các thứ, đội trưởng này cố ý biểu hiện ra hành động không thuần lương với phó đội trưởng, mục đích chính là đổi Inspector có khả năng bắn trúng anh nhất đi.
“Chậc…… Nếu chỉ để tìm hiểu chuyện của Lạc Khinh Vân thì phái nhiều người tới thế làm gì?” Đàm Mặc nheo mắt lại hỏi.
“Ngài đi liền biết tại sao.” Đối phương tuy rằng thái độ cường ngạnh nhưng lại khách khí ngoài dự đoán.
Đàm Mặc ngồi hàng phía sau xe, hai bên là nhân viên tiền tuyến gắt gao thủ sẵn súng, vận sức chờ phát động, tư thế như có người tới cướp tù nhân bất cứ lúc nào. Khiến Đàm Mặc hoài nghi chẳng lẽ Lạc Khinh Vân thật sự chạy rồi muốn dẫn cậu tới đất trời tự do thật đấy à?
Lần này cậu không được đưa đến phòng cách ly của Lạc Khinh Vân mà là đến văn phòng của Cảnh Kính Nhu.
Cửa sổ kính sát đất bị vỡ trước đây đã được thay thế, ngồi trên ghế của Cảnh Kính Nhu là một phụ nữ khoảng 45, 50, tóc được buộc cao sau đầu, vài sợi xõa qua tai, tướng mạo thoạt nhìn rất nghiêm túc, thấy Đàm Mặc thì mỉm cười thật nhạt.
“Hà Ánh Chi nói với tôi cậu là cô nhi của chiến hữu của cậu ấy. Mà tôi là đồng nghiệp ở căn cứ nghiên cứu Thành trung tâm của cậu ấy, đây đã là năm thứ hai mươi chúng tôi cùng nhau nghiên cứu Kepler. Tôi là Lục Dĩnh, cậu có thể gọi tôi là dì Lục.”
Vị Lục Dĩnh này rất có địa vị ở Thành trung tâm, nhưng thoạt nhìn lại rất ôn hòa, thậm chí tỏ vẻ thiện ý với Đàm Mặc.
“Chào dì Lục.” Đàm Mặc gật đầu.
“Từ khi cậu bắt đầu vào đã quan sát tôi. Cậu có suy nghĩ gì về tôi không?” Lục Dĩnh vừa hỏi vừa dùng trà cụ của Cảnh Kính Nhu rót cho Đàm Mặc ly trà nóng.
“Có thể để Cảnh Kính Nhu nhường văn phòng chứng tỏ cấp bậc của ngài cao hơn người phụ trách một khu vực Hôi Tháp, ở Thành trung tâm hẳn là nhân viên quản lý cốt lõi, quyền cao chức trọng.” Đàm Mặc nói.
Lục Dĩnh cười, “Còn gì không?”
“Giáo sư Hà là người say mê với nghiên cứu, bà nói là cộng sự với ông ấy thì tôi đoán là công tác ứng phó thói quan liêu hẳn là bà làm. Tất cả bảo hộ với đãi ngộ của Giáo sư Hà chắc cũng do bà tranh thủ.”
Lục Dĩnh gật đầu: “Để cậu ấy toàn tâm toàn ý làm nghiên cứu là công việc của tôi.”
“Bà cũng tiến hành điều tra sâu về tôi.”
“Đúng vậy. Cha mẹ cậu là phi công của chiếc máy bay cứu hộ. Máy bay bị rơi sau khi bị tấn công. Cha mẹ cậu giao cậu cho Giáo sư Hà, nhưng cậu ấy đã mất cậu trên đường trốn thoát. Cho nên cậu ấy cảm thấy áy náy.”
Phi công của chiếc máy bay cứu hộ …… Đàm Mặc bất động thanh sắc thở ra một hơi trong lòng, Tạ Lan Băng không lái máy bay cứu hộ, nói cách khác cậu không phải con của Tạ Lan Băng. Không biết tại sao lại có hơi mất mát nhỏ.
“Tôi có thể biết tên cùng ảnh chụp của cha mẹ tôi không?” Đàm Mặc hỏi.
“Có thể, nhưng cậu cũng phải giúp tôi một chuyện gấp nhỏ.” Lục Dĩnh vẫn luôn đánh giá Đàm Mặc, nụ cười mang theo ý không thể nói nào đó.
“Chuyện gấp gì?” Đàm Mặc tin đó tuyệt đối không phải chỉ một chuyện nhỏ.
“Chúng tôi cần cậu thuyết phục Lạc Khinh Vân phối hợp với chúng tôi.”
“Tôi? Thuyết phục Lạc Khinh Vân? Sao tôi thuyết phục được? Lấy năng lực của anh ấy có thể đi bất kể chỗ nào, nhưng hiện tại còn ngoan ngoãn ở trong phòng cách ly mà còn chưa đủ phối hợp Hôi Tháp sao?” Đàm Mặc cảm thấy mình như nghe được một chuyện cười thật lớn.
“Chúng tôi cần biết cậu ấy kéo giá trị Kepler bùng nổ trở về bình thường thế nào.”
“Chẳng lẽ anh ta sẽ nói cho tôi nghe?”
Lục Dĩnh cười, “Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã có cảm giác, cậu khác với tất cả mọi người Lạc Khinh Vân gặp được. Thực sắc…… tính dã. Cậu là đồ ăn của cậu ấy.”
May mà trà không lạnh, không thì cậu vừa uống một ngụm dã phun đầy mặt Lục Dĩnh mất.
“Dì Lục đây là đang khen tôi đẹp trai à?”
“Lạc Khinh Vân từ nhỏ đã lớn lên trong căn cứ Thành trung tâm, tuy rằng nghiên cứu viên ở Thành trung tâm nuôi nấng cậu ấy nhưng trước nay cậu ấy đều không tín nhiệm nhân loại, đặt ra giới hạn cho chính mình trong lòng – cậu ấy không thuộc về nhân loại, cũng không thuộc về Thế giới Kepler. Vấn đề giáo dục đứa nhỏ này khiến Hôi Tháp rất đau đầu, cậu ấy có tiềm lực cùng sức mạnh khó có thể đánh giá, cậu ấy chắc chắn sẽ là một phần rất quan trọng trong chiến thắng của chúng ta trước Sinh thái Kepler …… cậu ấy phải coi mình là một nhân loại.”
“Các người nuôi nấng anh ấy lớn lên? Bà xác định đó là ‘ nuôi nấng ’? Hay coi anh ấy như một vật mẫu quan trọng để quan sát và ghi chép? Các người dạy anh ấy tri thức nhân loại chỉ là muốn thí nghiệm chỉ số thông minh của anh ấy. Các người cho anh ấy ăn cho anh ấy uống, là để anh ấy sống. Các người gọi cái là ‘ nuôi nấng ’ cũng chỉ là để anh ấy đồng cảm với các giá trị con người, chiến đấu vì nhân loại và chấp nhận số phận bị bỏ rơi và hành quyết khi anh ấy vượt rào.”
Đàm Mặc ngữ khí bình tĩnh, không có quá nhiều cảm xúc, trần thuật sự thật nhiều năm qua.
Thành trung tâm bị Đàm Mặc kéo ra hết như vậy nhưng trên mặt Lục Dĩnh lại không chút tức giận, ngược lại nụ cười càng ngày càng rõ ràng.
“Quả nhiên cha nào con nấy. Ánh Chi coi cậu như con mình và cái nhìn của cậu với Lạc Khinh Vân giống Ánh Chi như đúc. Trong nhân loại, chỉ có hai người thực sự thiết lập được mối liên hệ tình cảm với Lạc Khinh Vân. Một người là Giáo sư Lương, một người là con gái Giáo sư Lương Lương Ấu Khiết.”
“Hai người kia đều đã chết.” Đàm Mặc trả lời.
“Ừm, một người khi quá cô độc và vất vả, chỉ cần ăn qua một chút mật đường liền sẽ lưu luyến hương vị kia. Nhưng lưu luyến chung quy sẽ bị bản năng thay thế cả, trừ phi chúng tôi có thể cho cậu ấy mật đường chân chính.” Lục Dĩnh nói.
Vẻ mặt Đàm Mặc lạnh đi.
“Các người điên rồi, thật sự điên rồi.”
Nói xong Đàm Mặc đứng dậy bước nhanh đến cửa.
Lục Dĩnh muốn cậu trở thành Giáo sư Lương hoặc là Đội trưởng Lương thứ hai, muốn dùng tình cảm nhân loại ràng bước chân buộc Lạc Khinh Vân vượt rào, muốn Đàm Mặc trở thành mật đường bị Lạc Khinh Vân ngậm trong miệng.
Bọn họ coi Lạc Khinh Vân trở thành cái gì?
Lại coi Đàm Mặc cậu trở thành cái gì?
“Tôi biết điều này rất khó. Nhưng Đàm Mặc, cậu ấy đã nhận cậu là mật đường của cậu ấy, cậu ấy sẽ không tiếc bất cứ giá nào ăn hết cậu.” Lục Dĩnh mở máy tính thực tế ảo trước mặt ra, “Cậu không muốn biết một tuần nay cậu ấy ở trong phòng cách ly đã làm gì sao?”
Đàm Mặc dừng bước chân.
Lạc Khinh Vân đã xảy ra chuyện gì?
Lục Dĩnh mở ra một đoạn video thực tế ảo.
“Đừng tới đây! Đừng tới đây! Tôi không biết gì cả! Không biết!”
Âm thanh hoảng sợ vang lên, tiếp theo là tiếng vang kim loại rơi xuống đất, súng của bảo vệ cũng rơi xuống.
Một giọng nói lạnh lùng, vô cảm phát ra từ màn ảnh thực tế ảo.
“Đàm Mặc đâu? Em ấy ở đâu? Các người giấu em ấy đi đâu rồi?”
Đó là Lạc Khinh Vân?
Anh luôn nói chuyện rất ôn hòa, làm người khác tràn ngập hảo cảm, nhưng khi nào anh ấy lại nói chuyện với vẻ như đang mỉm cười nhưng lại lạnh lùng đến tận xương tủy này?
Đàm Mặc xoay người, thấy Lạc Khinh Vân dễ dàng nắm lấy cổ người bảo vệ và nâng anh ta lên.
Lạc Khinh Vân ngửa đầu, đáy mắt là một loại chấp nhất, loại chấp nhất này khác thứ Hồng Vực sao chép, sự chấp nhất của anh giống như một bông hoa màu đỏ đè nát bóng tối mà thoát ra, nó không thể thoát khỏi vùng bóng tối, lại đuổi theo ánh sáng xa xôi không thể chạm tới.
“Đàm Mặc ở đâu?” Lạc Khinh Vân nhìn vào mắt bảo vệ, giọng điệu dịu dàng, như muốn xoa dịu người bảo vệ đang căng thẳng đến mức hàm răng run lên.
Nhưng càng ôn hòa thì người bảo vệ càng sợ hãi, khao khát sống sót khiến người bảo vệ run rẩy chạm vào con dao chiến thuật của anh ta.
Lạc Khinh Vân đương nhiên biết ý đồ của đối phương, bình tĩnh nói: “Trong khi tay anh còn chưa nắm được đao chiến thuật, tôi có thể vặn nó 360 độ, nhưng anh sẽ không cảm thấy cổ tay đau nhức. Bởi vì tôi sắp bẻ cổ anh trước.”
Bảo vệ tuyệt vọng muốn nhắm hai mắt lại, Lạc Khinh Vân lại nói: “Chậc chậc chậc, nếu anh nhắm mắt lại thì tôi bóp nát đầu anh.”
Nói xong, Lạc Khinh Vân đặt tay còn lại lên má người bảo vệ.
Đối phương run rẩy kinh hãi.
“Đàm…… Đàm Mặc còn ở bệnh viện…… cậu ấy chưa tỉnh lại nhưng…… không nguy hiểm đến tính mạng……”
Lạc Khinh Vân buông lỏng tay ra, bảo vệ ngã xuống đất. Bọn họ đều đã trải qua huấn luyện hàng trăm lần, cho dù là vấn đề sinh tử, bản năng mà bọn họ đã rèn luyện sẽ khiến hắn trước tiên cầm súng lên, quay người bắn về phía Lạc Khinh Vân.
Nụ cười trên môi Lạc Khinh Vân lạnh lùng, giống như đang nhìn một đứa trẻ mẫu giáo chơi đùa với dao rựa.
Anh xoay người, gác chân lên tường, không một viên đạn nào chạm vào người anh, thậm chí còn dùng tay chộp lấy một viên đạn và giơ ra trước mặt bảo vệ: “Đến lượt tôi.”
Vẻ mặt của anh trong nháy mắt trở nên u ám, cho dù hình ảnh lướt qua, thị lực động siêu phàm của Đàm Mặc cũng có thể phân biệt rõ ràng.
Trong mắt Lạc Khinh Vân, nhân loại còn không bằng cả con kiến, anh đã định găm viên đạn lên trán bảo vệ.
Mồ hôi lạnh ứa ra, trái tim bị túm lên cao, Đàm Mặc muốn ngăn cản anh nhưng đây là chuyện đã phát sinh, có làm gì cũng không còn ý nghĩa.
“Dừng tay ——” Cao Chích quát lạnh một tiếng.
Anh mới vừa tới đã gặp phải trường hợp như vậy, bảo vệ trong toàn bộ hành lang đã bị Lạc Khinh Vân đánh đập, không biết còn sống hay đã chết. Anh rút súng của mình ra và bắn một phát vào lưng Lạc Khinh Vân.
Lạc Khinh Vân quay người để tránh, viên đạn xuyên qua sợi tóc trên má anh tạo ra những tia lửa điện trên bức tường kim loại.
“Đội trưởng Cao…” Nụ cười của Lạc Khinh Vân đã hòa ái hơn trước rất nhiều, nhưng Đàm Mặc chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Lạc Khinh Vân đã nói thẳng với Đàm Mặc, anh hâm mộ thậm chí ghen ghét Đội trưởng Cao. Khi cảm xúc của anh có thể tự khống chế thì anh sẽ không làm gì Đội trưởng Cao.
Nhưng hiện tại thì sao? Thần kinh Đàm Mặc căng lên.
“Đội trưởng Lạc, cậu còn đang trong kỳ cách ly, chưa tới lúc ra.” họng súng của Cao Chích vẫn luôn chỉ về phía Lạc Khinh Vân, vẫn không nhúc nhích.
“Anh cảm thấy cách ly thế này có ý nghĩa sao?” đầu ngón tay Lạc Khinh Vân gõ nhẹ lên mặt tường kim loại, lưu lại một vết sâu thật nông.
“Là không có ý nghĩa. Nhưng ít ra, đừng để cho Đàm Mặc cảm thấy cậu không đủ an toàn.”
“Người khác thì sao?” Lạc Khinh Vân kéo người thị vệ ngã xuống đất như giẻ rách, không thèm để ý tới khẩu súng trong tay Cao Chích, từng bước một đi tới.
Đàm Mặc xem đã hiểu đe dọa của Lạc Khinh Vân đối với Cao Chích, ý anh là trước khi Cao Chích nổ súng bắn trúng anh thì anh có thể vặn gãy cổ người bảo vệ này trước một bước.
Đây là Lạc Khinh Vân sao?
Lạc Khinh Vân vẫn luôn thu liễm tính công kích, mỉm cười ở trước mặt mọi người, được các đồng đội cực độ tín nhiệm? Đàm Mặc kỳ thật không để bụng anh khoác áo ngoài hay đeo mặt nạ đối với những người khác như thế nào, kỳ thật chỉ cần anh sống thoải mái, cũng không tạo thành thương tổn với những người khác, Đàm Mặc căn bản không ngại.
Dù sao, Lạc Khinh Vân đã cho cậu xem hết những thứ chân thật.
Nhưng hiện tại, là điều gì khiến Lạc Khinh Vân từ bỏ lớp ngụy trang của anh?
Lạc Khinh Vân đi về phía trước, Cao Chích liền lui về phía sau, vẫn duy trì khoảng cách nhìn như an toàn lại căn bản không có ý nghĩa gì.
Cao Chích mở miệng nói: “Cậu ấy tiêu hao rất nhiều tinh lực, đang rất mệt mỏi, đang nằm viện dưỡng thương. Thuốc sử dụng là axit amin và glucose tương tự, cậu có thể yên tâm.”
Lạc Khinh Vân cười lạnh, kéo cổ áo của người bảo vệ lên, người bảo vệ bị bóp cổ đến mức không thể thở được chỉ có thể dùng tay kéo cánh tay của Lạc Khinh Vân trong cơn hoảng loạn.
“Yên tâm?” Lạc Khinh Vân nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt châm chọc, “Những người muốn tôi yên tâm với bọn họ, hiện tại cả xương cốt cũng không thể tìm thấy rồi.”
Như Giáo sư Lương, không thể chịu đựng được nỗi đau của bệnh ung thư xương mà nhảy lầu.
Như Lương Ấu Khiết, bỏ mình ở một khu sinh thái cấp cao nào đó, thi thể vẫn chưa được thu về.
Mà Lạc Khinh Vân muốn thấy chỉ có Đàm Mặc, mỗi một phút mỗi một giây đều suy nghĩ về cậu.
“Ồ, đúng rồi…… Đội trưởng Cao, động tác của anh mà không nhanh lên thì những chuyên gia từ Thành trung tâm đó sợ là phải cất vào túi đựng xác thôi.”
Lạc Khinh Vân cong môi lên.
Cao Chích đột nhiên ý thức được điều gì, vọt tới cuối hành lang, trong phòng cách ly đó, bốn chuyên gia đang vỗ vào tường, vẻ mặt hoảng sợ, thở hồng hộc, mở miệng to hô hấp dường như có thứ gì đó đang nghẹn trong cổ họng.
Bảng điều khiển bên ngoài cho thấy không khí trong phòng cách ly đang được rút ra ngoài và không khí đã giảm xuống mức báo động.
Cao Chích vội tiến lên bơm lại không khí vào, mở cửa phòng cách ly.
Những chuyên gia đó dựa vào mặt tường ngồi xuống, kinh hồn chưa định.
Mà Lạc Khinh Vân đi thang máy thẳng xuống tầng một. Cửa thang máy mở ra, Lạc Khinh Vân đang muốn nhấc chân bước ra ngoài thì đột nhiên dừng lại, duỗi lòng bàn tay ra, nhẹ giọng nói: “Chút tài mọn.”
Đàm Mặc nheo mắt lại nhận ra “Chút tài mọn” mà Lạc Khinh Vân nói chính là lưới thần kinh của Chu Tự Bạch.
Những sợi tơ này mỏng đến mức khó phân biệt, nhưng đầy tính dai, sợi tóc thổi qua cũng đứt.
Người thường nhất định sẽ đi qua, hơn nữa quán tính sẽ khiến họ bị tấm lưới này cắt thành từng mảnh.
Đầu ngón tay Lạc Khinh Vân chạm vào một sợi tơ, khẽ móc, toàn bộ tấm lưới rơi xuống như một bông hoa héo.
Nếu chỉ xem video thực tế ảo thì hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tầm nhìn của Đàm Mặc đã mở rộng vô tận, thời gian đối với cậu chậm lại, cậu nhìn thấy đầu ngón tay của Lạc Khinh Vân lướt trên sợi tơ hơn chục lần, rung động tần số cao như vậy đã phá hủy bẫy của Chu Tự Bạch.
Lạc Khinh Vân uy nghiêm bước ra ngoài, cảnh vệ xếp hàng ở cửa, bầu không khí căng thẳng lan tràn.
Một bóng người phía trên đầu từ trên trời rơi xuống, chính là Lý Triết Phong!
Lạc Khinh Vân chợt vươn đôi tay, chống Lý Triết Phong, không cho anh cơ hội tạo dòng điện trong mình, Lạc Khinh Vân hung bạo ném Lý Triết Phong ra ngoài.
Lý Triết Phong quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nhìn Lạc Khinh Vân.
“A…… Là Đội trưởng Lý.” trong ánh mắt Lạc Khinh Vân nổi lên sát ý, rõ ràng như là bị cái bậc lửa lên, sát ý không cách nào áp chế.
Rõ ràng đối mặt Cao Chích, Lạc Khinh Vân không có sát ý lớn như vậy, nhưng tại sao địch ý với Lý Triết Phong lại rõ ràng đến thế?
Lý Triết Phong dùng ngón tay gạt đi mớ tóc rối bù quanh tai, phần tóc buộc sau đầu đã rụng rời do Lạc Khinh Vân ngã xuống, xứng với ngũ quan, cả người toát ra khí chất lạnh lùng.
“Em ấy siêu thích cậu, bởi vì cậu đúng thẩm mỹ của em ấy.” Lạc Khinh Vân dùng đôi mắt có chút hâm mộ nhưng lại lạnh lùng nhìn Lý Triết Phong.
Lý Triết Phong nhíu mày, hiển nhiên là không hiểu ý Lạc Khinh Vân nói.
Lúc này Lục Dĩnh đang xem cùng Đàm Mặc mở miệng hỏi: “Đàm Mặc, cậu là thật sự rất thích nhan sắc của Đội trưởng Lý sao?”
Đàm Mặc ngẩn ra, cho nên cái Lạc Khinh Vân gọi là thẩm mỹ, là chỉ thẩm mỹ của Đàm Mặc cậu sao?
Lạc Khinh Vân trong video từng bước một đến gần Lý Triết Phong, không khí trở nên khẩn trương. Lý Triết Phong đứng lên, trong ánh mắt là lạnh lẽo.
“Tôi sẽ không để cậu ấy đi theo anh.”
Lạc Khinh Vân cũng cười, “Cậu thật sự quá xấu rồi.”
Lúc này, một thị vệ đang dàn trận ở cửa không nhịn được mà nổ súng!
Viên đạn lao thẳng vào mặt Lạc Khinh Vân, ngay lúc Lạc Khinh Vân quay mặt lại, Lý Triết Phong nhảy dựng lên, khí thế kinh người.
Anh dùng chân đá thật mạnh vào Lạc Khinh Vân, khi sắp bị cánh tay Lạc Khinh Vân đón thì nháy mắt xoay người thay đổi phương hướng, Lạc Khinh Vân né tránh gấp, Lý Triết Phong đá vào trên tường.
Nhìn đến đoạn này, trên lưng Đàm Mặc đổ mồ hôi lạnh chảy ròng, cậu một mặt cảm thán lực eo của Lý Triết Phong thật sự không bình thường, có thể thay đổi phương hướng công kích ở giữa không trung. Mặt khác, cảm giác sợ hãi tận đáy lòng càng lúc càng rõ ràng, cậu không để bụng Lạc Khinh Vân thể hiện rõ ràng anh xa lánh cùng mỉa mai nhân loại, nhưng cậu sợ hãi cơ thể Lạc Khinh Vân không vượt rào mà tư tưởng của anh đã lướt qua.
Lý Triết Phong bước lên tường, mượn lực dùng dao chém vào sau gáy Lạc Khinh Vân, giống như một bước nhảy nào đó, Lạc Khinh Vân dịch sang một bên, đầu ngón tay của Lý Triết Phong lướt qua tóc anh. Ngay lập tức, Hắc Hỏa lan ra từ ngọn tóc của anh, tạo ra âm thanh tanh tách nhưng bị dập tắt ngay khi nó sắp đốt cháy gương mặt Lạc Khinh Vân.
Lạc Khinh Vân nâng tay lên vuốt lại ngọn tóc, khói bụi màu đen rơi xuống, vẻ mặt anh cũng trở nên lạnh băng.
“Đội trưởng Lý, cậu biết nếu tôi giết cậu, em ấy sẽ hận tôi, sẽ coi tôi thành dị loại chân chính, sẽ không tiếc hết thảy đại giới đuổi giết tôi…… Mà những thứ này không phải thứ tôi muốn. Cho nên cậu mới cậy vào đó sao?” Lạc Khinh Vân bình tĩnh nói.
Lý Triết Phong đứng thẳng, hai người giằng co với khoảng cách chưa đầy ba mét.
Đàm Mặc không biết cuộc đối đầu tiếp theo sẽ có kết quả như thế nào, nhưng cậu thực sự không muốn Lý Triết Phong bị tổn thương chút nào, cũng không muốn Lạc Khinh Vân đưa anh đến mặt đối lập với nhân loại.
Lúc này, có người đẩy đội vệ binh sang một bên bước ra ngoài, chính là Lục Dĩnh.
“Đội trưởng Lạc, nếu cậu đang lo lắng cho Đội phó Đàm thì thật ra không cần. Cậu ấy rất tốt, chỉ là cần phải ngủ ngon. Người ngủ không tốt thì sẽ phát giận, cậu cũng không muốn Đội phó Đàm giận cậu chứ?”
Lục Dĩnh bấm vào thiết bị liên lạc trên cổ tay, một hình ảnh thực tế ảo hiện lên.
Đó là Đàm Mặc nằm ở trên giường bệnh ngủ say, vì trấn an Lạc Khinh Vân, khoảng cách quay chụp rất gần, gần đến nỗi ngay cả bóng mi Đàm Mặc để lại trên mí mắt cũng có thể thấy rõ.
Lạc Khinh Vân từng bước một đến gần, mà nhóm cảnh vệ sợ hãi muốn bảo vệ Lục Dĩnh lại tới, Lục Dĩnh lại lắc tay ý bảo bọn họ không cần thiết.
Chu Tự Bạch bảo vệ cạnh Lục Dĩnh, cậu nhíu mày nhìn Lý Triết Phong, Lý Triết Phong lập tức hiểu ý, đi tới bên khác của Lục Dĩnh, hai người cùng phòng bị Lạc Khinh Vân đánh bất ngờ.
Nhưng Lạc Khinh Vân không có động tác công kích khác, anh đến trước hình ảnh thực tế ảo, chăm chú nhìn Đàm Mặc ngủ say, vươn tay, nhẹ nhàng đụng lên gương mặt Đàm Mặc. Nhưng thứ này đều là số liệu thực tế ảo, tay Lạc Khinh Vân xuyên qua.
Anh tiếc nuối thở dài một hơi.
Lục Dĩnh mở miệng: “Đội trưởng Lạc, tôi biết cậu rất lo lắng cho Đội phó Đàm, đây là hiện tượng tâm lý bình thường.”
Lạc Khinh Vân nhếch khóe miệng, cười, “Chủ nhiệm Lục, bà cảm thấy tâm lý của tôi hiện tại rất bình thường sao? Tôi cũng đã học tâm lý học đó, nhưng tôi lại cảm thấy bản thân hiện tại…… theo nhân loại nói thì là —— cực kỳ phản xã hội.”
Lục Dĩnh rất bình tĩnh, vẻ mặt không hề thay đổi.
“Cậu muốn giết hết mọi người, cậu cảm thấy chúng tôi đều rất dư thừa, cậu cảm thấy nhân loại chính là sinh vật cấp thấp không có chút mỹ cảm, tham lam, không biết tốt xấu, cậu cảm thấy Thế giới Kepler càng phù hợp với thẩm mỹ của cậu hơn, đây là quyền lợi của cậu, cũng là thứ chúng tôi không thay đổi được. Nhưng là có một thứ tôi phải nhắc nhở cậu.”
Lục Dĩnh không phải thuyết phục Lạc Khinh Vân một lần nữa trở về thế giới nhân loại, mà là đang đàm phán với anh, bà đưa ra một điều kiện mê người cho Lạc Khinh Vân.
“Đàm Mặc, cậu ấy là nhân loại. Giá trị quan, nhân sinh quan đều thuộc về nhân loại. Cậu ấy có thể đồng cảm với cậu, có thể tiếp thu hết thảy lý do cậu phản cảm thế giới này, cậu ấy có thể vì bảo vệ cậu mà không cần cả tánh mạng, nhưng cậu phải hiểu được, khi cậu thương tổn bất luận ai quan trọng với cậu ấy, cậu sẽ đứng ở mặt đối lập. Đây cũng là lý do cậu ghen ghét Đội trưởng Lý phù hợp thẩm mỹ của Đàm Mặc, ghen ghét Đội trưởng Lý được Đàm Mặc hoàn toàn tín nhiệm, ghen ghét Đội trưởng Lý có tình nghĩa cùng trưởng thành với Đàm Mặc, nhưng cậu lại không thể không nhịn xuống ý định hủy diệt Lý Triết Phong.”
Lạc Khinh Vân không cho là đúng mà nói: “Nếu tôi vượt rào, lấy cấp bậc Kepler của tôi là có thể sáng tạo ra Chai Klein, sau đó đồng hóa Đàm Mặc, những giá trị quan nhân sinh quan này chẳng là gì cả.”
Nhìn đến đoạn này, cổ họng Đàm Mặc rung lên, trước khi nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, Đàm Mặc đã thở phào nhẹ nhõm vì biết Lạc Khinh Vân sẽ không làm vậy. Thứ anh cần không phải là một con rối, không phải một chư hầu đầu hàng anh.
Lục Dĩnh lắc đầu nói: “Cậu sẽ không. Nếu cậu đồng hóa Đàm Mặc, cậu ấy sẽ trở thành một bộ phận trong lĩnh vực Kepler của cậu, phục tùng, nghe lệnh cậu, cậu thân là hạt giống có quyền chi phối tuyệt đối.”
“Như vậy không tốt sao? Tôi hoàn toàn có được em ấy.”
“Là hoàn toàn mất đi cậu ấy. Bởi vì thứ hấp dẫn cậu là nhân tính của cậu ấy. Cậu vĩnh viễn sẽ không mạt sát tư tưởng độc lập và tâm hồn mà cậu cho là gần với lý tưởng của mình nhất”
Đàm Mặc cảm thấy Lục Dĩnh nói hết thảy thật đúng là đủ tô đẹp cậu. Tư tưởng gì chứ? Lại còn linh hồn? Tư tưởng của cậu từ trước đến nay không có chiều sâu, linh hồn càng nông cạn.
Nhưng ý cười trên mặt Lạc Khinh Vân trong ghi hình toàn bộ đều biến mất, vẻ mặt không chút cảm xúc dao động, sự cô lãnh từ trong xương cốt lộ ra, khiến mọi người có mặt đều vô cùng căng thẳng.
“Chúng tôi không ai có thể ngăn cậu. Cậu có thể đi bệnh viện tìm Đàm Mặc, cũng có thể tuân thủ quy tắc cách ly, một tháng sau cậu có thể trở lại cương vị của mình. Cậu có thể tiếp tục đi tìm ánh sáng cậu muốn, mà Đàm Mặc cũng sẽ luôn nhìn cậu từ ống ngắm.”
Lục Dĩnh nói xong, là bốn năm giây căng thẳng trầm mặc.
Lạc Khinh Vân xoay người sang chỗ khác, đi về thang máy, lúc đóng cửa anh mở miệng nói: “Tôi phải thấy em ấy mỗi ngày.”
“Sẽ.” Lục Dĩnh gật đầu.
Đến tận đây, hình ảnh thực tế ảo kết thúc.
Tâm trạng của Đàm Mặc rất lâu mới bình tĩnh lại, bàn tay nắm chặt, ngón trỏ cứng ngắc như đang đặt trên cò súng.
Lục Dĩnh đẩy chén trà về phía trước, “Thả lỏng một chút, Đội phó Đàm. Thanh mai trúc mã của cậu Lý Triết Phong còn sống, hậu bối Chu Tự Bạch cậu luôn chiếu cố cũng còn sống, Cao Chích cậu tôn kính cũng còn sống. Bọn họ đã không chịu nửa điểm thương tổn, là bởi vì cậu để ý bọn họ.”
Nghe thì thực ôn hòa, Đàm Mặc cũng hiểu được đây là Lục Dĩnh đang uy hiếp cậu.
“Đội phó Đàm, cậu có chú ý không? Đội trưởng Lạc từ khi tiến vào khu cách ly đến bây giờ, giá trị Kepler của cậu ấy đều rất thấp. Nói cách khác thì cậu ấy nói hay làm đều là ý định ban đầu của cậu ấy, là ý định của cậu ấy thân là nhân loại.”
Đàm Mặc cười lạnh: “Bà đang muốn nói, thân là nhân loại Lạc Khinh Vân phải có nhân cách phản xã hội sao?”
“Khi cậu ấy sắp vượt rào, là cậu kéo lại. Cậu là mối liên hệ duy nhất cũng là mạnh mẽ nhất với thế giới nhân loại của cậu ấy. Lúc này đây đối chiến Hồng Vực, cậu ấy có thể xem như đoạn tuyệt đường lui lại xông ra. Một người có thể sống sót sau thảm họa nhưng nếu không tìm ra lý do để kiên trì, cậu ấy sẽ có phản ứng kích ứng. Và cậu chính là tác nhân gây kích ứng cho cậu ấy.”
Đàm Mặc bất đắc dĩ cười: “Thật vinh dự.”
“Cậu ấy không phải trách nhiệm của cậu. Nhưng cậu hãy tự hỏi, cậu thật sự không quan tâm cậu ấy sao?” Lục Dĩnh nói.
“Bà tìm tôi để nói chuyện Lạc Khinh Vân rốt cuộc là có mục đích gì?”
Lục Dĩnh rũ mắt, mặt mày hiện lên một tia tiếc nuối: “Sự kết nối giữa con người thực sự rất hiếm hoi, giống như một sợi chỉ, ảnh hưởng lẫn nhau, mỗi hơi thở đều có sự thấu hiểu ngầm. Nếu sợ hãi sức mạnh của cậu ấy, cảm thấy nếu tinh thần của cậu không đủ mạnh mẽ để chia sẻ áp lực cùng Lạc Khinh Vân, Thành trung tâm chúng tôi có thể trực tiếp phê duyệt đơn xin điều đi của cậu.”
Lục Dĩnh vừa nói vừa mở đơn xin Đàm Mặc đã nộp lên xin chỉ thị từ lâu.
Nếu Lạc Khinh Vân thật sự có PTSD giống như Lục Dĩnh nói, thì đơn xin điều đi của cậu thật sự có thể khiến Lạc Khinh Vân mất khống chế.
“Nhưng nếu cậu nhận không nổi, cũng có thể rút lui. Cậu không cần lo lắng, tôi rất hiểu Lạc Khinh Vân, cậu ấy sẽ vẫn luôn nhớ rõ cậu, tựa như nhớ kỹ Giáo sư Lương và Lương Ấu Khiết, cũng sẽ vì để cậu cảm thấy an toàn mà rời xa cậu. Sự tự chủ này vượt quá tưởng tượng của cậu. Tất cả những gì cậu ấy làm bây giờ là do biết cậu sẽ bao dung cậu ấy.”
Đàm Mặc giật mình. Cậu cho rằng Lục Dĩnh giống những nghiên cứu viên Thành trung tâm coi Lạc Khinh Vân trở thành chuột bạch, Lạc Khinh Vân chỉ là một hàng mẫu hiếm thấy, là một vũ khí mạnh mẽ nhưng không thể kiểm soát được.
Nhưng Lục Dĩnh muốn, là giữ lại nhân tính của Lạc Khinh Vân.
Đàm Mặc cúi đầu cười.
“Đội phó Đàm, cậu đang cười cái gì?”
“Tôi cho rằng bà là vai ác.” Đàm Mặc trả lời.
Lúc này đến phiên Lục Dĩnh ngây ngẩn cả người, thật lâu sau mới hỏi: “Tại…… Tại sao tôi là vai ác?”
“Đại khái vì tôi xếp bà thành chủ nghĩa quan liêu điển hình đi. Nhưng là vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Bà có thể trở thành đồng nghiệp với Hà Ánh Chi thì hẳn là cùng loại người với Giáo sư Hà. Ông ấy bảo vệ tôi, còn bà bảo vệ Lạc Khinh Vân.” Đàm Mặc nói.
Lục Dĩnh nhắm mắt lại, như không muốn bị Đàm Mặc nhìn thấu cảm xúc của bà, “Vậy đáp án của cậu thế nào?”
“Tôi tiếp tục làm phó đội trưởng của anh ấy đi. Dù sao thì tôi có bị điều đi nơi nào thì cũng tìm hiểu một người khác, nhìn một người khác qua ống ngắm, thành lập liên hệ với người khác mà tôi. Nếu như vậy, còn không bằng chọn Lạc Khinh Vân. Tuy rằng anh ấy luôn đến nơi nguy hiểm nhất, làm chuyện gì cũng nguy hiểm nhất, nhưng ít ra bây giờ còn có thể khống chế giá trị Kepler. Cũng có nghĩa khả năng vượt rào thấp nhất.” Đàm Mặc trả lời.
“Cảm ơn.” Lục Dĩnh không dấu vết thở ra một hơi.
Nhưng Đàm Mặc vẫn nghe thấy tiếng thở dài.
“Bà…… hình như rất để ý Đội trưởng Lạc.” Đàm Mặc nói.
Lục Dĩnh trả lời: “Tốt xấu cũng là đứa nhỏ tôi nhìn nó lớn lên.”
tầm mắt Đàm Mặc dừng trên tay trái Lục Dĩnh, lại nói: “Là bởi vì Đội trưởng Lương nhỉ.”
“Hả? Cái gì?”
Đàm Mặc ý thức được cậu nói lỡ, chuyện người khác đặt ở đáy lòng không nói thì bản thân không cần cứ như vậy nói ra.
“Không có gì. Nếu không có chuyện khác thì tôi về.”
Đàm Mặc mới vừa đứng lên, Lục Dĩnh lại gọi cậu lại.
“Cậu…… sao câu biết là bởi vì Đội trưởng Lương?”
Đàm Mặc nâng cằm, “Ngón áp út tay trái bà đeo nhẫn, giống của Đội trưởng Lương.”
Lục Dĩnh sửng sốt, “Sao cậu biết Đội trưởng Lương có nhẫn giống tôi?”
Đàm Mặc dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên đầu mình, “Tôi đi qua Thế giới Kepler của Lạc Khinh Vân, thấy vài việc xảy ra khi anh ấy còn nhỏ. Căn cứ Thành trung tâm bị tập kích, tất cả mọi người hoài nghi là Lạc Khinh Vân thao tác những Sinh vật Kepler đó, là Đội trưởng Lương đả thông ống thông gió, cứu Lạc Khinh Vân đi trước khi căn cứ bị phong tỏa…… bà ấy giống như một vị thần từ trên trời rơi xuống, trên tay bà ấy cũng đeo chiếc nhẫn giống như bà.”
Lục Dĩnh che mắt cười, bả vai run rẩy.
“Hahaha…thật sự…đã lâu rồi chưa có ai miêu tả cô ấy như thế này…”
“Đối với Lạc Khinh Vân mà nói, chính là như vậy.”
Lục Dĩnh nghiêng mặt, nhìn về hư không nào đó, “Thật hâm mộ cậu…… Còn có thể nhìn thấy cô ấy. Hoa có ngày nở lại, người không……”
“Người có lúc gặp lại.”
Đàm Mặc mỉm cười, rời khỏi văn phòng Lục Dĩnh.
Ba tuần tiếp theo, Đàm Mặc được hưởng đãi ngộ cao cấp, không chỉ có cả một đội vệ binh do Lục DĨnh mang đến canh gác hành lang bên ngoài ký túc xá, mà ngay cả Lý Triết Phong, Chu Tự Bạch, Cao Chích cũng không phải làm nhiệm vụ gì. Nhiệm vụ đã hoàn thành, trong ký túc xá nhỏ nhắn và tiện nghi của Tân Mạt, một bàn được bày ra để ….chơi mạt chược.
Chu Tự Bạch ngậm cây kẹo mút của Đàm Mặc, nheo nheo mắt, rõ ràng có khuôn mặt trẻ con nhưng vẫn ra vẻ như một ông chú.
“Đâm vào.”
Lý Triết Phongcắt đi mái tóc mà lúc anh đi làm nhiệm vụ chưa có thời gian chăm sóc, mái tóc ngắn trên thái dương vừa chạm đến tai, dứt khoát, lưu loát, không dễ chọc, lúc lên bài búng ngón tay bắn nhẹ ra, khí thế quả thực giống như phim võ hiệp Lục Mạch Thần Kiếm Đàm Mặc xem lúc nhỏ, gạch nát đá tan, “Bang” một tiếng run chấn đến tim Đàm Mặc.
Đàm Mặc bị bọn họ làm phiền đến quên tính bài, ném chín sách* đi, lập tức nhận ra mình đã đi tặng đầu người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT