“Hiện tại không phải lúc lo lắng cho Tiểu Bạch!” Lý Triết Phong cố gắng điều khiển phi hành khí hai người, nhưng nó vẫn đang rơi tới chỗ thể khảm hợp.
Động cơ hoàn toàn bị phá hủy!
Cả hai đều đã sẵn sàng cho một cuộc đối đầu trực diện.
Nhưng vào lúc này, một con Đế Giang với tốc độ cao bay qua, vững vàng mang bọn họ đi!
Sức mạnh của Đế Giang vượt xa phi hành khí hai người, lưới xúc tu thần kinh khổng lồ lại được kéo lên.
Không chỉ một con Đế Giang, ba, bốn con cùng nhau bay qua, xốc tấm lưới này lên.
Hồng Vực đã sớm tiến hóa ra cánh, hình thể của chúng nó rất lớn, không thèm quan tâm quái vật đang gặm cắn mình, cũng mang lưới của Chu Tự Bạch lên cao.
“Đừng thất thần! Yểm hộ chúng nó!” Lạc Khinh Vân nhắc nhở trong kênh công cộng.
Bỗng nhiên, khí thế lần nữa bùng nổ.
Sinh vật Kepler có thể bay đều bay lên, không thể bay cũng không màng tất cả vật lộn cùng quái vật.
Mắt thấy một con Hồng Vực đã bị mười mấy quái vật cắn không thể động đậy, Thường Hằng dâng trào nhiệt huyết, tập trung hỏa lực cuồng bắn vào những con quái vật đó.
“Con mẹ nó không nhả ra ông đây liền đập nát chúng mày!”
Lại có quái vật cắn đến, Thường Hằng vì bảo vệ Hồng Vực mà đâm phi hành khí vào, thật vất vả đánh bật con quái vật ra thì phi hành khí của bọn họ cũng đứt làm đôi, nhân viên trong cabin không thể không nhảy dù.
Trong lúc hạ cánh, vô số bướu thịt đã mở mắt và phun gai xương vào họ, cố gắng hấp thụ họ làm chất dinh dưỡng.
“Mẹ nó ——”
Một con quái vật há to miệng hướng tới Thường Hằng, nước miếng tanh hôi đều đã phun lên mặt nạ dưỡng khí bảo vệ của anh.
Giang Xuân Lôi bị ném ra ngoài, túi đựng ô của anh bị gai xương xé rách, không thể mở ra được.
Sở Dư định rơi nhanh giữa không trung bắt lấy Giang Xuân Lôi, việc này gần như không có khả năng, cô cùng An Hiếu Hòa chỉ có thể không ngừng nổ súng bức lui những quái vật tiếp cận.
Ngay khi Giang Xuân Lôi sắp chạm đất, một đám Trùng Minos rung cánh bay qua, tiếp được Giang Xuân Lôi!
Người rơi xuống khác cũng nhanh chóng được Trùng Minos mang đi, khiến những gai xương hấp thu năng lượng tất cả đều vồ hụt.
“Mẹ nó? Tôi còn sống hả? Tôi thế mà còn sống hả? Tôi tưởng tôi chết rồi chứ!” Giang Xuân Lôi dùng sức vỗ vào trái tim gần như ngừng đập của mình, sờ sờ lưng Trùng Minos, “Trời ơi, anh em! Cảm ơn mày!”
“Đây là có chuyện gì? Trùng Minos lại cứu chúng ta sao?” Trùng Minos của Sở Dư bỗng nhiên bị gai xương đâm trúng, khi bọn họ rơi xuống lại có một Trùng Minos khác tiếp được cô.
Chúng nó đều đang bảo vệ bọn họ, thậm chí phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Giọng nói của Đàm Mặc vang lên trong máy liên lạc: “Bởi vì mọi người đã bảo vệ Hồng Vực dù rơi máy bay. Và con Hồng Vực đó là hạt giống của chúng nên chúng sẽ bảo vệ mọi người bằng mọi giá.”
Nghe đến đó, không chỉ Sở Dư đỏ mắt, ngay cả tên quê mùa Thường Hằng cũng đau lòng vạn phần.
Khi lưới của Chu Tự Bạch siết chặt, lũ quái vật chỉ có thể vùng vẫy một cách tuyệt vọng.
Chu Tự Bạch nghiến răng nghiến lợi nói với Lý Triết Phong: “Đã đến lúc giết chúng rồi.”
Năng lượng Kepler mãnh liệt lan truyền nhanh chóng theo lưới thần kinh khiến nó trở nên cực kỳ sắc bén, cắt những con quái vật cơ hóa này thành thịt nát.
Hắc Hỏa của Lý Triết Phong giống như một thác nước đổ xuống từ nơi cao, một tiếng “Ầm” lớn và dòng điện màu đen cuồn cuộn dâng trào, khi chồng lên năng lượng của Chu Tự Bạch, quả thực tựa như trời phạt trong thần thoại.
Sinh vật Kepler đều tránh né tứ phía, mặt đất rung chuyển, có thể tưởng tượng được uy lực thế nào.
Lạc Khinh Vân cùng Đàm Mặc gắt gao kết nối với nhau, nhưng bọn họ vẫn không thể cảm ứng được Lăng Dụ đang bị nhốt.
“Còn chưa đủ…… Còn chưa đủ…… Còn phải cho thể khảm hợp yếu hơn nữa!”
Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân phóng thích năng lượng Kepler, bắt đầu xâm lấn thể khảm hợp, thể khảm hợp hiện tại tuy rằng yếu hơn rất nhiều nhưng vẫn bảo vệ trung tâm của nó đến kín không kẽ hở.
“Công kích của mọi người tuy rất mãnh liệt, nhưng đánh rắn đánh bảy tấc, vẫn phải cắt đứt mạch vận chuyển năng lượng trong thể khảm hợp thì hiệu suất mới cao hơn được.Nếu không thứ này sẽ khiến chúng ta đạn tận lương tuyệt.” Lạc Khinh Vân nheo mắt, suy nghĩ một lát, nhìn Đàm Mặc nói, “Đi thôi Inspector, có lẽ nên thử đi ra ngoài làm chuyện em am hiểu.”
Đàm Mặc nhếch khóe miệng, lấy ra “Chu Tước” của mình, “Được, không cho Inspector em đây nổ súng ngứa tay ghê.”
Không chỉ trên người Đàm Mặc, ngay cả Lạc Khinh Vân cũng dắt đầy băng đạn dự trữ, đều là bom nổ mạnh, có sức xuyên thấu cực mạnh.
Hai người ngồi trên phi hành khí hai người, phi công trong cabin luống cuống.
“Hai người các cậu không được ra ngoài! Khi làm nhiệm vụ Thành Trung Tâm đã ra lệnh nhất định phải bảo vệ các cậu!”
Đàm Mặc cười toe toét: “Người anh em, không ai có thể bảo vệ chúng tôi cho đến khi cái thứ khổng lồ bên ngoài chết!”
