*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngữ khí kia đương nhiên tựa như “Tan tầm có thể chở tôi về chung cư không” vậy.

“Không uống.”

Đàm Mặc như có lửa đốt sau mông, hai ba bước chạy chậm đến phía trước, đuổi kịp Hà Ánh Chi.

Cậu mơ hồ nghe thấy Lạc Khinh Vân đi theo phía sau dùng giọng nói rất thấp mang theo ý cười nói câu “Thật đáng yêu.”

Đáng yêu cái con khỉ. Anh có biết từ “Đáng yêu” rốt cuộc dùng như thế nào không hả?

Hang động nơi Chai Klein từng sinh trưởng làm người kinh ngạc cảm thán.

Hà Ánh Chi mở chương trình nào đó ra, dùng kỹ thuật thực tế ảo phục hồi Sinh vật Kepler bên trong như cũ.

Ông dùng dây thừng trượt đi xuống, Lạc Khinh Vân cùng Đàm Mặc theo sát bên người. Ở cái đáy huyệt động mơ hồ còn có thể nhìn thấy di tích Chai Klein. Hà Ánh Chi nửa ngồi xổm cẩn thận quan sát.

“Chai Klein này trưởng thành cực kì hoàn chỉnh, ‘ hạt giống ’có được cái lĩnh vực  Sinh thái Kepler này hẳn là thập phần cường đại.” Hà Ánh Chi mở miệng nói.

Đàm Mặc ngồi xổm cạnh Hà Ánh Chi, Hà Ánh Chi tựa như đối đãi với học sinh của mình, vừa dùng cái nhíp đẩy hài cốt Chai Klein ra, vừa phân tích kết cấu của nó: “Cậu xem, rễ Chai Klein tựa như lưới thần kinh, có thể xuyên qua hàng chục hoặc thậm chí hàng trăm mét dưới mặt đất và hấp thụ chất dinh dưỡng từ tất cả các chất hữu cơ. Các sợi thần kinh của nó có tính di động. Theo nghiên cứu của chúng ta thì khi dây thần kinh của nó xâm lấn vào thân thể con mồi, tựa như mẫu thân thông qua cuống rốn truyền chất dinh dưỡng cho thai như, đưa gien Sinh vật Kepler vào mỗi một tế bào của con mồi ……”

“Giáo sư Hà, dây thần kinh của nó chỉ tồn tại trong cánh hoa sao? Rễ cây có không?” Đàm Mặc nghiêm túc hỏi.

Hà Ánh Chi cười, vỗ nhẹ đầu Đàm Mặc, “Ý tưởng thú vị. Các sợi thần kinh của nó có ở khắp mọi nơi, kể cả rễ.”

Đàm Mặc nghĩ tới cái gì lại rầu rĩ nở nụ cười, tựa như đi học làm việc riêng như đi vào cõi thần tiên.

“Đội phó Đàm có ý tưởng gì thú vị sao? Nói nghe một chút.” Hà Ánh Chi nghiêng đầu nhìn Đàm Mặc, không chút làm giá.

Như dẫn con mình đi đạp thanh, thích thú với tất cả những trí tưởng tượng bay bổng mà bọn trẻ có khi nhìn thấy hoa, cây, côn trùng và chim.

Lạc Khinh Vân nhìn Hà Ánh Chi ngồi xổm bên cạnh Đàm Mặc, ánh mắt dần dần trầm xuống.

Ngô Vũ Thanh đi vào cạnh Lạc Khinh Vân nói: “Đội trưởng Lạc, cậu có cảm thấy Giáo sư Hà hình như rất thích Đội phó Đàm chúng ta không?”

“Chắc vậy.” trên mặt Lạc Khinh Vân không có quá nhiều biểu cảm.

“Đội trưởng Lạc, anh đang nhìn cái gì?” Ngô Vũ Thanh theo ánh mắt Lạc Khinh Vân nhìn qua, vừa lúc là chỗ đường cong no đủ nhất của Đàm Mặc.

Anh ho khan quay mặt đi.

“Tôi đang nghe âm thanh.” Lạc Khinh Vân trả lời.

Nói xong Lạc Khinh Vân liền đi qua, cong lưng, tới gần đỉnh đầu Đàm Mặc.

“Giáo sư Hà, ông nói Chai Klein có khả năng giấu con mồi chân chính ở dưới nền đất, chính là dưới rễ cây của nó không. Tựa như đậu phộng?” Đàm Mặc nói xong liền cảm giác được bóng đen trên đỉnh đầu, cậu vô thức giơ tay chống được cằm Lạc Khinh Vân, ngẩng đầu lên khó chịu nhìn anh.

Nhưng Lạc Khinh Vân lại vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt anh rất lạnh, nhìn không ra vui buồn, nhưng lại làm Đàm Mặc cảm thấy cảm giác cảnh cáo áp bách, khiến thần kinh toàn thân cậu đều khẩn trương lên.

Luôn cảm giác có cái gì nguy hiểm sắp tới gần.

Hà Ánh Chi còn đang dùng cái nhíp đẩy bùn đất ra, “Ừm, ý này của cậu rất thú vị, từ lý luận đi lên thì có thể thực hiện. Nhưng cần hình thành kén mới có thể bảo đảm dinh dưỡng không xói mòn —— tỷ như Sinh vật Kepler hệ Trùng Minos.”

Đàm Mặc lại dùng sức đẩy Lạc Khinh Vân, nhưng Lạc Khinh Vân vẫn duy trì tư thế kia không chút sứt mẻ.

Theo lý thì tư thế này của Lạc Khinh Vân rất dễ mất thăng bằng, nhưng chân tên này cứ như cắm rễ trong lòng đất.

