Liễu Minh Khiêm: “Bạn gái cậu phiên dịch cho cậu! Phiên dịch rất hay!”
Giọng nói của Triệu Khoan lắp bắp: “Tôi làm việc suốt, thậm chí còn không có thời gian để ngủ…”
Liễu Minh Khiêm: “Chính là khoảng thời gian cậu nghỉ tết đó, cậu cũng không về nhà mà!”
Triệu Khoan: “...”
Triệu Khoan sụp đổ.
Vì sao khi anh ta nói một câu, Liễu Minh Khiêm như có sẵn mười câu chờ anh ta vậy!
Hơn nữa còn giống như mắt thần của Thượng Đế, hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện của anh ta!
Trước mặt, vẻ mặt Liễu Minh Khiêm đầy đắc ý.
Đương nhiên anh ta không có mắt thần của Thượng Đế, nhưng anh ta có Lâm Trà đó!
Lâm Trà tay cầm hệ thống ăn dưa không phải mắt thần của Thượng Đế sao!
Lâm Trà cũng không nghi ngờ về chuyện Liễu Minh Khiêm kể lại tiếng lòng của mình. Vẻ mặt cô ngây thơ, sau đó nhanh chóng tìm ra một lời giải thích hợp lý cho Liễu Minh Khiêm
[À, chắc lúc đó Liễu lão sư cũng đi nước ngoài du lịch ha! Vừa đúng lúc bắt gặp Triệu Khoan, chuyện này cũng rất bình thường mà!]
Nghe Liễu Minh Khiêm nói chuyện với Triệu Khoan, sắc mặt Tôn Thiên Thiên tái nhợt.
Cô ta và Liễu Minh Khiêm quen nhau nhiều năm, Liễu Minh Khiêm nhìn thấy Triệu Khoan ôm một người phụ nữ, nhưng người đó không phải là mình, chẳng phải Triệu Khoan đang lừa dối cô ta sao?
Nhưng Triệu Khoan lại dám ngoại tình?!
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Tôn Thiên Thiên, Triệu Khoan biết mình không cách nào cãi lại, nên chỉ khẽ nghiến răng nói:”
Liễu lão sư... nếu ngài đã nhìn thấy thì tôi cũng không giấu nữa. Người phụ nữ đó không phải là bạn gái của tôi, cô ấy là một nhà điều chế nước hoa. Đúng lúc tôi muốn điều chế một loại nước hoa nên đã nhờ cô ấy giúp đỡ!”
“Người nước ngoài sẽ nhiệt tình hơn, lúc đó tôi rất biết ơn cô ấy, lúc rời đi hai chúng tôi đã ôm nhau mới khiến anh hiểu lầm.”
Lời giải thích này không đủ thuyết phục.
Nhưng đúng là hết lần này tới lần khác, Tôn Thiên Thiên rất thích nước hoa. Vì cô ta, Triệu Khoan từng cố tình đến Bắc Âu để mua giúp cô ta một loại nước hoa mà cô vô cùng thích.
Do khí hậu, sau khi về nước Triệu Khoan còn bị cảm sốt, bị ốm hơn nửa tháng khiến Tôn Thiên Thiên vô cùng đau lòng.
Cho rằng Liễu Minh Khiêm bắt gặp đúng lần đó, Tôn Thiên Thiên dừng một chút, do dự một lúc, sau đó mềm lòng, rồi vẫn lựa chọn tin tưởng Triệu Khoan.
Cô ta sẽ tin tưởng bạn trai mình hơn người ngoài.
“Được rồi, Liễu lão sư, anh đừng trêu ghẹo Triệu Khoan của chúng tôi nữa.”
Tôn Thiên Thiên lạnh lùng nói: “Những thành viên của nhóm nhạc năm M. D của chúng tôi đều đang cố gắng vì sự nghiệp đó! Lúc này sẽ không yêu đương đâu.”
Các khách mời: “...”
Mọi người nín thở.
Não yêu đương chết tiệt!
Đáng lẽ nên để cô ta nghe tiếng lòng của Lâm Trà, để cô ta biết rốt cuộc Triệu Khoan cặn bã đến mức nào!
Đột nhiên, mọi người đều dừng lại một lúc.
Trước đây khi Liễu Linh Nhi và Bùi Hồng Vân tham gia tổ ăn dưa, mọi người đã bàn bạc tiếng lòng của Lâm Trà có phạm vi, khách mời của chương trình giải trí có cơ hội nghe thấy, nhưng nhân viên ở hiện trường thì không thể nghe thấy được.
Nói như vậy thì...
Các khách quý ngẩng đầu nhìn Tôn Thiên Thiên, ánh mắt như hồ ly, như cười như không.
Tôn Thiên Thiên bị đám người này nhìn có chút tê dại, sau đó mới nghe thấy Liễu Minh Khiêm ho khan hai tiếng, giọng nói có chút vui sướng hả hê khi thấy người gặp họa:
“Tôn tổng, nghe nói Trạch Hủ đã ký hợp đồng thành khách mời thường kỳ của chương trình giải trí của chúng tôi rồi. Cô có hứng thú muốn đến làm khách mời phi hành của chương trình giải trí chúng ta hay không?”
Liễu Minh Khiêm cũng chỉ ôm tâm trạng muốn thử một lần, mới ngày thứ tư mà đã nghe được tiếng lòng của Lâm Trà, chính ông cũng chưa hiểu rõ quy luật trong đó.
Nhưng chỉ thử một lần thôi, cũng không có mất cái gì.
Tôn Thiên Thiên đồng ý đến “Thư giãn” làm khách mời phi hành, nhưng vẻ mặt cô ta tràn đầy nghi ngờ, không hiểu Liễu Minh Khiêm đang định làm gì.
Nhưng khi tiếng lòng của người nào đó vang lên, sắc mặt Tôn Thiên Thiên đột nhiên thay đổi. Đôi mắt trợn tròn nhìn Lâm Trà, thậm chí còn không mở miệng, tròng mắt cũng sắp rớt ra.