Nói xong, phi hành khí hai người trầm xuống, theo gió vượt sóng mà đi, lao vào trận chiến.
“Ai ai ai! Từ từ đi!” Người điều khiển lập tức thông báo kênh công cộng, “Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân rời khỏi cabin! Lặp lại Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân rời khỏi cabin!”
Đàm Mặc vừa xuất hiện đã trở thành mục tiêu công kích của bọn quái vật cơ hóa, vô số gai xương điên cuồng lao đến họ, các chiến hữu của họ run sợ trong lòng.
Ngay cả Chu Tự Bạch cùng Lý Triết Phong cũng bay thấp xuống yểm hộ bọn họ.
Đàm Mặc đặt Chu Tước lên đầu vai, nhắm ngay vào các mạch vận chuyển năng lượng. Những cái mỏng và đan xen nhau chỉ có thể coi là mao mạch, muốn bắn thì bắn những cái dày và có nhịp đập!
“Đùng đùng đùng ——”
Ba quả đạn nổ mạnh được bắn sạch, đánh vào cùng một chỗ ở cùng một góc.
A Thái được cơ hội, thừa dịp kia chỗ mạch kia bị đánh gãy, hóa thành vô số lưỡi dao kim loại, nối với nhau rồi lạch cạch trèo lên, phá hủy hoàn toàn mạch máu ở đó.
Nháy mắt, rất nhiều quái vật cùng bướu thịt phun gai xương đã hành động chậm hơn, công kích không còn mãnh liệt như trước.
Sinh vật Kepler khác vây quanh đến, cắn chúng nó xuống.
“Nếu như vậy có thể khiến nó mất đi một tầng da, chúng ta có rất nhiều Inspector đó!” Thường Hằng hô.
“Anh ngốc sao? Inspector không giống Đàm Mặc, bọn họ không nhìn thấy năng lượng lưu động!” Sở Dư cắn răng nói.
“Nhưng vệ tinh rà quét năng lượng có thể!” Giang Xuân Lôi bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, “Đưa tôi một phi hành khí! Chúng ta có thể gửi yêu cầu cho Thành Trung Tâm, tắt những chức năng khác của vệ tinh, tập trung rà quét năng lượng của thể khảm hợp! Đặt hình ảnh thời gian thực được truyền đến mặt nạ của Inspector!”
Nói xong Giang Xuân Lôi ngưỡng ra sau, là Trùng Minos của cậu bỗng nhiên tăng tốc, đưa cậu đến một chiếc máy bay nghiên cứu khoa học.
“Không… làm sao mày biết tao muốn lên chiếc máy bay này?”
Giọng nói của Đàm Mặc vang lên bên tai Giang Xuân Lôi: “Tôi nói cho nó.”
Giang Xuân Lôi ngốc ngốc đi vào cabin, máy tính dùng cho nghiên cứu khoa học khác với loại cậu thường dùng, tốc độ xử lý cũng nhanh hơn. Không có thời gian tham quan cũng không có thời gian để cảm khái hệ thống nhanh đến mức nào, Giang Xuân Lôi nhập mã với vẻ mặt nghiêm túc.
Có thể việc chiến đấu với những sinh vật cơ hóa không phải là sở trường của cậu, nhưng khi nhắc đến vấn đề này, cậu tự nhận mình đủ thiên tài.
Lăng Hậu sau khi nhận được thông báo của Đàm Mặc lập tức điều động vệ tinh, tập trung toàn bộ tốc độ quét và truyền tải vào thể khảm hợp.
Vốn Inspector đều ở cách xa mục tiêu, nhưng bây giờ để đảm bảo tác dụng của bom nổ mạnh, họ đều rời khỏi vị trí ban đầu và bay đến gần thể khảm hợp khổng lồ.
Khi tín hiệu vệ tinh được kết nối, tất cả các Inspector đồng loạt ngước mắt lên, nhìn vào thể khảm hợp và thấy một luồng năng lượng cuồn cuộn không ngừng.
Họ dùng phi hành khí hai người để đối mặt với những sinh vật cơ hóa. Hầu hết các Inspector đều được huấn luyện về phục kích và tấn công tầm xa, ít nhất một nửa số Inspector lần đầu tiên cảm nhận được tiếng gầm của sinh vật cơ hóa.
“Đàm Mặc, những Inspector này là thành tựu của Hôi Tháp. Nếu họ chết ở đây…”
Trước khi Lạc Khinh Vân nói xong, giọng một tiền bối nào đó đã nghỉ hưu nhưng được chiêu mộ lần này truyền trên kênh công cộng.
“Người trẻ tuổi cậu đang xem thường ai thế hả? Nếu chúng tôi đều chết ở chỗ này là có nghĩa nhân loại về sau cũng không cần Inspector!”
Đàm Mặc chấn động, giọng nói này quá quen tai.
“Giáo quan Phùng! Là ông sao?”
“Là tôi là tôi! Đừng nói nhảm làm tôi phân tâm!”
Nhiệt huyết nháy mắt nảy lên trong lòng. Giáo quan Phùng đã nghỉ hưu 6 năm trước, sau lại làm huấn luyện viên, dẫn dắt Đàm Mặc non nửa năm. Ông truyền thụ cho Đàm Mặc không ít kỹ xảo, kia đều là vật báu vô giá, là kinh nghiệm mấy thế hệ Inspector dùng tánh mạng đổi lấy.
Nhóm Inspector già đều phong phú kinh nghiệm, trên cơ bản liên tục bắn ba đến bốn quả bom có sức nổ mạnh, tỷ lệ cắt đứt dòng năng lượng rất cao.
Inspector trẻ hơn chút tuy lúc đầu không thể nắm bắt được những điểm yếu nhưng à bọn họ thông qua quan sát các tiền bối bắn tỉa, rất nhanh đã tổng kết ra một bộ kinh nghiệm thuận buồm xuôi gió. Như là hình ảnh do vệ tinh truyền đi có độ trễ nhẹ, phải nhắm phía trên mục tiêu chứ không phải chính mục tiêu và phải bắn liên tục một cách dứt khoát.
Nếu dải năng lượng này bị gián đoạn, những quái vật kết nối với nó sẽ phản ứng chậm hoặc chết.
Nhưng năng lượng vẫn luôn di động liên tục, đối với Inspector mà nói khó khăn càng lúc càng lớn.
Giọng nói của Cao Chích phát ra từ kênh công cộng.
“Các Inspector, hãy cố gắng nhắm chuẩn, tôi sẽ ngăn chặn dòng năng lượng nhiều nhất có thể!”
Đàm Mặc nghe vậy vui mừng khôn xiết, sao cậu lại quên Lão Cao chứ!
Năng lực của lão Cao là khống chế sinh vật Kepler, thể khảm hợp là một thể năng lượng cơ hóa thật lớn, lão Cao không có khả năng khống chế toàn bộ nó, cũng đúng là không thể khiến nó đứng yên trong thời gian dài. Nhưng dựa vào Nguồn gốc năng lượng Kepler bùng nổ xâm lấn, ít nhất có thể làm nó ngừng lại hơn nửa giây!