Lạc Khinh Vân vươn tay nắm lấy cổ tay Đàm Mặc, đầu ngón tay ấn ngay vào nơi mạch đập của cậu.

“Tôi chỉ là muốn nghe âm thanh của em.” Lạc Khinh Vân nói.

Đàm Mặc nhìn vào mắt Lạc Khinh Vân có thể nhận ra tâm tình của anh. Anh thân kinh bách chiến biết khi nào không nên đùa giỡn.

Ví dụ như bây giờ, Lạc Khinh Vân rất nghiêm túc.

Đàm Mặc hỏi: “Anh muốn nghe âm thanh gì của tôi?”

“Nhịp tim đập.” Lạc Khinh Vân vừa nói vừa thuận thế kéo Đàm Mặc lên.

Hà Ánh Chi ngửa đầu nhìn bọn họ một cái, Lạc Khinh Vân đặt ngón tay vào giữa môi ra hiệu cho Hà Ánh Chi yên lặng.

Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, dường như có một mối nguy hiểm cực lớn nào đó đang rình rập trong hang động yên tĩnh.

Đàm Mặc vừa bị kéo lên, Lạc Khinh Vân liền vòng tay ôm lấy thân thể cậu, cúi đầu, áp tai vào ngực Đàm Mặc.

Đàm Mặc khựng lại, hai tay buông thõng bên người Lạc Khinh Vân, không biết nên bỏ xuống hay nên ôm lấy anh.

Tóc của Lạc Khinh Vân mềm hơn Đàm Mặc tưởng tượng.

Cậu không biết nhịp tim của mình rốt cuộc có cái gì đặc biệt, nhưng lòng bàn tay của Lạc Khinh Vân nhẹ nhàng ấn vào lưng cậu, năng lượng Kepler không báo trước tràn ra từ đầu ngón tay, dọc theo cột sống của cậu lao thẳng vào não, toàn thân Đàm Mặc run rẩy, nhịp tim của cậu đột nhiên trở nên hỗn loạn, cậu ra sức đẩy mạnh Lạc Khinh Vân.

“Anh làm gì!”

Còn tưởng anh cuối cùng cũng nghiêm túc!

“Nó tới.” vẻ mặt Lạc Khinh Vân rất lạnh.

Anh kéo Hà Ánh Chi cầm dây trói kéo ngược lại, Hà Ánh Chi đã bị dây thừng mang đi lên.

cảnh vệ của Hà Ánh Chi không nói hai lời, lập tức đi lên theo.

Ngô Vũ Thanh đã biết mệnh lệnh của Lạc Khinh Vân, một phen khiêng Giang Xuân Lôi, bắn ra dây thừng tức khắc rời đi.

Ngay sau đó dưới chân Đàm Mặc phát ra tiếng vang, xuất hiện một kẽ nứt rất nhỏ.

Có thứ gì đang từ dưới nền đất bò lên.

Cho nên vừa rồi Lạc Khinh Vân đang nghe tiếng của nó?

Một cỗ lực lượng từ thắt lưng truyền đến, chính là Lạc Khinh Vân tóm lấy Đàm Mặc, kéo chặt sợi dây vung mạnh, đưa cậu ra khỏi hang động.

Khi tiếp đất, Lạc Khinh Vân đẩy mạnh Đàm Mặc, Đàm Mặc chạy về phía trước hai bước, quay lại thì choáng váng.

Vô số xúc tu màu xanh huỳnh quang tỏa ra như pháo hoa, thanh thế cực lớn!

——Đó chính là sợi thần kinh Hạ Ánh Chi nói!

Đàm Mặc nhanh chóng rút súng ra, thay đạn định hướng, ngón tay vừa ấn cò, Lạc Khinh Vân đột nhiên giơ tay lên, trong tay anh là nút zipline, đầu kia của zipline đã phóng tới đầu bên kia đường hầm, nhấn nút, zipline bất ngờ kéo Đàm Mặc đi.

Cùng lúc Đàm Mặc bóp cò, các sợi thần kinh của Chai Klein đột nhiên quấn lấy Lạc Khinh Vân, kéo anh xuống.

Hàng trăm viên đạn định hướng phát nổ, chiếu sáng đường hầm.

Đàm Mặc ngã trên mặt đất, cậu chật vật bò dậy, hô lớn tên Lạc Khinh Vân.

“Lạc Khinh Vân ——”

Ngô Vũ Thanh túm chặt cậu lại, “Đội phó Đàm! Cậu đi xuống chính là chịu chết! Mau báo cho Đội trưởng Lý!”

“Rốt cuộc…… Sao lại thế này?” An Hiếu Hòa vọt lại đây, “Không phải Hạt giống Khu sinh thái này đã bị hủy rồi sao? Tại sao Đội trưởng Lạc còn bị……”

Đàm Mặc hít một hơi thật sâu, cậu làm mình bình tĩnh lại. Càng hoảng loạn thì càng dễ quyết định sai lầm.

Lạc Khinh Vân sau khi tiến vào nơi này dần dần cảm giác được nguy hiểm, anh sẽ không vô duyên vô cớ lại ôm lấy cậu, cũng sẽ không vô duyên vô cớ nói muốn nghe nhịp tim của cậu, hành vi tùy tiện cuối cùng của anh rốt cuộc là vì sai gì?

Một ý tưởng hiện lên trong lòng Đàm Mặc.

Dưới nền đất có một Sinh vật Kepler vẫn luôn bắt chước thông tin sinh học của Đàm Mặc, bởi vì nhịp tim của nó giữ nhất trí với Đàm Mặc, hơn nữa lại núp dưới mặt đất mấy trăm mét, cho nên tránh khỏi cảm ứng của Lạc Khinh Vân cùng Lý Triết Phong.

