Các xúc tu thần kinh của Chu Tự Bạch trong bầu trời đêm mở ra một tấm lưới khổng lồ, giống như một thác nước từ trên trời bay xuống, nhanh chóng bao phủ hạt giống của Khu sinh thái.

Các vảy của hạt giống rung lên, cố gắng cắt đứt tất cả các xúc tu thần kinh, Chu Tự Bạch nghiến răng điều khiển phi hành khí xoay một góc rất vi diệu trong không trung, tất cả các xúc tu đều khảm vào giữa vảy và xác ngoài, sau đó cậu dùng sức bóp mạnh, tàn nhẫn đến mức như cạo hết vảy ra khỏi xác ngoài!

“Đội trưởng Chu! Hai người Đàm Mặc không được!” Lý Triết Phong lạnh giọng nhắc nhở.

“Anh đi hỏi Lạc Khinh Vân xem! Anh ta có thừa nhận bản thân không được hay không!”

Chu Tự Bạch nghiến răng vặn cổ tay ở một góc độ nào đó, toàn bộ lưới giống như hoa chuyển màu, cạo qua lớp vảy đen ở một góc độ vi diệu và sắc bén hơn.

Phi hành khí cấp tốc bay tới hướng hai người Đàm Mặc, tấm lưới được cài vào giữa xác ngoài và vảy của hạt giống. Chu Tự Bạch và Lý Triết Phong muốn hai bút cùng vẽ, một mặt lao tới hỗ trợ, mặt khác cạo bỏ hết vảy trên hạt giống.

“Ô —— a ——” hạt giống phát ra tiếng gầm gừ thê lương, nó không có tránh thoát theo hướng ngược lại mà đuổi theo Chu Tự Bạch cùng Lý Triết Phong, muốn chạy qua tốc độ của phi hành khí, thoát khỏi tấm lưới.

Nhưng Chu Tự Bạch cùng Lý Triết Phong không cho nó cơ hội, quay phi hành khí vuông góc gần 90 độ với mặt đất rồi lao lên trên, thẳng lên trời!

Hạt giống phản ứng không kịp, chỉ nghe thấy tiếng vang “Răng rắc xoẹt” truyền đến, nó còn không kịp giãy giụa, toàn bộ vảy đen quanh thân đều bị lưới xúc tu sắc bén cạo bỏ!

Chất lỏng từ vô số miệng vết thương chảy ra, hạt giống hí vang rít gào vang vọng toàn bộ Khu sinh thái, màng nhĩ mấy người Ngô Vũ Thanh sắp bị xé nát, trong óc đều là tiếng vang ong ong.

Chu Tự Bạch giũ lưới xúc tu thu về giữa không trung, vảy rơi xuống khu sinh thái như một cơn mưa đen rối tinh rối mù.

Sinh vật không bị Hắc Hỏa thiêu chết lúc này bị trận mưa to đâm cho kêu rên khắp nơi, không chỗ nào có thể ẩn nấp.

Hạt giống đột nhiên nằm xuống, thân thể gần với Khu sinh thái, vô số thứ giống như rễ cây từ trong bụng nó xuyên vào lòng đất.

Hà Ánh Chi cao giọng nhắc nhở: “Mau giải quyết nó —— nó muốn hấp thu năng lượng để phục hồi!”

Lý Triết Phong hừ lạnh một tiếng: “Nghĩ đẹp lắm.”

Anh xoay nhẹ cổ tay, búng tay một cái.

Một con rồng đen khổng lồ gầm lên, nó không còn ở hình thái Hắc Hỏa nữa mà là một dòng điện mật độ cao lao thẳng ầm ầm về phía các hạt giống, hung hãn xuyên qua da thịt sau khi vảy được rút ra, điên cuồng len lỏi trong các mô cơ, hạt giống rung rẩy dữ dội như sắp bị xé toạc.

Lưỡi liềm xương của nó đang điên cuồng vẫy vùng, cát và sỏi bị đuôi nó xốc lên cao mấy thước, rễ cây cắm sâu vào lòng đất bị dòng điện đen phá hủy, khu vực Kepler rộng lớn xung quanh nó phát ra tiếng ” Răng rắc răng rắc “, tia lửa điện màu đen mơ hồ thẩm thấu ra từ dưới mặt đất, theo sau là một tiếng “Đùng” lớn, xác ngoài của nó vỡ ra chia năm xẻ bảy, luồng khí khổng lồ bị đẩy mạnh ra bốn phương tám hướng, giống như một cơn gió lốc nhỏ.

Thân thể của sinh vật cơ hóa đột nhiên bị cuốn đi, ngay cả sen tịnh đế cũng bị luồng khí đảo qua rung chuyển.

Thường Hằng và An Hiếu Hòa đi cùng chuyến bay với Hà Ánh Chi đều sợ ngây người.

“Đội trưởng Lý…… Quá lợi hại! Sao có thể làm được thế này!” Thân là kỹ thuật khống Giang Xuân Lôi há miệng rộng đến mức nhét được cả quả trứng đà điểu.