Nhưng nửa giây đối với Inspector mà nói, chính là toàn bộ!
Tất cả Inspector nín thở ngưng thần, chẳng sợ quái vật rít gào sắp vọt tới trước mặt bọn họ cũng không sợ hãi.
Có Inspector bị quái vật xô ngã phi hành khí, sẽ có quần thể Trùng Minos hoặc là Đế Giang tới viện trợ, mang theo bọn họ một lần nữa bay lên.
Cao Chích phát động năng lực, trong chiến trường ồn ào náo động sôi sục, một sức mạnh vô hình đang đông cứng trên thể khảm hợp, con quái vật đang há hốc miệng gầm gừ dường như bị nghẹn, gai xương sắp phóng ra dường như bị mắc kẹt trong vỏ của nó, một tiếng vang trầm, là âm thanh của hàng trăm Inspector bóp cò cùng một lúc, bom nổ nổ tung trên bề mặt của thể khảm hợp, phát thứ hai và thứ ba liên tiếp được bắn ra!
Lạc Khinh Vân không khỏi nhìn về phía Đàm Mặc ngồi ở phía sau anh, vẻ mặt kiên định và tập trung. Không biết từ khi nào Lạc Khinh Vân đã bắt đầu ngừng rối rắm về việc liệu anh có còn là toàn bộ ống ngắm của Đàm Mặc hay không.
Bởi vì, anh đã là phía sau lưng cậu.
Đôi khi sự hiểu biết ngầm giữa mọi người có thể cao đến mức không cần phải nói một lời hay bất kỳ tín hiệu nào, nhiều quả bom có sức nổ cao đồng thời nổ tung, không khí bị đẩy ra tứ phía, mọi người đồng loạt rút lui.
Tiếng Ầm ầm ầm vang lên, thể khảm hợp lại mất đi một lớp bảo vệ khác, Đàm Mặc cũng có thể nhìn rõ hơn năng lượng trung tâm của nguồn gốc cơ hóa.
“Có thể cảm ứng được tinh thần thể của mẹ em không?” Lạc Khinh Vân hỏi.
Đàm Mặc nhíu mày, “Có thể mơ hồ cảm giác được bà ở đàng kia, nhưng không có biện pháp kết nối, em không đến thế giới Kepler của bà được.”
Hoặc là nói thế giới Kepler của bà đang tan vỡ.
Lạc Khinh Vân cắn răng một cái, “Các anh em, thời gian của chúng ta chỉ sợ không đủ dùng! Xin mọi người lột thêm một tầng da của nó xuống!”
“Đã biết!”
“Tới!”
Không có bất kỳ người nào lui bước, cũng không có bất kỳ người nào do dự oán giận.
Các hạt tĩnh điện màu vàng ngưng tụ trên bầu trời, sinh vật Kepler đang kéo mạnh tấm lưới do Chu Tự Bạch dệt ra, Hạ Lang không tiếc công sức tấn công những con quái vật đó, mưa máu hôi hám táp lên như bão.
Trần Cửu cởi bỏ đồ tác chiến.
“Đội trưởng Trần! Hiện tại không phải lúc anh bày ra dáng người đẹp đâu!” Ngô Vũ Thanh hét lên.
Trần Cửu hét lớn: “Cũng không phải cởi cho cậu xem!”
Vừa dứt lời, Trần Cửu đột nhiên hóa thành chất lỏng thấm vào lòng đất, ăn mòn rễ cây dưới lòng đất của thể khảm hợp.
A Thái cũng quay người bơi xuống.
Bọn họ đang tàn phá lòng đất, Lý Triết Phong gây ra một tia sét từ trên trời, tiếng động lớn, cát bụi cuồn cuộn tạo ra chấn động đẩy tất cả sinh vật trên không và trên mặt đất ra xa.
Những chiếc xe bọc thép của Tập đoàn Thâm Trụ lao ra khỏi vùng bụi bặm chở đầy người bị thương.
Bụng của một Inspector bị một chiếc gai xương đâm thủng, máu chảy đầm đìa, ông nở một nụ cười bất lực nói: “Người là phải chấp nhận tuổi già, lớn tuổi thì không thể phản ứng nhanh như người trẻ được nữa rồi…”
Người này không ai khác chính là giáo quan Phùng, ông đã bị một mũi gai xương đâm trúng trước khi Cao Chích có thể khống chế thể khảm hợp, nhưng ông đã nhắm vào một dải năng lượng rất sinh động nên đã nín thở cho đến khi kết thúc hành động rồi bị văng ra khỏi phi hành khí do mất thăng bằng, rơi xuống.
Một con Trùng Minos tiếp được ông, đưa ông lên xe bọc thép, nhân viên y tế trên xe vội vàng bế giáo quan Phùng tiến vào.
Trang Kính phẫu thuật cho ông. Động tác của anh phải tinh vi không được có một sai lầm, nhưng chiếc xe lại không hề chạy trên đường bằng phẳng, một cú va chạm khiến trái tim của Trang Kính vọt lên cổ họng, nhìn thấy mạch máu bị kẹp sắp vỡ ra, trợ lý bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, kẹp lấy nó ngay!
Trái tim của Trang Kính vốn đã ngừng đập vì sợ hãi, cuối cùng cũng bắt đầu đập trở lại vào lúc đó, anh nhìn nhân viên y tế trẻ tuổi bên cạnh, nói: “Làm tốt lắm.”
Cầm máu, khâu lại, Trang Kính và nhân viên y tế trẻ đã phối hợp nhịp nhàng với nhau để cầm máu và khâu vết thương, nhanh chóng hoàn thành ca phẫu thuật cho giáo quan Phùng.
Chẳng bao lâu sau thêm nhiều người bị thương được đưa đến.
Giáo quan Phùng vừa truyền máu xong đã chuẩn bị đứng dậy.
“Ông muốn đi đâu hả!” Trang Kính ngăn cản ông.
“Còn có thể làm gì? Chỉ cần còn một hơi thì phải ra trận chứ!” giáo quan Phùng nói xong liền vác súng nhảy lên một con Trùng Minos mới thả người bị thương xuống.
Trang Kính còn đang suy nghĩ làm sao giữ lại giáo quan Phùng, nhân viên y tế trẻ tuổi kia lại nói: “Chiến trường của giáo quan Phùng là ở căn cứ Linh Hào, còn chiến trường của chúng ta ở chỗ này! Vẫn còn người chờ chúng ta chữa trị đó!”
Trang Kính dừng một chút, cảm thấy rõ ràng mình đây thân kinh bách chiến lại còn không thành thục bằng hậu bối.
“Ai, cậu tên gì?” Trang Kính hỏi trong khi chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật tiếp theo.
“Vương Tiểu Nhị, sao nào, không nhớ tôi à?”