Khi Lạc Khinh Vân sinh ra hoài nghi liền cố ý tới lắng nghe nhịp tim của Đàm Mặc, động tác cuối cùng kia cũng không phải quấy rầy, mà là để làm loạn nhịp tim của Đàm Mặc.

Sinh vật Kepler dưới lòng đất bất ngờ, đập sai nhịp với Đàm Mặc liền làm Lạc Khinh Vân phát hiện nó tồn tại. Mà sau khi nó bại lộ cũng không còn che giấu, nhảy ra khỏi mặt đất tấn công họ.

“Giáo sư Hà, có Sinh vật Kepler có thể bắt chước nhịp tim và hô hấp của nhân loại hay không? Thậm chí che giấu cảm giác tồn tại ở trước mặt dung hợp giả cao cấp?” Đàm Mặc hỏi.

tầm mắt Hà Ánh Chi rõ ràng cứng lại, bỗng nhiên kéo Đàm Mặc, lớn tiếng nói với cảnh vệ Hạ Lang: “Đi —— lập tức mang đứa nhỏ này đi!”

khi Hạ Lang sắp sửa bắt lấy vai Đàm Mặc thì Đàm Mặc đột nhiên đè thấp trọng tâm, từ dưới cánh tay đối phương lao ra, Hạ Lang phản ứng nhanh chóng, dùng một đòn lao tới kéo Đàm Mặc lùi lại.

“Tôi không đi! Hà Ánh Chi ông biết thứ gì mang Lạc Khinh Vân đi!”

“Đó không phải Sinh vật Kepler mà cậu dùng đạn là có thể giết! Cậu cho rằng với năng lực của Lạc Khinh Vân thì sao không phát hiện nó tồn tại?

Tại sao chúng ta thả ra nhiều máy bay không người lái rà quét như vậy cũng không phát hiện nó? Bởi vì cấp bậc Kepler của nó cao hơn Lạc Khinh Vân!”

Tay Hà Ánh Chi dùng sức ấn mặt Đàm Mặc xuống, cùng cậu bốn mắt nhìn nhau, cực kỳ dùng sức nói: “Cậu không thể chết ở chỗ này, tuyệt đối không thể chết ở chỗ này.”

Đàm Mặc nghiền ngẫm lời Hà Ánh Chi nói.

Ông nói “Lập tức mang đứa nhỏ này đi”, Đàm Mặc đã 26 nhưng Hà Ánh Chi lại coi cậu như “Đứa nhỏ”, đây là lời chỉ có trưởng bối nói với vãn bối.

“Ông biết tôi đúng không?” Đàm Mặc hỏi.

Hà Ánh Chi buông mặt Đàm Mặc ra, rút lại mọi cảm xúc.

“Tôi không biết cậu…… Tôi chỉ là nhất kiến như cố với cậu.”

Hà Ánh Chi nâng tay, Hạ Lang hiểu ám chỉ của ông, thình lình gõ sau cổ Đàm Mặc, Đàm Mặc ngã xuống, bị Hạ Lang khiêng lên bả vai.

Giữa lúc mơ mơ màng màng cậu nghe được Hà Ánh Chi nói: “Thông báo Cảnh Kính Nhu, Thành phố Ngân Loan phát hiện Sinh vật Kepler viễn cổ cấp S —— Hồng Vực! Thông báo cho toàn thành phố sơ tán và tiến hành cách ly sinh thái!”

Mọi người nhanh chóng lùi lại, Lý Triết Phong đang canh giữ lối vào nhìn thấy Đàm Mặc bất tỉnh, ánh mắt tối sầm ôm lấy cậu.

“Chuyện gì vậy? Lạc Khinh Vân ở đâu?”

Ngô Vũ Thanh nhăn chặt mày trả lời: “Dưới lòng đất có Sinh vật Kepler viễn cổ, Đội trưởng Lạc bị nó kéo xuống.”

Lý Triết Phong trầm mặc đưa Đàm Mặc vào trong xe, động cơ đoàn xe khởi động nhanh chóng, bánh xe va chạm với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, họ nhanh chóng sơ tán.

Ba tiếng còi dài và một tiếng còi ngắn vang lên khắp thành phố.

Có nghĩa là cách ly sinh thái toàn thành phố sẽ được thực hiện sau hai giờ nữa.

Không gian sống của nhân loại lại bị thu hẹp lại.

Lối vào khu sinh thái nhanh chóng bị phong tỏa, đoàn xe khởi hành trở lại Hôi Tháp.

Tốc độ xe cực nhanh, các tòa nhà xung quanh cũng nhanh chóng lướt qua. Bầu trời xám xịt như sắp sụp đổ khiến lòng người cảm thấy chán nản.

Trong xe im lặng hồi lâu, không khí ngột ngạt đến mức khiến người ta khó thở.

An Hiếu Hòa ôm súng cúi đầu, đầu ngón tay run rẩy kịch liệt.

“Đội trưởng Lạc…… anh ấy cũng không phải lần đầu tiên bị Sinh vật Kepler lợi hại ăn luôn, lần nào cũng có thể trở về…… Lúc này hẳn là cũng vậy đúng không?”

Sở Dư hiếm khi không cãi nhau với cậu.

Thường Hằng không dễ chịu trong lòng, chính mình nói gì chắc bản thân cũng không ý thức được: “Lỡ như là câu chuyện sói tới, lúc trước mệnh tốt giờ thì sói tới thật thì sao……”

Mới vừa nói một nửa đã bị Trang Kính bịt kín miệng.

Bọn họ ném đội trưởng chạy trốn, cảm giác áy náy nảy lên trong lòng.

“Tôi phải đi về! Trở về cứu anh ấy! Không thể ném anh ấy ở nơi đó được!”

An Hiếu Hòa bỗng nhiên kích động lên, cậu đang muốn đi xuống lại bị Sở Dư kéo lại.

“Cậu còn nhớ lúc gia nhập đội ngũ Đội trưởng Lạc, anh ấy nói quy định cho chúng ta là gì không?” Sở Dư hỏi.

“Nhớ rõ.” An Hiếu Hòa đỏ cả hai mắt.

“Vậy cậu lặp lại lần nữa.” Sở Dư nhìn mắt An Hiếu Hòa kiên quyết và đẫm lệ.

“Đội trưởng Lạc nói, anh ấy sẽ không dễ dàng chết, cho nên gặp chuyện, chúng ta phải sống.” An Hiếu Hòa nói.

“Cho nên chúng ta phải tin tưởng cậu ấy.” Trang Kính dùng sức ấn xuống bả vai An Hiếu Hòa.

Đoàn xe đi trên đường cái ở Ngân Loan, Đàm Mặc liền dựa vào đầu vai Lý Triết Phong, dọc theo đường đi Lý Triết Phong đều đang quan sát vẻ mặt Hà Ánh Chi ngồi ở đối diện.

Sắc trời càng ngày càng trầm, mưa to trút xuống.

Lý Triết Phong nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, giống như vô tình mà mở miệng nói: “Giáo sư Hà, nếu ngài quyết định tiến vào Khu sinh thái sáng tạo Kính Tượng Kiều thì đã nên chuẩn bị tâm lý.”

Hà Ánh Chi nắm chặt nắm đấm, bả vai khẽ run lên.

“Tôi đương nhiên đã chuẩn bị. Cậu cảm thấy tôi chạy trối chết sao —— người trẻ tuổi, tôi đi qua Khu sinh thái nguy hiểm hơn cái này gấp trăm lần! Đó là……”

“Đó là Khu sinh thái nguyên thủy, đánh số không.” Lý Triết Phong nói, “Ngài là một trong số rất ít người năm đó thoát khỏi. Nếu đã gặp qua địa ngục thì sao còn sợ một cái khe?”

Hà Ánh Chi ngẩng đầu liếc nhìn Lý Triết Phong, trả lời: “Đó là bởi vì cậu không biết Hồng Vực đáng sợ…… đồng nghiệp của tôi năm đó cơ hồ đều chết trên tay thứ kia. Nó có thể ngủ đông dưới tình huống không có không khí không có chất dinh dưỡng để tìm kiếm cơ hội, nó chỉ cần có một bộ phận tứ chi còn sống là có thể tái sinh, khả năng xuyên thấu sợi thần kinh của nó siêu mạnh, khả năng đồng hóa kén của nó vượt xa Chai Klein……”

“Nhưng cho dù như vậy, đánh trúng tâm nhãn của nó thì nó vẫn sẽ mai một.” Lý Triết Phong mở miệng nói.

Hà Ánh Chi sửng sốt một chút, bất đắc dĩ nói: “Đó là lý luận Hôi Tháp dạy cho các cậu. Hiện thực, Hồng Vực sẽ không để ai tìm được tâm nhãn của nó…… Mặc dù tìm được rồi, cậu còn không có cơ hội tới gần thì đã chết.”

Cả cơ hội nhận cơm hộp còn chẳng có.

“Nhưng ba năm trước đây người đang dựa vào tôi này làm được.” Lý Triết Phong nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Đàm Mặc.

“Cậu nói…… Cái gì?” Hà Ánh Chi mở to hai mắt.

【 ba năm trước đây, rìa Khu sinh thái 07A】

Đàm Mặc đang ngậm một chiếc kẹo mút pha lê trong miệng, đây là loại ” gậy thần tiên” được học sinh tiểu học yêu thích nhất hiện nay. Cậu dựa vào cửa sổ xe chợp mắt, giọng nói lạnh lùng của Lý Triết Phong phát ra từ tai nghe.

“Đàm Mặc, tôi phải đi làm nhiệm vụ hộ tống chuyên gia, không thể để mắt tới cậu.”

Khóe miệng Đàm Mặc hơi nhếch lên, uể oải trả lời: “Ò, đi khỏe không tiễn.”

Ông đây đã một đống tuổi mà còn cần cậu để mắt hả? Cậu cho xem lại không cho sờ!

Lý Triết Phong hừ lạnh một tiếng, “Tôi muốn cậu làm được một chuyện, bằng không tôi trở về liền nhổ xương cậu.”

Đàm Mặc lập tức thay đổi thành giọng chân chó, trong âm thanh tràn ngập nịnh nọt: “Không cần phải nói, tôi đồng ý với cậu —— tôi sẽ vĩnh viễn yêu cậu.”

“Được, giờ tôi về bẻ xương cậu ngay.”

“Đừng đừng đừng, Đội phó Lý có mệnh lệnh gì nào, tôi chăm chú lắng nghe!”

“Thành thật nghe Đội trưởng Cao nói, không được thâm nhập Khu sinh thái, ở lại vị trí cậu nên ở.” Lý Triết Phong nói.

“Tuân mệnh! Đội phó Lý cậu yên tâm mà đi thôi, cậu còn sống tôi là trúc mã của cậu, cậu chết rồi tôi kế thừa chung cư của cậu.”

“Cút.” Mí mắt Lý Triết Phong vẫn luôn nhảy, mơ hồ có dự cảm không tốt.

Kết thúc cuộc gọi, Đàm Mặc hơi mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trước khi Sinh vật Kepler xâm lấn khu vực này được gọi là “Địa hình Yardang”, trầm tích gió rõ ràng. Nắng rơi trên những ngọn đồi dốc nhấp nhô, tạo cho đôi mắt một cảm giác khô khan, hoang vắng.



Bởi vì sinh vật không nhiều lắm, cho nên mặc dù có Sinh thái Kepler xâm lấn nơi này cũng không thể đạt được đủ chất dinh dưỡng, theo lý thì nơi này không thể hình thành Khu sinh thái cấp bậc cao, vệ tinh rà quét phát hiện dấu vết Trùng Minos hoạt động, nhưng cường độ năng lượng cũng không cao, sau khi nhóm điều tra đánh giá, Hôi Tháp quyết định thành lập một cái căn cứ ở chỗ này.

Một tháng trước, một đội công trình đến đây tiến hành điều tra, khi kết thúc điều tra thì động cơ máy bay của họ gặp vấn đề, Hôi Tháp Thành phố Ngân Loan phái đội hai của Cao Chích đến hỗ trợ duy tu. Trước khi bọn họ tiến vào Khu sinh thái, Cao Chích xác nhận địa điểm với trưởng nhóm công trình và dẫn mọi người vào trong.

Căn cứ thủ tục Inspector, Đàm Mặc sẽ ở bên ngoài Khu sinh thái lựa chọn một vị trí thích hợp làm điểm quan sát.

Trước khi chia tay, Cao Chích dặn dò Ngô Vũ Thanh: “Bất kể như thế nào, đừng để cho Đàm Mặc lái xe. Khả năng định hướng quá kém, lái xe lao xuống mương đó.”

Đàm Mặc đang kiểm tra súng ngắm hừ lạnh một tiếng: “Đội trưởng Cao, anh nhìn kỹ xem, nơi này có mương sao? Tôi lái xe đâm vào mương trong lòng anh mới đúng!”

Lời vừa dứt, quân y đi cùng đội bật cười.

Đứa nhỏ đó có một đầu tóc hơi quăn, đôi mắt vừa tròn vừa lớn, y như truyện tranh, mặt thì trắng nõn, vừa thấy đã khiến cho người khác tràn ngập ý muốn bảo vệ. Vừa tốt nghiệp từ ban y sáu tháng trước, được phân đến đội hai bọn họ.

Chắc vì cũng thích đấu địa chủ với chơi game nên cậu ta cứ thích dính Đàm Mặc, đánh giá bắn súng và cận chiến đều do Đàm Mặc dạy. Chỉ là thằng nhóc này không may mắn lắm, rõ ràng là chơi bài giỏi nhưng những lá bài được phân thường rất kém, thua nhiều hơn thắng, cống hiến rất nhiều xu địa chủ cho Đàm Mặc.

Chưa kể lúc chơi game thì càng không cần phải nói, mấy tình huống đột phát nên không ra được thôn Tân Thủ, lúc hợp tác với Đàm Mặc mà còn chết đúng ngoài dự đoán mọi người. May mà thứ hạng Đàm Mặc cao, thường xuyên dẫn thằng nhóc xui xẻo này nằm thắng.

Thường xuyên qua lại, lúc Đàm Mặc chấp hành nhiệm vụ cũng sẽ coi chừng cậu  ta hơn chút

Dù sao cũng là đứa nhỏ mình cho bú ra khỏi thôn Tân Thủ, lại là tù trưởng Châu phi*, cũng là có cảm tình.

*cực kì xui xẻo

“Chu Tự Bạch, cậu còn dám cười? Cậu lại đây cho tôi.” Đàm Mặc vẫy tay gọi đối phương.

Chu Tự Bạch cõng hộp y tế, hai ba bước liền chạy tới trước mặt. Đàm Mặc

“Anh, chuyện gì vậy?”

“Tiểu xui xẻo, vệ tinh biểu hiện nơi đó có Trùng Minos, cậu có sợ không?” Đàm Mặc nâng nâng cằm.

“Tôi sẽ mặc kỹ đồ phòng hộ. Cố gắng…… không sợ.” Chu Tự Bạch cười rộ lên đôi mắt cong cong.

Đàm Mặc lại rất muốn kéo đầu cậu ta, đáng tiếc đừng nhìn Chu Tự Bạch mặt trẻ con nhưng lại cao 185, còn cao hơn Đàm Mặc một chút.

Chu Tự Bạch đại khái là nhìn ra Đàm Mặc muốn làm gì, rất thuận theo hơi cúi đầu, để Đàm Mặc hung hăng xoa nhẹ một phen.

“Sau khi vào thì nghe Đội trưởng Cao nói, đi theo cạnh Đội trưởng Cao. Những Trùng Minos đó không dám tới gần anh ta, hiểu chưa?”

Chu Tự Bạch nở nụ cười, “Mới vừa rồi Đội phó Lý cũng dặn dò anh như vậy.”

“Chúng ta có thể không nói chuyện King Kong Barbie kia được không?” Đàm Mặc nghiêm túc nói: “Tiểu Bạch, cậu không thể phát triển cơ bắp nữa, nếu không cậu sẽ giống Lý Triết Phong, khuôn mặt thì xinh đẹp, thân hình thì như thổ phỉ, chẳng hay chút nào.”

Chu Tự Bạch lại nói: “Nhưng tôi tưởng tượng Đội phó Lý lợi hại như vậy. Tôi cũng muốn bảo vệ anh.”

Thường Hằng từ bên cạnh đi qua nói: “Tiểu Bạch phải cố lên, tranh thủ lần kiểm tra tiếp theo ném Đàm Mặc qua vai xem.”

Chu Tự Bạch ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, “Tôi nào có bản lĩnh đánh bại Mặc ca chứ.”

Sau khi chuẩn bị ổn thoả, Cao Chích liền dẫn mọi người đi vào.

Đàm Mặc cùng Ngô Vũ Thanh lái phi hành khí hai người, đến một tảng đá cao.

Nắng thiêu đốt muốn chết, Ngô Vũ Thanh dựng lều trại, Đàm Mặc liền nằm dưới phi hành khí, dùng kính viễn vọng có độ phóng đại cao quan sát cảnh vật, nhìn Cao Chích cùng những người khác gặp đội công trình, họ đại khái đánh dấu địa điểm rồi dẫn Cao Chích đi xem xét.

Tuy rằng không biết bọn họ đang nói cái gì nhưng Đàm Mặc thấy từ vẻ mặt của Cao Chích thì có chuyện gì rất khó giải quyết.

Vài phút sau, Cao Chích chủ động liên hệ Đàm Mặc.

“Gọi Đàm Mặc, gọi Đàm Mặc.”

“Tôi đây. Xảy ra chuyện gì, mời nói.”

Cao Chích đi đến vị trí tương đối trống trải, nhìn về phía Đàm Mặc, “Đêm qua vị trí đặt móng đột nhiên bị sụp xuống ra một cái động, đội công trình đã phái máy bay không người lái đến kiểm tra, bên trong rất sâu, giống như một mê cung. Máy bay không người lái mới chỉ lập bản đồ một phần cấu trúc dưới lòng đất, hẳn là do hoạt động của Trùng Minos dưới đó tạo thành.”

Đàm Mặc nhíu mày, hơi xoay kính viễn vọng, đại khái đếm số người trong đội công trình.

“Lão Cao, nói trọng điểm. Có phải đội công trình có người mất tích không?”

Cao Chích gật đầu: “Đúng vậy, một buổi tối có năm người mất tích. Trong đó còn có một người là phó kỹ sư.”

Đàm Mặc nheo mắt hỏi: “Chậc, sao mấy anh không xác định mấy người mất tích kia là đi du lịch vương quốc ngầm của Trùng Minos đi?”

“Máy bay không người lái đi xuống lòng đất để khám phá đã mang về con chip sinh học trên cơ thể phó kỹ sư.”

Đàm Mặc chạm vào bãi cát bên cạnh, cảm thấy có hơi khó chịu. Lại nói dù sao Cao Chích cũng là dung hợp giả cấp bậc rất cao, trùng Minos trong nền khu sinh thái này nên tránh xa anh ra. Về phần người gọi là phó kỹ sư, kết cấu của căn cứ khác với những tòa nhà bình thường, cần có kỹ sư chuyên môn, ở Hôi Tháp đào tạo một người không dễ dàng, sống thì gặp người chết phải thấy xác, lỡ người ta còn một hơi thì sao, không thể từ bỏ như vậy.

“Đã biết, tôi sẽ chú ý tình huống cửa động. Dưới lòng đất phức tạp, Cẩn thận có thể lái thuyền vạn năm*.” Đàm Mặc nói.

*Lấy từ câu “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền”: cẩn thận thì có thể bắt được con ve ngàn tuổi, có thể lái thuyền đi vạn năm. Ý là cẩn thận thì có thể làm những việc khó khăn một cách lâu dài

“Được.” Cao Chích gật đầu.

Thường Hằng bên cạnh nói thêm một câu: “Tiểu Mặc Mặc, chờ kết thúc nhiệm vụ này thì trở về chơi mạt chược nha.”

Đàm Mặc mỉm cười, “Với chỉ số thông minh kia của anh còn đánh mạt chược với tôi hả? Vẫn là đi KTV đi.”

Ngay sau đó mọi người trong đội đồng thanh nói qua thiết bị liên lạc: “Chúng tôi chọn chơi mạt chược!”

Sau khi đùa giỡn ngớ ngẩn, Cao Chích dẫn người đi xuống, bao gồm quân y Chu Tự Bạch cũng đi theo. Lỡ ở bên trong tìm được đội viên công trình bị thương thì không thể thiếu Chu Tự Bạch trị liệu.

Đàm Mặc nghiêng người áp tai trái lên mặt đất, Ngô Vũ Thanh dựng lều xong nhận kính viễn vọng, tiếp tục quan sát.

“Đàm Mặc, cậu đang nghe cái gì vậy?” Ngô Vũ Thanh tò mò hỏi.

“Không biết…… Tôi cứ nghe được một âm thanh như là từ chỗ rất sâu rất xa truyền đến. Hơi giống hô hấp, lại hơi giống tim đập…… Lại cẩn thận nghe tiếp thì giống như chỉ là tiếng gió mà thôi.” Đàm Mặc trả lời.

“Cái gì mà ‘ giống như chỉ là tiếng gió ’? Hẳn chính là tiếng gió. Dựa theo đội công trình thăm dò thì nơi này có thể đã bị đục rỗng bởi Trùng Minos, khi có không khí thông qua mấy lỗ trống hay thông đạo đó thì sao không có âm thanh được?” Ngô Vũ Thanh vỗ vỗ lưng Đàm Mặc, ý bảo cậu không cần lo lắng.

Đàm Mặc lại nói vào máy liên lạc: “Lão Cao, anh có nghe thấy tôi nói không?”

“Đương nhiên có thể.”

“Tôi muốn anh toàn bộ hành trình giữ trạng thái liên lạc.”

Cao Chích đáp lại: “Được.”

Khi họ đi vào lòng đất thì ánh sáng đã bị bỏ lại phía sau, sau khi rẽ vào góc thì không còn ánh sáng nữa.

Cao Chích thân là dung hợp giả, năng lượng nhìn đêm rất mạnh, anh ở phía trước mở đường. Thường Hằng đi theo phía sau, tiếp theo là kỹ thuật viên trong đội thao tác máy bay không người lái Trần Uẩn.

Hang động dưới lòng đất bốn phương thông suốt, là mê cung danh xứng với thực. Đi vào chưa chắc có thể ra, cho nên bọn họ chỉ có thể di chuyển trong phạm vi được máy bay không người lái ghi lại, càng đi sâu thì nguy hiểm càng khó lường.

Cao Chích liếc nhìn giá trị phát hiện hiển thị trên cánh tay của mình, nhắc nhở: “Mọi người đeo mặt nạ dưỡng khí và ghi lại thời gian còn lại của oxy. Một khi tiêu thụ hơn một nửa lượng oxy, chúng ta phải sơ tán.”

Chu Tự Bạch cũng nhìn thoáng qua số giá trị, cho thấy hàm lượng oxy chỉ bằng 60% so với bên ngoài hang động, bên trong còn Trùng Minos đang hoạt động, chúng nó sau khi ăn xong sẽ phóng xuất ra carbon monoxit (CO), nếu không mang mặt nạ dưỡng khí chỉ sợ sẽ trúng độc.

Một số Trùng Minos có kích thước bằng hạt gạo đã có thể nhìn thấy giữa các vết nứt nhỏ trên cát và sỏi trên tường hang, do Cao Chích đến nên chúng tránh né đi theo bản năng, thậm chí còn dập tắt ánh sáng xanh huỳnh quang xung quanh.

Sau hơn 20 phút di chuyển, cuối cùng họ cũng đến nơi mà máy bay không người lái tìm thấy bảng tên của phó kỹ sư.

Đây là một trung tâm, được bao quanh bởi ít nhất hơn chục hang động, hang nào cũng có vẻ tối và sâu.

Cao Chích cẩn thận quan sát hoàn cảnh, hạ lệnh: “Hiện tại chúng ta tiến hành điều tra —— nếu có thể tìm thấy dấu vết có người đi vào hay bị kéo vào trước nhưng cửa động này thì tiếp tục công tác cứu hộ. Nhưng nếu tìm không thấy dấu vết thì chỉ có thể từ bỏ. Rốt cuộc thời gian thăm dò mỗi một cửa hang khả năng đều là vô cùng vô tận.”

“Đã biết.”

Mọi người tản ra, Chu Tự Bạch đi vào một cái cửa động trong đó, bật đèn quét lên, soi từng tấc một, tập trung phân tích kết cấu của cát và đá, dấu vết hoạt động của Trùng Minos như sợi tơ, nhưng dấu chân người hoặc là dấu vết người bị kéo đi là thành mảng……

Chu Tự Bạch hơi khựng lại vì cậu nhìn thấy dấu vết tương tự như dấu vết do ngón tay con người ấn vào, nhưng dấu vết này lại ở trên đỉnh đầu cậu, Chu Tự Bạch nghiêng người nghĩ cách để lại dấu vân tay trên đỉnh đầu.

Chẳng lẽ người này còn có thể bò lên trên đầu?

Khi ánh sáng quét qua chỗ sâu trong hang động, ánh mắt Chu Tự Bạch gặp phải ánh mắt của thứ gì đó, toàn thân chấn động, hít một hơi.

Hình như có một người đàn ông đang ngồi xổm bên trong, quần áo rách rưới, mái tóc bù xù che kín mặt, chỉ lộ ra một con mắt to, đờ đẫn nhìn cậu, đồng tử rất đen và rất to, lòng trắng rất ít.

Chu Tự Bạch cảm thấy không thể tưởng tượng, nếu đó là người thật thì với thính giác của Cao Chích không có khả năng không phát hiện anh ta.

Khi ánh sáng tập trung lại thì người đó không còn nữa.

Nhưng Chu Tự Bạch khẳng định mình không phải ảo giác, lui về phía Cao Chích thấp giọng nói: ” đội trưởng Cao, vừa rồi bên trong có thứ gì đó, mặc dù trông giống như con người, nhưng…”

“Nhưng nó không giống người sống?” Cao Chích lạnh lùng hỏi.

Chu Tự Bạch gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

Cậu là một quân y, rất quen thuộc với phản ứng thân thể của người bình thường, nhưng ánh mắt người vừa rồi khi ánh sáng đảo qua đã dại đi.

“Theo lý thì Khu sinh thái sơ cấp, Trùng Minos nơi này không có năng lực biến nhân loại thành Titan. Nếu phó tổng kỹ sư còn mặc đồ phòng hộ, Trùng Minos hẳn là chưa thể ăn luôn anh ta, chỉ là lượng oxi chắc đã dùng hết.” Cao Chích nhìn thời gian, “Thứ vừa rồi cậu nhìn thấy không đeo mặt nạ dưỡng khí phải không?”

“Không có. Cũng không giống mặc đồ phòng hộ.” Chu Tự Bạch nói.

Cao Chích nhăn mày nói: “Chúng ta đi qua nhìn xem, chúng ta không thể dễ dàng bỏ cuộc trước khi mục tiêu giải cứu cạn kiệt oxy.”

“Đã hiểu.” Thường Hằng cùng Trần Uẩn trả lời.

Chu Tự Bạch nhìn bốn phía, cảm giác không gian của cậu rất tốt, tuy rằng có máy bay không người lái đang rà quét nhưng cậu vẫn yên lặng nhớ kỹ địa hình trong lòng.

Cuối cùng cậu nhìn xung quanh, luôn cảm thấy có gì đó không đúng: “Đội trưởng Cao, sao tôi lại cảm thấy nơi này khác với lúc chúng ta mới vào?”

“Khác? Khác chỗ nào? Tiểu Chu, đừng tùy tiện hù dọa người ta!” ngón tay Thường Hằng đặt ở trên cò súng.

Trần Uẩn lập tức mở bản ghi quét trước đó ra, so sánh với hình ảnh hiện tại, đột nhiên quay mặt lại, chỉ về phía đối diện và nói: “Nơi đó – bên kia có thêm một cái cửa động! Trước đây không tồn tại!”

Thường Hằng nói: “Không có khả năng, chúng ta có mấy người ở đây, không có khả năng vô cớ xuất hiện thêm một cái động mà không ai chú ý.”

Những hang khác thì có thể đi thẳng vào nhưng hang đó chỉ cao nửa người nên muốn vào tra xét thì phải bò vào.

Chu Tự Bạch đề nghị: “Vị trí của cái hố này vẫn luôn nằm trong bóng tối, thuộc về điểm mù trong tầm nhìn của chúng ta. Hơn nữa xét về quy mô thì nó được hình thành cách đây không lâu. Đội trưởng Cao, tôi đề nghị thả máy bay không người lái để đi vào xem bên trong có gì.”

Cao Chích đồng ý.

Máy bay không người lái bay trong một lối hẹp, Trần Uẩn một bên thao tác một bên nhìn màn hình, bay ước chừng hơn hai mươi mét, động càng ngày càng hẹp, khi Trần Uẩn quyết định thu hồi máy bay không người lái thì phía trước đã bị chặn.

Cameras thình lình quay đến một gương mặt dữ tợn—— nửa khuôn mặt đã không còn cơ bắp, hốc mắt trống, xương mặt chứa đầy những lỗ dày đặc. Nhưng nửa còn lại của khuôn mặt về cơ bản vẫn còn nguyên vẹn, đôi mắt mở thật to hướng về phía camera của máy bay không người lái.

“A ——” Trần Uẩn co rụt lại, chỉ vào màn hình nói, “Này…… Này này này…… Hình như là phó kỹ sư kia!”

Cao Chích lập tức nhìn qua, trong lòng trầm xuống, “Không sai, là anh ta. Trong tình huống này không có khả năng còn sống, cứu anh ta cũng không có giá trị gì. Chúng ta lập tức sơ tán.”

Thường Hằng cũng cảm thấy sống lưng lạnh toát: “Một người lớn như vậy nhất định phải gãy hết xương mới chui vào cái… lỗ nhỏ như vậy!”

“Cái này động hẳn là chỗ Trùng Minos chứa đồ ăn, theo lý hẳn là bị bịt kín chứ sao lại bỗng nhiên xuất hiện?” Chu Tự Bạch càng ngày càng cảm thấy không thích hợp.

Cao Chích nhìn thời gian, chỉ nói hai chữ: “Rút lui.”

Trần Uẩn đang định thu hồi máy bay không người lái, nhưng không ngờ miệng người đàn ông cử động, hơi thở mong manh nói hai từ: “Cứu… tôi…”

“Không phải chứ! Đã thành thế này sao có thể còn sống được?”

Chu Tự Bạch thò lại gần nhìn trong nháy mắt càng lạnh lùng, “Đội trưởng Cao chúng ta chạy nhanh đi! Yết hầu anh ta đã bị đục rỗng sao có thể phát ra âm thanh! Nếu tôi không có đoán sai, là Trùng Minos dùng sợi tơ khống chế cơ bắp của anh ta, hoặc để bù đắp cho cổ họng và dây thanh bị tổn thương của anh ta, cố tình tạo ra âm thanh để thu hút chúng ta ở lại đây và cứu anh ta!”

Nghe cậu vừa nói như vậy, Trần Uẩn cũng phát hiện ra rằng nửa cổ họng của người trong video đã bị cắn đến mức có thể nhìn thấy xương cổ, những phần cơ bị nứt đã bị tiêu hủy để lộ ra những sợi protein và sợi nấm tiết ra từ Trùng Minos, quả thực sởn tóc gáy.

“Có thứ khác đến đây, chúng ta lập tức đi!”

Cao Chích  lao về phía cửa động mà họ đã vào trước đó, Chu Tự Bạch cùng Trần Uẩn đi theo phía sau anh, lão Thường sau cùng.

Một thân ảnh nhảy ra khỏi cái động Chu Tự Bạch điều tra lúc trước, thiếu chút nữa đánh gục cậu. Cao Chích duỗi tay cản lại, bằng vào lực cánh tay đẩy thứ kia ra.

Nó đánh vào trên vách đá, sau một tiếng răng rắc, toàn bộ huyệt động từ xa truyền đến tiếng “Ong ong”.

“Là tiếng Trùng Minos thành đàn!” sắc mặt Cao Chích càng thêm khó coi.

Trong tai nghe truyền đến Giọng Đàm Mặc: “Các anh mau rút đi! Tôi ở bên ngoài không giúp được!”

Thứ rơi xuống đất phát ra một tiếng “rùng ục”, tay chân vặn vẹo sau lưng nhưng lại bò lên như một con nhện với tứ chi ngược, thậm chí còn bò dọc theo vách đá đến đỉnh đầu bọn họ. Thường Hằng liên tiếp bắn mấy phát súng cũng không bắn được thứ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play