“Là dòng điện cường độ cao nháy mắt tiến vào cơ thể hạt giống, khiến tế bào nổ tung. Khi năng lượng này bị nén đến một mức nhất định, hạt giống sẽ nổ tung!”

Mà lúc này Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân đã quấn vào bên trong sen tịnh đế.

Vô số xúc tu khoan vào cơ thể giống như là muốn xâm nhập khe hở giữa các tế bào, đầu dây thần kinh của đại não cũng bị chúng bọc thành từng tầng, trí nhớ và cách suy nghĩ của Đàm Mặc đang bị đối phương rút ra với tốc độ cực nhanh.

Khi cậu đang đánh mất một phần của mình, một thứ gì đó không thuộc về cậu sẽ mạnh mẽ tràn vào, như muốn xé nát hoàn toàn toàn bộ con người cậu.

Đàm Mặc chợt hiểu ra, đây là cơ hóa, kết hợp giữa cơ thể và sinh vật cơ hóa, khiến cơ thể của cậu sẽ bị nguồn gốc cơ hóa khống chế, không bao giờ có thể trở lại trạng thái ban đầu, tinh thần thể của cậu cũng sẽ bị điều khiển bởi nguồn gốc cơ hóa, bị giam cầm trong thân xác cơ hóa.

——Đây chính là âm mưu thực sự của “anh ta”!

Ý thức mơ hồ đi từng chút một, cậu có thể cảm nhận được mối liên hệ giữa mình và Nguồn gốc năng lượng Kepler đang suy yếu.

Lạc Khinh Vân…… Lạc Khinh Vân…… anh có phải cũng……

Lúc này Lạc Khinh Vân bị túm vào một chai Klein khác, những xúc tu hung ác xâm lấn máu thịt của anh, nhanh chóng phá hư đại não anh, anh lớn tiếng nói: “Đàm Mặc —— Chu Tự Bạch có thể làm được em cũng có thể!”

Nói xong, Lạc Khinh Vân không màng tất cả mà bắt đầu hấp thu năng lượng của sen tịnh đế, anh đã không để bụng có thể hái xuống cái cây quỷ này không, anh chỉ nghĩ làm nó lập tức khô héo! Năng lượng của nó càng mạnh thì càng có thể thương tổn Đàm Mặc!

Hà Ánh Chi trên không trung cau mày thật chặt, bên tai là giọng Âu Dương Thành.

“Đã đến nước này! Chúng ta phải pháo kích sen tịnh đế! Cứu Đàm Mặc ra!”

Đối với Âu Dương Thành mà nói, có để ông dùng phi hành khí của mình đâm vào sen tịnh đế đồng quy vu tận, ông cũng phải cứu Đàm Mặc ra.

“Lại chờ một lát…… trong chốc lát……” Hà Ánh Chi nắm chặt nắm tay, mồ hôi lạnh trên thái dương chảy xuống.

Mấy người Thường Hằng và Giang Xuân Lôi bên cạnh cũng sốt ruột.

Thường Hằng đang khởi động tên lửa đi kèm với phi hành khí, “Còn chờ cái gì chứ! Sen tịnh đế có khi chính là muốn tách Đàm Mặc ra! Lại nghiền nát cậu ấy và những sinh vật hỗn loạn đó thành một thứ kinh tởm!”

“Đúng vậy! Giáo sư Hà! Chờ lúc ấy đã chậm rồi!” An Hiếu Hòa cũng sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

Hà Ánh Chi nói: “Các cậu không nhìn ra sao ——cây sen tịnh đế này thu hút khu sinh thái cơ hóa xung quanh giống như một lỗ đen. Nó có sức hút vô cùng lớn, điều đó cũng có nghĩa là nó có những đặc tính mà chúng ta không thể tưởng tượng được.”

“Cho nên thứ này không đáng bị tiêu hủy sao?” Sở Dư nhìn đội trưởng cùng phó đội nhà mình thân hãm trong đó, đã không thể giữ lý trí.

“Chẳng lẽ tùy ý nó tụ tập điều động những Khu sinh thái này sao? Nó tựa như u ác tính cực lớn, nếu chúng ta không cắt bỏ nó trước khi nó ăn mòn nhiều cơ quan hơn, chẳng lẽ chúng ta phải đợi đến khi nó phá hủy mọi thứ sao?” Trang Kính hỏi.

Ngay cả Thành Trung Tâm cũng cảm nhận được tình thế khẩn cấp, không ngừng liên hệ Âu Dương Thành, lên kế hoạch tiến hành tấn công chính xác vào rễ sen tịnh đế, phải cứu Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân ra.

“Nếu Đàm Mặc có thể đồng hóa sen tịnh đế thì tất cả các khu sinh thái xung quanh sen tịnh đế đều sẽ thoát ly cơ hóa! Đây có lẽ là cơ hội cho chúng ta thu hoạch lực lượng đối kháng cùng nguồn gốc cơ hóa!” Hà Ánh Chi vừa nói vừa nắm chặt tay, “Tôi tin tưởng Đàm Mặc. Nó sẽ không cứ như vậy bị…… cắn nuốt.”

“Chúng ta đi hỗ trợ! Suy yếu năng lực sen tịnh đế chính là giúp Đàm Mặc! Để mấy sinh vật cơ hóa biết được năng lượng Kepler chân chính!” Chu Tự Bạch cùng Lý Triết Phong nhìn nhau, lúc này bọn họ đã có chủ ý.

Cây sen tịnh đế này thoạt nhìn dầu muối không ăn, dù bị thương nặng cũng có thể nhanh chóng thu hoạch năng lượng từ thế giới cơ hóa rồi nhanh chóng khôi phục, nếu đánh nó thì sẽ rơi vào vòng lặp vô tận.

Cho nên phương thức hữu hiệu nhất chính là làm chậm quá trình hấp thụ năng lượng của nó, thậm chí cắt đứt liên lạc của nó với thế giới xung quanh, cô lập nó rồi tiêu diệt nó!

Phi hành khí hai người của Chu Tự Bạch và Lý Triết Phong bay lên cao theo quỹ đạo xoắn ốc, độ cao của phi hành khí này có hạn, không thể bay vào tầng mây, chuyến bay của họ có thể nói mạo hiểm cực kỳ.

Khi hệ thống bay phát ra cảnh báo, Lý Triết Phong đã điều chỉnh phương hướng và tiến hành bay song song.

Chu Tự Bạch giơ tay lên, một tấm lưới khổng lồ trải ra trong đêm tối, chỉ khi ánh sáng quét qua mới mơ hồ nhìn thấy những làn sóng màu vàng nhạt do xúc tu phản chiếu, tấm lưới rơi xuống như một phong ấn khổng lồ, bao trùm khu sinh thái này.

Khi tiếp xúc với Khu sinh thái, nó dần biến mất.

Nhưng từ hình ảnh đám mây được vệ tinh quét lại có thể thấy thứ gì đó giống như một lá chắn năng lượng bao phủ khu sinh thái này, nó đang nhanh chóng cuốn lấy rễ sen tịnh đế dưới lòng đất.

Mới không đến nửa giờ mà rễ sen tịnh đế đã lan tràn tới toàn bộ Khu sinh thái, thậm chí còn lan rộng ra các khu vực xung quanh, như muốn nuốt chửng mọi thể sinh mệnh trên hành tinh.

Mà ở bán cầu bên kia, tương ứng với cây sen tịnh đế này chính là vị trí của căn cứ Linh Hào.

Không xem ảnh mây không biết, vừa thấy lập tức dọa nhảy dựng.

Âu Dương Thành nhìn bức ảnh thực tế ảo mà trái tim nhảy lên cổ họng, nhưng đồng thời cũng thấy được cơ hội: “Nếu mặc kệ cây sen tịnh đế tiếp tục phát triển thì nó sẽ cùng căn cứ Linh Hào hình thành vây quanh, bao trùm toàn bộ tinh cầu chúng ta! Trái lại, nếu Đàm Mặc có thể thu phục đóa sen tịnh đế này, chúng ta sẽ trực tiếp có được lực lượng ngang với căn cứ Linh Hào! Tất cả dung hợp giả nghe kỹ, chúng ta không thể đánh giá tên lửa tập kích có thể tạo thành thương tổn thế nào đối với sen tịnh đế, một mặt rất có khả năng ngộ thương Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân, mặt khác đối với chúng ta là nguy cơ cũng là hy vọng! Tôi muốn mọi người bằng mọi giá tấn công nó! Hãy ngăn chặn nó bằng mọi cách! Phải tạo cơ hội cho Đàm Mặc!”

Vừa mới dứt lời, bầu trời đêm đột nhiên nổi lên sấm sét, tia chớp sáng rực chiếu sáng màn đêm đen kịt sau mây rơi xuống đất, giống như hàn phong quá cảnh.

Các cụm tia sét đen ngày càng mạnh hơn, tạo ra năng lượng khổng lồ lao thẳng xuống, bổ về phía cây sen tịnh đế kia.

“Đm ——”

Một màn này xảy ra ngay trước mặt Ngô Vũ Thanh, ánh sáng chói lóa của tia sét làm anh chói mắt, giống như một khẩu đại bác khổng lồ từ trên trời bắn xuống.

“Ầm vang ——”

Ngay sau đó tiếng vang lớn truyền đến, đất rung núi chuyển.

Các hạt tĩnh lan ra và tạo ra âm thanh bùm bùm.

“Bản đồ vệ tinh đám mây thế nào? Lý Triết Phong, cậu quá kích động!” Âu Dương Thành sợ tới mức run giọng.

Một kích quả này thực phá núi lấp biển!

Không chỉ có đánh sâu vào sen tịnh đế mà còn lan truyền bừa bãi dọc theo mạng lưới năng lượng của Chu Tự Bạch, phần lớn hệ thống rễ dưới lòng đất của sen tịnh đế đã bị phá hủy, khối năng lượng của nó cũng nháy mắt tắt ngúm.

Nó khao khát hấp thu năng lượng từ xung quanh, bộ rễ khô khốc mất đi sức sống của nó vẫn đang cố gắng vươn dài một cách liều lĩnh, nhưng nó không ngờ rằng khu sinh thái tập trung ở đây lại bị luồng năng lượng này làm chấn động sơ tán về hướng ngược lại, nó không chỉ không thể hấp thụ năng lượng mà thậm chí còn bị Lạc Khinh Vân tiêu thụ.

Từng làn sóng năng lượng Kepler xâm nhập vào cơ thể Lạc Khinh Vân, vì nóng lòng muốn cứu Đàm Mặc nên anh không quan tâm đến khả năng chịu đựng của cơ thể, các tế bào bị ép lại và dao động với nhau do quá dư thừa, bề mặt da của anh không ngừng tràn ra các hạt năng lượng, tạo thành một quầng sáng mờ nhạt phát ra từ mặt đất tràn ra từ các xúc tu chặt chẽ của sen tịnh đế.

“Chúng ta không thể tiếp tục như vậy!” Trần Cửu nghiến răng nghiến lợi, “Tôi đi thử xem có thể làm tan chảy những xúc tu lộn xộn này hay không!”

Nói xong, Trần Cửu liền treo dây thừng bay xuống khỏi phi hành khí.

“Đội trưởng Trần thật đúng là dũng mãnh!” Ngô Vũ Thanh lập tức bay đến cạnh anh, không ai biết tính công kích của sen tịnh đế thế nào, phải bảo vệ Trần Cửu mọi lúc.

Bằng không Đàm Mặc không thể kéo ra lại còn kéo cả Trần Cửu vào.

Khi Trần Cửu ngày càng tiến gần đến chai Klein đã nhốt Đàm Mặc, Hà Ánh Chi và những người khác nhìn cảnh tượng này từ xa càng trở nên lo lắng hơn, họ luôn cảm thấy chai Klein nhắm chặt sẽ bỗng nhiên tấn công Trần Cửu, xuyên thấu thân thể anh.

Ngô Vũ Thanh chĩa vũ khí trên phi hành khí vào nó, Hạ Lang cũng chuẩn bị tốt tùy thời nhảy xuống cho nó một kích chấn động.

Ngay khi Trần Cửu rơi xuống cách nó năm sáu mét, các xúc tu bắt đầu lưu động đột nhiên xoắn lại thành một vòng xoáy, cố gắng nuốt chửng Trần Cửu.

“Trần Cửu ——” Ngô Vũ Thanh giơ súng lên bắn phá những xúc tu đang xoáy tròn, nhưng lại không hề làm suy yếu lực bơi của những xúc tu đó.

Mà Trần Cửu nhìn thấy Đàm Mặc ở trung tâm vòng xoáy, thân thể đang bị xúc tu xâm lấn!

Hai mắt cậu không còn tiêu cự, mơ hồ có thể nhìn thấy những chiếc xúc tu đang trỗi dậy dưới làn da cánh tay xụi lơ, Trần Cửu thậm chí không cảm nhận được hơi thở của cậu, ngay cả nhịp tim yếu ớt của cậu còn xen lẫn một loại âm thanh kỳ lạ nào đó, chính là nhịp đập của sen tịnh đế!

Khi vòng xoáy kéo anh vào trong, anh lập tức tiến vào trạng thái Hồ Cấm, không chỉ cánh tay mà cả cơ thể cũng biến thành chất lỏng.

Anh muốn tiêu thụ những xúc tu đó, nhưng không ngờ những xúc tu đó lại hấp thụ năng lượng của anh.

Vô số xúc tu bị anh ăn mòn bẻ gãy thì lại càng nhiều xúc tu quấn lấy, thậm chí xuyên thấu vào trong cơ thể trạng thái lỏng của Trần Cửu.

“Trần Cửu trở về! Cậu cũng sẽ bị nó hút vào đó!” Hà Ánh Chi cảm thấy tình huống không đúng.

Trần Cửu nghiến răng nghiến lợi nhanh chóng rút lui, không để ý đến cảm giác đau đớn kịch liệt do các xúc tu siết lên cơ thể hóa lỏng của mình.

“Tôi thấy Đàm Mặc! Tôi sắp không cảm giác được sinh mệnh của Đàm Mặc nữa! Chúng ta nhất định phải giết chết thứ này! Nếu không, Đàm Mặc sẽ bị nó giết chết!”

Những lời này đã tạo cho người khác một tác động rất lớn.

Ngay cả Lạc Khinh Vân bị nhốt ở bên trong trong lòng cũng cảm thấy thắt lại, nếu thật sự cơ hóa, cho dù để anh dung hợp với sen tịnh đế cũng phải đưa Đàm Mặc ra ngoài!

Cho dù cơ thể bị nguồn gốc cơ hóa chiếm giữ, tinh thần thể cũng phải trở về nguồn gốc năng lượng!

Khi Lạc Khinh Vân quyết tâm ngọc nát đá tan, tinh thần thể của anh cấp tốc chìn xuống, khi tinh thần anh từ bỏ chống cự, xúc tu nháy mắt xâm lấn toàn thân anh, lan rộng trong cơ thể anh.

Ngay cả một chai Klein khác cũng cảm nhận được chất dinh dưỡng, nghiêng qua Lạc Khinh Vân, xúc tu của chúng đan xen vào nhau, nghiễm nhiên muốn cơ hóa Lạc Khinh Vân.

“Đm! Này là cái quỷ gì!” Ngô Vũ Thanh nhìn những xúc tu cuồng nộ tạo ra một làn sóng như muốn áp đảo Lạc Khinh Vân, không khỏi muốn trực tiếp nhảy vào, anh có thể để mình hòa vào, sau đó giúp đỡ Lạc Khinh Vân chống cự.

Cùng lắm thì anh cùng sen tịnh đế đồng quy vu tận!

Lạc Khinh Vân chính là cây cầu của Đàm Mặc, nếu anh bị cơ hóa, Đàm Mặc rất có thể không thể thu được năng lượng Kepler!

Ngô Vũ Thanh mới vừa nghiêng người muốn nhảy xuống đã bị Hạ Lang nắm lấy bả vai.

“Thằng nhóc thúi cậu suy nghĩ cái gì thế!” Hạ Lang rống lên, “Cậu cho rằng cậu có thể khống chế sen tịnh đế? Cậu đi vào liền sẽ bị nó tiêu hóa! Năng lượng của nó cao hơn cậu rất nhiều lần!”

“Vậy nên làm sao bây giờ?”

Giọng Chu Tự Bạch truyền đến từ máy liên lạc, “Vậy rút nó lên! Tất cả phi hành khí chuẩn bị, tôi cần lực kéo của mọi người!”

“Đã biết.” Hà Ánh Chi trả lời.

Chuyện tới giờ, con đường lợi dụng sen tịnh đế để chống cự căn cứ Linh Hào đã không còn khả thi, mục đích hàng đầu chính là cứu họ ra trước khi Lạc Khinh Vân hoàn toàn hy sinh bản thân!

“Đã biết!” Âu Dương Thành đã sớm muốn làm thế.

Chu Tự Bạch đột nhiên kéo tấm lưới khổng lồ khảm trong khu sinh thái lên, tạo thành một vòng lớn rồi treo tấm lưới lên vài máy bay nghiên cứu khoa học, toàn bộ tổ bay đều nổ máy và kéo cây sen tịnh đế hướng lên trên!

Lý Triết Phong nheo mắt lại, ngón tay cọ xát vào nhau, hai tia sét màu đen giống như lưỡi hái tử thần chém về phía thân của sen tịnh đế, sen tịnh đế rung chuyển dữ dội, năng lượng màu xanh nhạt tỏa ra từ giữa các xúc tu, động cơ đội máy bay bị cháy đỏ bừng, toàn bộ khu sinh thái khẽ rung chuyển, chính là sen tịnh đế gần như đã tách khỏi gốc.

“Không chỉ Bắc Thần, thông báo Ngân Loan và Hãn Hải gửi tất cả phi hành khí có sẵn đến!” Âu Dương Thành phát ra tín hiệu cầu cứu màu đỏ.

Mà lúc này Lạc Khinh Vân, tinh thần thể của anh đã chìm vào rìa thế giới Kepler.

Gió rất nóng và khô, thổi qua mặt anh, để lại những vết khô và xỉn màu.

Trong cảnh hoang tàn, anh nhìn thấy hai Ngân Nguyệt Cơ đang bay phi.

Trong đó một con đáp xuống trên vai một người đàn ông mặc đồng phục ngụy trang, người đàn ông quay mặt sang một bên, mỉm cười chạm vào đôi cánh của Ngân Nguyệt Cơ.

“Tạ…… Tạ Lan Băng?” Lạc Khinh Vân nhịn không được ho khan, lảo đảo đi về phía ông.

Tạ Lam Băng lộ ra vẻ mặt có chút thất vọng: “Tiểu bạch kiểm, sao lại là cậu? Tôi còn tưởng là con trai tới gặp tôi chứ!”

Lạc Khinh Vân bất đắc dĩ cười nói: “Đàm Mặc hiện tại khả năng không khống chế được tinh thần thể của mình… Ông có biết sen tịnh đế không?”

“Tôi đương nhiên biết sen tịnh đế. Sao nào, sen tịnh đế muốn dung hợp cậu với Đàm Mặc thành nhất thể sao?” trên mặt Tạ Lan Băng chẳng hề có vẻ lo lắng.

Lạc Khinh Vân cau mày, “Ý tôi là sen tịnh đế đang phá hư đại não Đàm Mặc, nó muốn dung hợp thân thể Đàm Mặc cùng thế giới Kepler cơ hóa! Như vậy……”

“Cậu cần sen tịnh đế không?” Tạ Lan Băng đột nhiên hỏi.

“Thân thể của tôi không thể chịu đựng được năng lượng bùng nổ truyền vào trong thời gian rất ngắn, tôi cần sen tịnh đế tăng cường năng lực chữa trị của tế bào.”

Tạ Lan Băng tiến đến trước mặt Lạc Khinh Vân, híp mắt tinh tế nhìn anh, bỗng nhiên nói một câu, “Thằng con trai ngốc của tôi nhất định là đứa nhan khống.”

Lạc Khinh Vân tuy nghe không hiểu lắm nhưng vẫn mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, em ấy luôn bị cái đẹp hấp dẫn.”

Tạ Lam Băng đặt tay lên trán Lạc Khinh Vân, dùng sức đẩy: “Thật là nông cạn lại chân thật, bằng không sao lại coi trọng cái túi da không tồi nhưng đầu óc lại không tốt thế này chứ?”

“Cái gì?” Lạc Khinh Vân lần đầu tiên nhận được lời bình luận nói anh “đầu óc lại không tốt”.

“Thay vì đem sen tịnh đế chế thành dịch dinh dưỡng, không bằng để nó vĩnh viễn sinh trưởng ở trong cơ thể cậu, để nó chịu phần mất mát trong quá trình chuyển hóa năng lượng cho cậu.”

Lạc Khinh Vân ngơ ngẩn, trong đầu có cái gì chợt lóe qua, bỗng nhiên thấu triệt sáng ngời lên.

Sen tịnh đế muốn dung hợp anh, anh cũng có thể mượn dùng Nguồn gốc năng lượng Kepler để hấp thu sen tịnh đế! Khiến nó trở thành một phần của các mô tế bào trong cơ thể anh và đạt được cường hóa thật sự cho cơ thể!

Như vậy, anh sẽ không còn cần dịch dinh dưỡng.

“Con trai ngốc của tôi còn đang đợi cậu đấy.” thân ảnh Tạ Lan Băng dần dần mơ hồ xa xôi.

Tinh thần thể của Lạc Khinh Vân xuyên qua rìa, đến thế giới chiều cao và hướng về phía ngôi sao to lớn và sáng chói.

Năng lượng Kepler bao bọc anh như thiên ti vạn lũ, tinh thần thể của anh mang theo luồng năng lượng này nhanh chóng phản hồi thế giới hiện thực.

Những dòng năng lượng màu vàng nhạt đan xen với các xúc tu của sen tịnh đế và hòa vào nhau.

Các xúc tu ban đầu bao bọc Lạc Khinh Vân ngày càng mỏng hơn và trong suốt, và anh trở thành vật phát sáng duy nhất trong toàn bộ khu sinh thái.

“Sao lại thế này…… Tại sao tôi cảm thấy những xúc tu đó không giống như đang phân giải cùng cơ hóa Lạc Khinh Vân, ngược lại như là……” Lý Triết Phong nhíu mày.

Hà Ánh Chi phóng to hình ảnh quét năng lượng và phát hiện ra sau khi tiến vào cơ thể Lạc Khinh Vân, năng lượng cơ hóa đang nhanh chóng tràn ngập cơ thể anh, dần dần bị anh đồng hóa và trở nên nhất quán với năng lượng trong cơ thể anh.

“Có chuyện gì vậy?” Âu Dương Thành khó hiểu hỏi.

Ông làm nghiên cứu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một hình thức chuyển hóa năng lượng như vậy.

Cổ họng Hà Ánh Chi động nhẹ, cưỡng chế kích động trong lòng nói: “Cậu ta có thể là đang tiêu hóa sen tịnh đế…… Sen tịnh đế muốn phá hủy thân thể cậu ra, phân giải hấp thu gien của cậu ta, nhưng những xúc tu đó sau khi tiến vào trong cơ thể ngược lại trở thành con đường cho cậu ta hấp thu sen tịnh đế!”

Trong mắt Âu Dương Thành dâng lên hy vọng: “Có lẽ chỉ có Lạc Khinh Vân mới có thể làm được điều này… Năng lực trước đây của cậu ta là hấp thu năng lượng từ trong chai Klein! Nhưng bây giờ cậu ta không chỉ hấp thu năng lượng, mà là hấp thu cả bản thân chai Klein!”

Nghe vậy, Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch thở ra một hơi.

Hạ Lang vỗ vỗ Ngô Vũ Thanh, trấn an: “Tôi nghĩ, đây là phương hướng tiến hóa của Lạc Khinh Vân đó.”

Các xúc tu của Sen tịnh đế cuồn cuộn không ngừng chảy về phía Lạc Khinh Vân, nhưng đó chính là trâu đất xuống biển, biến mất trong mạch máu của anh, hoàn toàn đi vào cơ bắp, sen tịnh đế chảy càng ngày càng mãnh liệt, xúc tu vốn vây Đàm Mặc cũng từ trong thân thể cậu chảy ngược ra, ngược lại bị Lạc Khinh Vân hút đi!

Cảnh tượng trước mắt làm người khác quá bất ngờ.

Xúc tu Klein xâm nhập vào cậu càng ngày càng ít, đầu ngón tay của Đàm Mặc khẽ run lên, cuối cùng cũng khôi phục tri giác.

Trái tim bị xúc tu trói buộc cũng dần khôi phục chức năng, máu lưu thông thuận lợi, cậu nghe thấy một tiếng “thịch”, đó là nhịp tim của chính mình.

Cậu đã bất tỉnh bao lâu rồi?

Hai mắt tan rã của Đàm Mặc khôi phục tiêu cự, cậu nhìn thấy chiếc phi hành khí đang lơ lửng trên bầu trời giữa những sợi xúc tu mảnh.

Giọng nói của Lý Triết Phong phát ra từ bộ đàm bên tai cậu.

“Đàm Mặc —— cậu mẹ nó muốn ngủ tới khi khi nào!”

Đàm Mặc đột nhiên bừng tỉnh, cậu nhớ trước khi mình mất đi ý thức, Lạc Khinh Vân hình như đã nói gì với cậu……

Chu Tự Bạch có thể làm được em cũng có thể.

Đúng, lúc trước Chu Tự Bạch bị Tửu Trùng ký sinh không chỉ là mất đi lý trí, thân thể còn bị “Anh ta” khống chế. Hiện tại Đàm Mặc cũng gặp tình cảnh tương tự Chu Tự Bạch, tại sao cậu không thể mượn dùng năng lượng Kepler bức những xúc tu này ra khỏi thân thể, nhân tiện…… khống chế ngược lại?

Lạc Khinh Vân, anh không chết chứ……

Lúc này, Lạc Khinh Vân tràn đầy năng lượng, lo lắng không có chỗ để phóng thích, khi cảm nhận được nhu cầu năng lượng của Đàm Mặc, anh không chút dè dặt phóng thích năng lượng của mình.

Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch đang bay ở độ cao thấp, bọn họ có thể nhìn thấy những đường năng lượng màu vàng nhạt đang xuất hiện trong không gian gần hai chai Klein, chúng càng ngày càng rõ ràng, giống như những đường sức từ giữa hai ngôi sao song sinh, hấp dẫn lẫn nhau, trung tâm của nhau.

Lúc này Âu Dương Thành nhịn không được nữa, ông đã nhìn thấy thực lực của Đàm Mặc, biết rõ ràng Đàm Mặc đối với nguồn gốc cơ hóa có ý nghĩa gì, không thể mạo hiểm được nữa, “Mọi người chuẩn bị sẵn sàng! Tên lửa Thành trung tâm sẽ đến trong một phút nữa! Tất cả nhân viên trong phạm vi tấn công hãy sơ tán! Tất cả nhân viên hãy sơ tán! “

Lý Triết Phong lại dứt khoát nói: “Lại chờ một chút! Lạc Khinh Vân cùng Đàm Mặc sắp ra rồi!”

“Thành Trung Tâm chỉ đồng ý cho chúng ta một phút rút lui! Chỉ cần có thể cho nổ thứ xui xẻo này là hai người bọn họ có thể ra được!”

Bởi vì điều kiện còn chưa thành thục, bọn họ thà từ bỏ cơ hội lấy lại một nửa thế giới cơ hóa này còn hơn là bỏ lại Đàm Mặc và Lạc Khinh Vân ở đây!

Lúc này Đàm Mặc cảm giác được các xúc tu của sen tịnh đế đều bị Lạc Khinh Vân hấp dẫn qua, cho dù ý thức của cậu không còn rõ ràng như ngày thường nhưng cậu cũng hiểu Lạc Khinh Vân định hy sinh cho mình như thế nào.

Đàm Mặc tức đến ngứa răng, Lạc Khinh Vân đồ điên! Anh con mẹ nó có bao giờ nghĩ rằng nếu anh bị nuốt chửng bởi nguồn gốc cơ hóa, anh sẽ trở thành một phần của nguồn gốc cơ hóa! Anh sẽ trở thành kẻ thù của em! Anh con mẹ nó là muốn tạo phản sao?

Cậu tập trung năng lượng Kepler vào trong não và bắt đầu sửa chữa các dây thần kinh não, các xúc tu xuyên qua não bị năng lượng của cậu ăn mòn và phá hủy, một âm thanh “rắc rắc” nhẹ phát ra từ sâu trong tâm trí cậu, như thể nó đã bùng nổ đồng thời vô số lần.

Khi toàn bộ kẻ xâm lược trong não đều chết, Đàm Mặc dồn năng lượng đến toàn bộ các bộ phận trong cơ thể, các xúc tu thần kinh cảm nhận được sự nghiền nát và hủy diệt không thể cưỡng lại được, vội vàng chạy trốn khỏi cơ thể Đàm Mặc.

Xúc tu trên người Đàm Mặc càng ngày càng ít, ngay khi cậu khôi phục tự do liền bị rót ra khỏi chai Klein!

Phi hành khí của Lý Triết Phong xẹt qua, lưới của Chu Tự Bạch bất ngờ bắt được Đàm Mặc, kéo cậu lên ngay khi chạm đất.

“Phù…” Âu Dương Thành thở phào nhẹ nhõm, cứu được một người tính một người.

Mồ hôi lạnh của Hà Ánh Chi đều chảy vào trong mắt, ông giơ tay lau một phen.

Nhưng thả lỏng không đến một giây, toàn bộ xúc tu của chai Klein cuộn tròn lại như bị trọng thương, đột nhiên trong một khoảnh khắc nào đó bộc phát, bắn thẳng về phía Lạc Khinh Vân.

“Không xong —— chúng nó muốn dung hợp!”

Hà Ánh Chi vừa nói xong, Ngô Vũ Thanh không màng tất cả điều khiển phi hành khí nhằm phía nó, một khi dung hợp, chúng nó sẽ thật sự sẽ nuốt chửng Lạc Khinh Vân.

“Tôi tới!” Hạ Lang nhảy xuống với dây đu dây treo bên hông.

Ông đấm mạnh vào lưng chai Klein, một quyền này gần như hao hết toàn bộ năng lượng Kepler của ông, năng lượng lại từ cú đấm này truyền ra, thậm chí không khí cũng rung chuyển!

Thân chai Klein phát ra tiếng răng rắc, một vết nứt thật lớn xuất hiện, vết cắt nơi vận chuyển năng lượng bị đứt xuất hiện trước mặt mọi người.

“Chính là nơi đó!”

Lý Triết Phong không chút do dự phóng thích Hắc Hỏa, đốt thẳng vào trong cơ thể nó, những xúc tu đang vươn dài đột nhiên siết chặt, ánh sáng xanh huỳnh quang bắt đầu tắt.

Mà chai Klein khác, xúc tu thần kinh bao vây lấy Lạc Khinh Vân biến mất từng chút một, bộ dáng ban đầu của anh hiện ra trước mặt bọn họ.

“Lạc…… Lạc Khinh Vân giờ còn sống không…… Hay là bị cơ hóa?” Trần Cửu lo lắng nói.

Hà Ánh Chi ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, vào lúc đó, tất cả sự hiểu biết của ông về hệ sinh thái Kepler, tất cả kiến ​​​​thức và logic của ông đều không thể phán đoán được Lạc Khinh Vân hiện tại đang như thế nào.

Mấy người An Hiếu Hòa cũng chỉ có thể nhìn Lạc Khinh Vân dường như đang ngủ.

Âu Dương Thành nhìn thấy cảnh này không nói nên lời, chỉ còn lại mười giây để đếm ngược đòn tấn công chính xác của Thành Trung Tâm.

Đàm Mặc đang mắc vào lưới bỗng nhiên hô lên: “Lạc Khinh Vân —— sao anh còn không tỉnh —— Lạc Khinh Vân ——”

Có một sợi năng lượng rất nhỏ đụng nhẹ vào đầu ngón tay Đàm Mặc vươn ra, chớp mắt đó Đàm Mặc cảm giác được những đợt sóng dâng trào mênh mông mãnh liệt quấn quanh mình, chạy dài hàng ngàn dặm không ngừng nghỉ.

“Lạc Khinh Vân không có cơ hóa!”

Đàm Mặc vừa mới hô lên, tên lửa từ Thành Trung Tâm chợt tới.

Chu Tự Bạch nhanh chóng kéo Đàm Mặc đi, Đàm Mặc chật vật muốn nhảy ra khỏi lưới, nhưng lưới của Chu Tự Bạch quá dai.

Trong lòng Đàm Mặc lạnh lẽo, lần đầu tiên cậu có linh cảm mãnh liệt rằng mình sắp mất đi Lạc Khinh Vân…

Thời gian dường như dừng lại khi tên lửa phát nổ, tung ra những đám mây bụi khổng lồ tác động ra mọi hướng.

Phi hành khí của họ cũng bị sóng xung kích đẩy ra phương xa.

Đàm Mặc mở to mắt nhìn về phía Lạc Khinh Vân, thân thể ở đây nhưng thần hồn lại không biết đã đi đâu.

Hạ Anh Chi nhắm chặt mắt lại.

An Hiếu Hòa kích động muốn nhảy ra khỏi khoang, bị Trang Kính và Thường Hằng ấn trên mặt đất.

“Thả tôi ra ngoài! Tôi phải đi cứu Đội trưởng Lạc!”

“An Hiếu Hòa cậu có chút đầu óc đi! Hồng Vực cũng không phải một cái tên lửa là có thể giải quyết! Huống chi là sen tịnh đế!” Trang Kính rống lên.

“Tên lửa bắn trúng rễ sen tịnh đế! Không phải chai Klein! Chúng ta phải xem rõ ràng tình huống mới có thể giúp Đội trưởng Lạc!”

An Hiếu Hòa đấm mạnh xuống đất kìm nén xung động bên trong nội tâm mình.

Cát để lại vết đỏ trên má Đàm Mặc mà Đàm Mặc dường như không cảm thấy đau đớn.

Một viên sỏi to bằng móng tay đập vào mắt cậu, nhưng Đàm Mặc thậm chí không chớp mắt, chỉ nhìn về hướng có Lạc Khinh Vân.

Dường như có một thế lực nào đó trong bóng tối giơ tay Đàm Mặc lên, đưa ra trước mắt rồi chộp lấy viên sỏi.

Giọng nói của Lạc Khinh Vân vang lên: “Tin tưởng anh, đừng sợ.”

Giọng điệu giống như khi cậu rơi vào chai Klein sâu trong tàu điện ngầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play