Trang Kính dừng một chút, cười ra tiếng, “Hóa ra là cậu, đồng đội dự bị!”
“Tôi đã tốt nghiệp rồi, nếu không phải lâm thời khai chiến thì tôi chính là đồng đội chính thức của anh!”
Nói xong, Vương Tiểu Nhị lại đang phẫu thuật cho một người bị thương khác, gọn gàng cắt bỏ chiếc gai xương đâm vào vai anh ta, sau đó lấy mảnh xương ra, khâu vết thương liền mạch lưu loát, làm tiền bối như Trang Kính còn phải ngượng ngùng.
Đám mây điện tích phía trên đầu ngày càng dày hơn và mọi người đều mong đợi phát bắn này sẽ bổ thể khảm hợp ra thành từng mảnh.
Con rồng đen gầm lên, nhưng không ngờ rằng một năng lượng khác lại lao ra từ thể khảm hợp.
Hai nguồn năng lượng khổng lồ gặp nhau giữa không trung, va chạm gây ra chấn động lật đổ Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch đang ở xa trên bầu trời!
Những sinh vật Kepler khác đang kéo lưới cũng bị rung chuyển.
Và năng lượng đó không hề dừng lại mà tụ lại thành một quả cầu năng lượng khổng lồ, Đàm Mặc nhận ra vì nó là một thể khảm hợp của những sinh vật cơ hóa nên nó cũng tất nhiên có năng lực của Hestia!
Trước đây nó không kích hoạt bởi vì tiêu hao một lượng lớn năng lượng, nó luôn kiềm chế, chỉ chờ thời cơ này để xử lý Lý Triết Phong!
Đàm Mặc nhìn vào xu hướng năng lượng đó, chợt nhận ra thể khảm hợp này đang phản kích lần cuối cùng!
“Truyền năng lượng của anh cho Lý Triết Phong!” giọng Lạc Khinh Vân vang lên bên tai cậu.
Đột nhiên Lý Triết Phong cảm thấy năng lượng từ nguồn gốc Kepler dâng trào.
Khi năng lượng của thể khảm hợp phá tan dòng điện của Lý Triết Phong, tấn công sâu vào anh.
Đàm Mặc nhìn cảnh tượng đó chỉ nghĩ muốn cứu anh, một chai Klein đột nhiên xuất hiện từ trong người Lý Triết Phong, cánh hoa mở ra, tư thế tựa như đang bao bọc lấy thể khảm hợp!
“Mẹ nó —— thần quang tráo đỉnh sao?” Thường Hằng nhịn không được hét lên.
Năng lượng của thể khảm hợp cứ như vậy vọt vào chai Klein, chấn động mãnh liệt như vậy mà Lý Triết Phong lại không bị thương chỉ một chút.
Những cánh hoa chai Klein xoay tròn và quấn lại, triệt tiêu lẫn nhau bằng một kích chí mạng này!
Mà chai Klein này cũng bị năng lượng cơ hóa chấn vỡ, từ trung tâm đến cánh hoa từng chút một tiêu tán, có những hạt màu vàng nhạt lơ lửng trong không khí, lưu loát rơi xuống, sau đó những hạt màu vàng này bị dập tắt.
“A……”
Đàm Mặc nghe thấy bên tai vang lên một tiếng rên rỉ thực nhẹ, cậu đột nhiên quay người lại, nhìn thấy Lạc Khinh Vân cúi đầu, bịt miệng thật chặt, nhưng lại không thể ngăn được máu từ giữa các ngón tay chảy ra.
Chai Klein là một phần cơ thể của Lạc Khinh Vân, được Đàm Mặc chuyển cho Lý Triết Phong, nhưng việc nó bị phá hủy cũng đồng nghĩa với việc cơ thể của Lạc Khinh Vân bị tổn hại.
“Lạc Khinh Vân!” Đàm Mặc bẻ tay anh ra, nhìn thấy Lạc Khinh Vân cố nén muốn nuốt ngụm máu kia vào.
“Đừng nhịn! Em biết anh bị thương! Lạc……”
Đàm Mặc còn chưa kịp bẻ tay Lạc Khinh Vân ra, thể khảm hợp đã nghiêng về phía bọn họ, vô số quái vật há miệng, bắt đầu dung hợp với tốc độ cực nhanh, hình thành một con quái vật khác với khuôn mặt dị dạng, trên mặt trên cổ nó mọc ra những miệng và mắt của những con quái vật khác, năng lượng cơ hóa tụ lại trong cổ họng nó và phun về phía lưng Đàm Mặc.
Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, Hắc Hỏa của Lý Triết Phong mau chóng đuổi qua, xúc tu thần kinh của Chu Tự Bạch trào dâng như thác nước muốn bẫy nó lại, thậm chí còn muôn vàn sinh vật Kepler lao đến, căn bản không kịp ngăn nó lại!
Đàm Mặc nhìn thấy sự tức giận và tuyệt vọng điên cuồng trong mắt con quái vật, đó là đến từ Tạ Vân Viễn.
Lúc đó không biết tại sao, Đàm Mặc cũng không tránh né.
Nhưng Lạc Khinh Vân lại ôm lấy cậu.
Một chai Klein khác bao lấy bọn họ.
Đây là sen tịnh đế duy nhất còn sót lại, chịu tổn thất to lớn cùng với nó chính là Lạc Khinh Vân.
Cánh tay ôm lấy Đàm Mặc run rẩy, Đàm Mặc nghe thấy tiếng xương gãy.
“Nghe đây, hiện tại là cơ hội của em… Đừng do dự… nhanh lên!” giọng nói của Lạc Khinh Vân cực kỳ kiên định.
Đòn này là đòn chí mạng đã ấp ủ từ lâu của Tạ Vân Viễn, đồng thời cũng là lúc khả năng nuốt chửng Lăng Dụ của anh ta ở mức yếu nhất.
Đối phó Lý Triết Phong lúc trước chính là dương đông kích tây, hơn nữa thuận lợi hủy diệt một chai Klein của Lạc Khinh Vân.
Mà hiện tại một kích này chính là muốn hoàn toàn tiêu diệt Lạc Khinh Vân cùng Đàm Mặc, những người khác đều ngoài tầm với!
Vòng tay của Lạc Khinh Vân siết chặt hơn, vô số năng lượng trong chai Klein thẩm thấu vào cơ thể Đàm Mặc, âm thanh của dòng nước ôn nhuận chảy trong đầu cậu, cậu thấy mình càng ngày càng lún sâu vào trong vòng tay của Lạc Khinh Vân.
Bên tai vang lên những âm thanh ùng ục, như thể có ai đó đang nói nhỏ gì đó.
“Cục cưng nhìn này…… Đây là nhân tế bào, đây là thành tế bào……”
Đàm Mặc bỗng nhiên ý thức được, đó là giọng nói của Lăng Dụ.
Mẹ…… mẹ……
Đàm Mặc bức thiết muốn thấy bà, muốn đoàn tụ cùng bà, cho dù đã gặp bà trong trí nhớ của Tạ Lan Băng thì Đàm Mặc vẫn cảm thấy nội tâm thực trống rỗng, muốn chân chính nhìn thấy bà.
”Cục cưng, con có biết điều đẹp đẽ nhất của sinh mệnh là gì không? Đó là sự trưởng thành. Sự trưởng thành chỉ dành cho một cá nhân, nhưng con có biết sự trưởng thành của một tộc đàn hay thậm chí của một loài sinh vật được gọi là gì không?”
Trong lòng Đàm Mặc kịch liệt run lên, cậu đương nhiên biết đáp án – tiến hóa.
“Đó gọi là tiến hóa. Dù là sự phát triển của một cá nhân hay sự tiến hóa của một loài sinh vật, đều có thể đi sai hướng. Cái giá của sai lầm có thể nặng nề, thậm chí đầy máu và hy sinh, nhưng… vẫn sẽ có hy vọng. Ví dụ, khi con yêu một ai đó sâu sắc, con sẽ không ngần ngại bảo vệ người đó và cùng người đó trở lại con đường đúng đắn bất kể phải trả giá như thế nào.”
Lúc này Đàm Mặc mới ý thức được Lăng Dụ biết cậu tiến vào thế giới bản ngã của bà!
Âm thanh dòng nước dần dần tiêu tán, trước mắt hết thảy sáng ngời khiến Đàm Mặc không mở được mắt, cậu nghe được tiếng cười của bé gái.
Đó là Lăng Dụ chạy trên hành lang trường học, cô đã giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi, không phải môn toán, vật lý, sinh học hay hóa học mà là cuộc thi vẽ tranh dành cho trẻ em.
Từ nhỏ, mong muốn của Lăng Dụ không phải là trở thành nhà khoa học mà trở thành một họa sĩ.
Lăng Hậu biết được cô đã giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi, nheo mắt mỉm cười, cõng cô trên vai và thưởng cho cô bộ bút màu nước 108 màu.
Đàm Mặc che miệng, trong mắt là nước mắt nóng hổi.
Lăng Hậu yêu con mình như thế, sao có thể thờ ơ với cái chết của con gái chứ?
Lăng Dụ cứ như vậy cười, nháo, lớn lên trong tình yêu, cho đến khi Lăng Hậu bởi vì không tán thành hạng mục thăm dò Kepler 22b bị viện nghiên cứu đóng băng, Lăng Dụ cảm nhận được sự chán nản của cha mình.
Không bao lâu, cô lên cấp ba, hiện ra thiên phú kinh người, dưới sự hướng dẫn của cha, cô thi vào đại học, thi nghiên cứu sinh, trở thành một nhà nghiên cứu đầy triển vọng.
Nếu nói Lăng Hậu có điều tiếc nuối trong lĩnh vực của mình, vậy thì thành tựu lớn nhất trong đời ông chính là Lăng Dụ.
Trong một chuyến thám hiểm khoa học vùng cực, Lăng Dụ không cẩn thận rơi vào hang tuyết và bị gãy chân, cô đau đớn không chịu nổi và phát sốt ngay sau đó, chỉ có thể đợi người đến cứu. Cái hố không thẳng nên phải có người bò vào.
Lăng Dụ chờ đợi mãi, chờ đến khi mất ý thức thì có người tới cứu cô. Đối phương đeo mặt nạ chắn gió, xách bình dưỡng khí cho cô, để Lăng Dụ ngồi lên vai mình, dùng sợi dây kéo cô lên từng chút một.
Lăng Dụ không nhìn rõ người kia trông thế nào, chỉ biết sau khi bình phục liền muốn đi cảm ơn đối phương.
Đồng nghiệp của Lăng Dụ mỉm cười nói những người đến giải cứu đều cao lớn thô kệch, họ sợ ảo tưởng được nam thần cứu của Lăng Dụ khi gặp nhau sẽ tan vỡ.
Nhưng Lăng Dụ lại nói nhất định phải đi cảm ơn đối phương.
Đồng nghiệp của Lăng Dụ lại nói, người cứu cô không để lại tên, Lăng Dụ cũng không nhìn rõ mặt đối phương, làm sao có thể nói lời cảm ơn.
Lăng Dụ lại nói: “Tôi nhớ giọng anh ấy.”
“Cô còn phát sốt hôn hôn trầm trầm mà. Cô nhớ anh ta nói gì với cô không?”
“Anh ấy nói ‘ đừng sợ, tôi ở đây ’.”
Đàm Mặc nghe đến đó, toàn thân như bị đánh trúng.
Bởi vì, nhiều lần Lạc Khinh Vân tới cứu cậu cũng nói là “Đừng sợ, anh ở đây”.
Như thể vận mệnh chú định đều có ý trời.
Sau đó là một cuộc rèn luyện thể chất khác dành cho các nhà nghiên cứu khoa học ở hai, ba năm sau, Lăng Dụ đang thực hiện bài tập leo núi trong khi giữ chặt sợi dây, cô dẫm không đúng chỗ và bị ngã, cô sợ tới mức hét lên.
Bên cạnh có huấn luyện viên nhảy tới, ổn định cô lại.
Vẫn là câu kia “Đừng sợ, tôi ở đây”.
Lăng Dụ mở to hai mắt, bốn chữ khiến cho cô nhận ra Tạ Lan Băng.
“Anh căn bản không phải cao lớn thô kệch…… Anh rất đẹp mà!”
“Ai nói cho em biết anh cao lớn thô kệch? Nhưng mà em cũng rất đẹp.”
Đàm Mặc nở nụ cười, so với cậu cùng Lạc Khinh Vân, cha mẹ cậu lại rất lãng mạn, ngọt ngào.
Nhưng Đàm Mặc không có thời gian sa vào ký ức của Lăng Dụ, cậu phải tiếp tục chìm xuống, xuyên qua bản ngã cùng khách ngã của Lăng Dụ, tìm được tinh thần thể Kepler của bà.
Cậu lại chìm xuống, vô số mảnh ký ức dâng lên, tiêu tán trong khoảng không phía trên đầu cậu.
Thứ mà Đàm Mặc nhìn thấy trước mắt chính là cảnh Tạ Lan Băng ôm đứa bé và hôn tạm biệt nó một cách trịnh trọng.
Đây là thế giới khách ngã của Lăng Dụ, đây là thời điểm cô hối hận nhất và muốn thay đổi nhất trong cuộc đời – lời chia tay cuối cùng của cô với Tạ Lan Băng.
Cô hiểu Tạ Lan Băng muốn đi làm chuyện gì, cô có dự cảm Tạ Lan Băng vừa đi thì sẽ không trở về nữa.
“Đây là con của chúng ta, nó cũng là con của chúng ta. Làm cha mẹ, bất kể thế nào cũng không từ bỏ đứa con của mình, đúng không?” Tạ Lan Băng nhìn Lăng Dụ nói.
Lăng Dụ rơi lệ đầy mặt, khớp hàm run rẩy, cô rất muốn Tạ Lam Băng ở lại, nhưng lại không thể mở miệng thuyết phục anh ở lại.
“Cha mẹ yêu con tất phải tính kế sâu xa. Tương lai của nó không thể là cơ hóa, cũng không thể là hủy diệt……” Lăng Dụ hôn lên Tạ Lan Băng, nhìn theo anh rời đi.
Đàm Mặc ngây ngốc nhìn hết thảy, cho đến khi bên tai vang lên tiếng Lăng Dụ.
“Đây là tiếc nuối lớn nhất trong lòng mẹ, chính là chia xa với cha con. Khoảnh khắc này tồn tại ở thế giới khách ngã của mẹ, ăn sâu bén rễ, bất kể thế giới tinh thần của mẹ đã chịu ăn mòn như thế nào, giờ khắc này vĩnh viễn sẽ không bị thay đổi.”
Đàm Mặc chợt quay đầu lại, thấy được sườn mặt Lăng Dụ.
Bà vẫn trông mới ngoài 30 tuổi, mặc chiếc áo khoác trắng của nhà nghiên cứu, trên môi nở nụ cười dịu dàng.
“Mẹ…” Môi Đàm Mặc mấp máy, giơ tay lên, lần này ngón tay không xuyên qua mà chân chính chạm vào bà.
Một cái chạm nhẹ nhàng, ấm áp khiến người ta cảm thấy ấm lòng.
“Con có biết tại sao mẹ lại cho con xem khoảnh khắc này không?”
Đàm Mặc nhìn đôi mắt Lăng Dụ, đó là trầm tĩnh mà cường đại, bà chịu đựng hơn hai mươi năm cô độc, chống lại nguồn gốc cơ hóa đến bây giờ.
“Mẹ nhớ cha con…… mẹ muốn thay đổi kết cục chia xa với ông ấy sao?”
“Vật chất trong thế giới hết thảy đều không thể nghịch chuyển. Hơn nữa mẹ vĩnh viễn sẽ không ngăn cản Tạ Lan Băng đi làm chuyện đúng, tựa như hiện tại mẹ hy vọng con đừng ngăn cản mẹ đi làm chuyện đúng.” Lăng Dụ nói.
Trong lòng Đàm Mặc bị bóp mạnh, cậu mở to mắt nhìn đối phương, một cảm giác đau đớn nào đó từ đại não truyền đến tứ chi.
“Cái gì gọi là…… chuyện đúng?”
Lăng Dụ nâng hai tay lên, ôm Đàm Mặc vào lòng.
Đây là cái ôm của mẹ, hoài niệm tràn ngập cảm giác an toàn, như là trời sinh cậu đã thuộc về nơi này.
Lăng Dụ ngã về phía sau, họ đi qua rìa của thế giới Kepler hoang vắng và chìm vào vực thẳm vô tận.
Bỗng nhiên Lăng Dụ đẩy cậu về phía trước, Đàm Mặc mở choàng mắt, mới phát hiện trước mặt cậu là nguồn gốc cơ hóa khổng lồ, nó giống một cái hố đen đang cắn nuốt hết thảy chung quanh.
Mà thân thể Lăng Dụ đã bị năng lượng của nó xâm lấn, chỉ còn lại có tinh thần thể mỏng manh.
“Mẹ…… con sẽ kéo mẹ ra! Con lập tức……”
Lăng Dụ mỉm cười nhẹ nhàng, trịnh trọng hôn lên trán Đàm Mặc, như Tạ Lan Băng trong trí nhớ hôn cậu lúc còn là trẻ con.
“Anh trai của con còn ở bên trong. Cho mẹ một cơ hội thay đổi nó, để mẹ lại dựng dục nó một lần nữa…… theo phương thức tiến hóa, được không?” Lăng Dụ nói.
Hóa ra đây là lý do Lăng Dụ cho cậu xem Tạ Lan Băng tạm biệt bọn họ.
Có những chuyện, bất kể thành bại hay sinh tử cũng phải đi làm.
Đó là do bản năng kéo dài từ tình yêu.
Không thể thỏa hiệp cũng không thể nghịch chuyển.
Nước mắt Đàm Mặc bắt đầu tuôn rơi, cậu biết lần này chính là thật sự chia tay.
Năng lượng Kepler từ đầu ngón tay của Đàm Mặc tràn ra, không ngừng rót vào cơ thể Lăng Dụ, ban đầu chỉ là những ánh sao nhỏ bé ở trước hố đen khổng lồ, nhưng ngay sau đó ánh sao bùng nổ và tỏa ra xa, chiếu sáng phá hủy bóng tối sâu thẳm nhất!
Mặt đất rung chuyển, A Thái và Trần Cửu nhanh chóng rút lui.
Con quái vật đã cắn chai Klein đột nhiên co giật, thể khảm hợp khổng lồ mơ hồ có xu thế vỡ vụn.
Những cánh hoa vàng nở ra từ các vết nứt, tỏa ra năng lượng chói lóa, tuôn ra như thác nước, tưới lên bề mặt thể khảm hợp và thấm vào các vết nứt của nó.
Những con quái vật cơ hóa bị cạn kiệt năng lượng và trở nên uể oải và suy tàn.
Dưới cái nhìn của mọi người và các sinh vật Kepler, một Chai Klein khổng lồ bao bọc toàn bộ thể khảm hợp.
“Đông —— đông ——”
Đó là âm thanh đến từ không gian xa xôi.
Chai Klein càng thu càng chặt, năng lượng mãnh liệt xuyên thấu nguồn gốc cơ hóa, mà thể khảm hợp tựa như một con đường, lượng lớn năng lượng xuyên qua, dũng mãnh tiến vào nguồn gốc cơ hóa.
Đàm Mặc nhìn hố đen khổng lồ bốc cháy, Lăng Dụ cũng từng chút một sụp đổ.
“Mẹ…… Mẹ đừng mà……”
Lăng Dụ dùng sức đẩy cậu một phen, “Đồ ngốc, con cùng mẹ còn sẽ có ngày đoàn tụ.”
Lăng Dụ tựa như một mồi lửa, rơi vào nguồn gốc cơ hóa.
Đàm Mặc thấy được Tạ Vân Viễn đang la hét giãy giụa, anh ta muốn chạy trốn từ nguồn gốc cơ hóa thiêu đốt sụp đổ, thậm chí muốn kéo Đàm Mặc xuống theo.
“Chúng ta là anh em! Chúng ta là sinh đôi ——vận mệnh của chúng ta phải giống nhau!”
Đàm Mặc không cự tuyệt mà ôm anh ta.
“Anh sai rồi.”
“Sai cái gì? Ta không sai!”
“Em nói anh trách cứ cha mẹ chúng ta bất công, cả tên cũng không đặt cho anh, là sai. Tên anh là ‘ Tạ Vân Viễn ’.”
Tạ Vân Viễn ngơ ngẩn.
“Vân hành cao xa, tự do tự tại.” Đàm Mặc nhìn vào đôi mắt gần như giống hệt mình.
“Tạ…… Vân Viễn……” Anh ta nhẹ nhàng nỉ non.
“Cha mẹ yêu con tất phải tính kế sâu xa. Bọn họ lấy tánh mạng đổi cho anh tiến hóa…… em rất hâm mộ anh……”
Đàm Mặc nói xong, vô số đôi tay túm lấy Tạ Vân Viễn, những dung hợp giả hy sinh, đội viên tiền tuyến và nhóm nghiên cứu viên kéo anh ta lại.
Tạ Vân Viễn nhìn Đàm Mặc, chậm rãi nhắm hai mắt, cho đến khi bị năng lượng ánh vàng bao phủ.
Đàm Mặc nhìn thấy một ngôi sao lớn hơn và sáng hơn, cùng vô số người nói lời từ biệt với cậu.
“Con à, phải trở về.”
“Còn có người đang đợi con!”
“Hiện tại nơi này là nơi con nên tới!”
Hiện thực, chai Klein của Lạc Khinh Vân sụp đổ vỡ vụn, anh ôm chặt lấy Đàm Mặc rơi xuống từ không trung.
Vô số sinh vật Kepler vọt tới, leo lên như tựa như một ngọn đuốc khổng lồ vươn lên trời, vững chắc chống được họ.
Một cánh hoa từ trong chai Klein buông xuống, quấn quanh căn cứ Linh Hào, nhẹ nhàng vuốt ve trên người họ, như thể đó là lời từ biệt cuối cùng của vô số anh linh.
Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch nhảy tới cạnh bọn họ, đỡ Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân lên.
“Đàm Mặc! Đàm Mặc tỉnh lại đi! Đàm Mặc!”
Vốn dĩ có một số lượng lớn dây thần kinh từ chai Klein nối vào não Đàm Mặc, nhưng tất cả đều dần dần khô héo.
Nhưng Đàm Mặc lại vẫn không có phản ứng gì.
Đến nỗi Chu Tự Bạch, cậu càng sợ hãi hơn, bởi vì toàn thân Lạc Khinh Vân đều là máu tươi, cậu không còn cảm nhận được nhịp tim hay mạch đập của anh.
Khi tinh thần thể của Đàm Mặc đi tìm Lăng Dụ, hết thảy công kích đến từ thể khảm hợp đều là Lạc Khinh Vân tới ngăn cản.
Trái tim anh bị gai xương đục lỗ.
Chu Tự Bạch lập tức dùng xúc tu thần kinh tu bổ vết thương của Lạc Khinh Vân, cậu lớn giọng hét: “Quân y! Quân y ở đâu! Bên này có người cần truyền máu! Cần truyền máu!”
Đế Giang chở Trang Kính cùng Vương Tiểu Nhị tới, họ nhanh chóng bắt đầu tiến hành hồi sức tim và truyền máu cho Lạc Khinh Vân.
“Lạc Khinh Vân anh không thể chết được! Anh không thể chết!” Chu Tự Bạch đỏ hoe hai mắt hét lên.
Hôi Tháp Thành trung tâm, Lăng Hậu đang ngồi trước án thư xem ảnh của con gái, ngẫu nhiên thấy bức hình Lăng Dụ té ngã, ông lão bật cười.
Tim ông chợt thắt lại, nước mắt vô cớ rơi xuống, tuy trong phòng không có cửa sổ nhưng dường như có một cơn gió ấm áp lướt qua trên má ông, lau đi những giọt nước mắt sắp trào ra từ khóe mắt.
Ông sững người ở đó, như thể có một linh cảm.
“Lăng lão! Lăng lão! Chúng ta thắng! Chúng ta thật sự thắng rồi!”
Người trợ lý trẻ tuổi xông vào phòng ông hào hứng cho ông xem hình ảnh đám mây vệ tinh. Thể khảm hợp như khối u ác tính đang cố gắng hút hết sinh lực của hành tinh này đã biến mất, thay vào đó là một Chai Klein khổng lồ màu vàng.
“Lăng lão! Đây quả thực là kỳ tích! Đây là… đây là…” Trợ lý trẻ tuổi kích động đến không nói nên lời.
Lăng Hậu duỗi tay, dùng ngón tay xuyên qua hình ảnh lập thể, “Tôi biết đây là cái gì… Đây là con gái của tôi.”
Vô số phi hành khí trở về địa điểm xuất phát được hộ tống bởi các sinh vật Kepler, kéo lê những đường mảnh trên bầu trời xanh.
Cảnh Kính Nhu đang cầm một tách trà sứ trắng, đứng trước cửa sổ nhìn về phía xa, tiếng reo hò của nhân loại sôi trào không thôi.
Hôi Tháp toàn thế giới đều sáng lên.
Lạc Khinh Vân đang đi trong sa mạc, gió và cát rất mạnh, anh không biết đâu là điểm cuối.
“Thằng nhóc thúi, con chạy tới nơi này làm gì?”
Giọng nói sang sảng vang lên.
Lạc Khinh Vân đột nhiên quay đầu lại, thấy được Lương Ấu Khiết, còn có Lục Dĩnh phía sau bà.
“Con…… con rất nhớ người……”
Bất luận ngôn ngữ nào cũng không đủ để biểu đạt tâm tình của Lạc Khinh Vân giờ phút này.
“Nhớ ta làm gì? Thế giới của con không ở nơi này.” Lương Ấu Khiết đi về phía anh, “Để ta nhìn xem nào, hiện tại rất tốt đó. Lòng có vướng bận, còn có chờ mong. Nhưng vướng bận cùng chờ mong của con đều không thuộc về ta. Hơn nữa…… con đã có được thứ mình muốn rồi. Nếu có được thì sao không quý trọng.”
“Thứ con muốn…… là cái gì?” Lạc Khinh Vân khó hiểu hỏi.
“Có người hiểu con, có người quý trọng con, có người yêu con, có lẽ trước mắt là yêu cái túi da xinh đẹp của con ……” Lương Ấu Khiết bĩu môi, không cam lòng nói, “Còn thấy được linh hồn chân thành của con.”
Lạc Khinh Vân lại hỏi: “Chúng ta …… có còn gặp lại không?”
“Đương nhiên có. Lần sau gặp lại, hy vọng con không có tiếc nuối, tận hưởng quãng đời còn lại của mình.”
Lương Ấu Khiết chỉ về phía một phương hướng, sau đó Lương Ấu Khiết cùng Lục Dĩnh cùng nói.
“Con à, đừng quay đầu lại —— đi về phía trước đi ——”
Giọng nói của họ cho Lạc Khinh Vân dũng khí to lớn, đi về phía sâu trong sa mạc.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, khắp nơi là tiếng thiết bị vận hành và mùi thuốc khử trùng.
Lạc Khinh Vân đang nằm trên giường bệnh, đeo máy thở.
Đây là ngày hôn mê thứ một trăm của anh.
Đàm Mặc sẽ đến bên anh và nói chuyện với anh mỗi ngày.
“Anh biết không, chai Klein của mẹ em sẽ không chết, Nguồn gốc năng lượng Kepler bất diệt, nó cũng sẽ vẫn luôn ở nơi đó. Ông ngoại em đến thăm rất nhiều lần.”
“Giang Xuân Lôi điều đến Thành Trung Tâm, hệ thống cậu ấy thiết kế không ai có thể với tới, ông ngoại em nói sau này cậu ta nhất định là tinh anh trong lĩnh vực mũi nhọn này. Anh không thấy cái khuôn mặt đắc ý của cậu ta đâu.”
“Lão Thường lúc này thật sự giải nghệ rồi, cuối cùng cũng có thể trở về chơi với con.”
Đàm Mặc thấy Lạc Khinh Vân không có động tĩnh liền dùng tay chạm nhẹ lên chóp mũi anh.
“Đã quên nói với anh, An Hiếu Hòa bị thương, cậu ta tốt xấu cũng là cấp dưới của anh, mất một chân, anh nghe cũng sẽ đau lòng đúng không? Nhưng mà người ngốc có phúc của người ngốc, Sở Dư nói muốn ở bên nhau cả đời với cậu ta. Đm, hai người bọn họ gặp mặt đã dỗi nhau, em còn chẳng hiểu đây là tình thú yêu đương à? Nhưng mà kỹ thuật chi giả hiện tại rất phát triển, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của họ. Hơn nữa…… sau khi cậu ta gả cho Sở Dư, a, sai rồi, sau khi hai người bọn họ kết hôn, An Hiếu Hòa phải học nấu cơm với làm việc nhà.”
Tin tức phấn khích như vậy không thể khiến Lạc Khinh Vân hưng phấn, Đàm Mặc tức giận nhéo nhéo cánh tay anh, nhưng lại sợ nhéo anh xanh mét nên không dám dùng vũ lực.
“Còn có, hiện tại sinh vật Kepler cùng nhân loại đều là chủ nhân địa cầu. Hôi Tháp sắp ban hành luật bảo vệ sinh vật Kepler anh biết không? Sinh vật Kepler ngoại trừ không có quyền bầu cử thì em còn phải hoài nghi Hôi Tháp bảo đảm an sinh xã hội cho chúng nó ấy! Anh nói lúc trước sao không ‘phát triển hài hòa giữa con người và thiên nhiên’ như vậy luôn đi nhỉ?”
Đàm Mặc sờ sờ mặt Lạc Khinh Vân, dựa vào anh, nằm cạnh nhau, nghiêng người nhìn anh.
“Anh giả làm người đẹp ngủ trong rừng có thú vị không? Em hôn anh rất nhiều lần mà anh vẫn chưa tỉnh! Ý anh là gì? Hoàng tử của anh không phải là em phải không?” Đàm Mặc hung hăng kéo tóc Lạc Khinh Vân.
Hơn một trăm ngày, từ lúc ban đầu cho rằng Lạc Khinh Vân sẽ tỉnh lại, đến mỗi một ngày chờ mong đều thất vọng.
Đàm Mặc hít một hơi thật sâu.
Cậu hiểu rất rõ trong lòng, sen tịnh đế của Lạc Khinh Vân bị phá hủy rất có khả năng tinh thần thể của anh cũng bị hủy theo.
Đây là nguyên nhân tại sao Lạc Khinh Vân vẫn chưa tỉnh lại.
“Hình như em chưa nói với anh……anh rất quan trọng với em, không ai có thể thay thế được……là loại quan trọng số một …… Không có anh, em thực cô độc.”
Đàm Mặc rút súng từ thắt lưng ra, kề vào thái dương.
“Nếu anh không chịu quay lại… thì em đi tìm anh vậy. Xem có phải vật chất mất đi … còn gì có thể tồn tại mãi mãi hay không?”
Ngón tay Đàm Mặc chậm rãi bóp cò, vừa định bóp cò thì một bàn tay đột nhiên nắm lấy ngón tay cậu, rút súng ra.
“Em đang làm gì ……”
Trong nháy mắt kia, tất cả dụng cụ đều tích tích rung động, nhịp tim và mạch đập của Lạc Khinh Vân đột nhiên tăng tốc.
Các nhân viên y tế chạy vào, nhìn thấy Lạc Khinh Vân đã hôn mê hơn trăm ngày lại ngồi dậy, một tay cầm súng của Đàm Mặc, một tay chặn thái dương, nhìn Đàm Mặc với đôi mắt rực lửa.
Hơi thở của anh thất thường, ngực anh phát ra tiếng thở khò khè do thở quá mức.
“Anh… anh tỉnh rồi…”
“Anh hỏi em đang làm gì!” Lạc Khinh Vân rống lên, “Em còn nhớ đã đồng ý với anh điều gì không!”
Hai mắt anh đỏ lên, cơ thể run rẩy đến lợi hại.
Đàm Mặc bỗng nhiên tiến lên, ôm chặt anh, “Em hù dọa anh mà! Đồ ngốc!”
Lạc Khinh Vân sửng sốt, nhẹ di chuyển ngón tay hướng lên trên, phát hiện trong súng căn bản không có băng đạn!
Lạc Khinh Vân chậm rãi hồi thần lại, ném khẩu súng đi, ôm chặt Đàm Mặc. Điều anh sợ nhìn thấy nhất trong đời này, chính là Đàm Mặc dùng súng chỉ vào đầu mình.
“Sao em có thể làm anh sợ như vậy……sao em có thể……” cổ họng Lạc Khinh Vân nghẹn ngào, ôm Đàm Mặc chặt đến mức không thở được.
Đàm Mặc nhắm mắt lại, cậu chỉ cảm thấy cái ôm như vậy làm cậu cảm thấy an toàn và chân thật, chẳng sợ xương cốt có bị nghiền nát, chẳng sợ chết trong vòng tay của Lạc Khinh Vân, cậu đều vui vẻ chịu đựng.
Cậu dựa vào bên tai Lạc Khinh Vân, nói những lời mà đối phương đã nói với cậu nhiều lần.
“Đừng sợ, em ở đây.” Đàm Mặc dùng giọng điệu nhẹ nhàng và trịnh trọng nhất nói với anh.
Mặt trời soi sáng đất trời, đôi cánh trắng xóa của Đế Giang xẹt qua tận trời, Đào Ngột chạy như bay ở núi rừng cánh đồng bát ngát, đại giang đại hà nước chảy xiết qua, Hồng Vực bình tĩnh băng qua sông trong sóng trắng.
Phi hành khí của nhân loại bay qua biển rừng, mang theo một làn sóng xanh.
Vạn vật trút ra, sinh sôi không ngừng.
Tác giả có lời muốn nói: Đến đây là kết thúc chính văn rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT