Giang Minh Khải, không phải anh nói bên cạnh anh chỉ có một người phụ nữ là em sao?”
“Em hiểu lầm rồi, anh và Lâm Trà không có gì hết!”
“Nhưng trong video rõ ràng, rõ ràng chính là anh và Lâm Trà! Giang Minh Khải, có phải anh yêu Lâm Trà rồi không, có phải anh không cần em nữa không?!”
Trong phòng chứa đồ, hai mắt Khương Vận đẫm lệ nhìn Giang Minh Khải, trong ánh mắt ngập nước, ủy khuất không nói nên lời.
Đối mặt với Khương Vận gây sự, Giang Minh có chút phiền não.
“Khương Vận, anh thật sự chỉ đi bàn chuyện làm ăn, nếu không tin em có thể đi hỏi anh Khâu, anh Khâu ca đi cùng anh!”
Anh Khâu là người đại diện của Giang Minh Khải, tên đầy đủ là Khâu Dương.
“Đàn ông các anh đều là cá mè một lứa! Anh Khâu nhất định sẽ yểm trợ cho anh! “
Khương Vận khổ sở lau nước mắt,
“Ruồi bọ không chích trứng không kẽ hở, nếu như anh và Lâm Trà thật sự không có gì, sao phóng viên có thể trùng hợp chụp được?”
Giang Minh Khải bất đắc dĩ thở dài.
Khương Vận thật sự luôn luôn không có cảm giác an toàn.
Hai người đã bên nhau ba năm, anh đã sớm nói Khương Vận là người phụ nữ duy nhất, nhưng Khương Vận vẫn vô cùng ghen tị với những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Giang Minh Khải, thậm chí gạt Giang Minh Khải phỏng vấn chức trợ lý của anh, muốn ở bên cạnh Giang Minh Khải.
Mỗi lần Giang Minh Khải có scandal cô đều náo loạn một trận.
Nói là làm trợ lý nhưng giám sát nhiều hơn.
Giang Minh Khải có chút mệt mỏi, anh lựa chọn ở phòng chứa đồ giải thích với Khương Vận, bởi vì nơi này không có camera, nhưng anh ta không thể rời khỏi ống kính quá lâu.
“Nếu em nghĩ như vậy thì anh cũng không có biện pháp.”
Không trấn an được Khương Vận, Giang Minh Khải xoay người rời đi.
Khương Vận thấy thế, lập tức luống cuống tiến tới ôm chặt Giang Minh Khải.
“Minh Khải... Em không có ý đó... Anh không cần không để ý tới em! Chỉ là em quá quan tâm anh! Chúng ta hãy làm hòa, được không? Làm hòa đi!”
Giang Minh Khải trầm mặc, không đồng ý cũng không từ chối.
Khương Vận thấy anh ta chậm chạp không hưởng ứng liền trở nên chủ động hơn.
Hai tay cô chậm rãi dời đến cổ áo anh ta, sau đó nhón chân hôn lên môi Giang Minh Khải.
Giang Minh Khải vì ồn ào mà có chút phiền não, nhưng theo nụ hôn xâm nhập lòng nhanh chóng mềm nhũn, không tự chủ được hưởng ứng Khương Vận...
Cũng không biết cái hôn sâu này duy trì bao lâu, dục vọng bắt đầu nổi lên thì bên tai lại có một giọng nữ vang lên.
“Đây chính là đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa trong truyền thuyết sao? Giữa vợ chồng quả nhiên không có thù nào qua đêm!”
Giang Minh Khải giật mình hô: “Ai!”
Anh ta lập tức đẩy Khương Vận ra, lau nước bọt trên khóe miệng, ngụy trang như đang nói chuyện với trợ lý.
Tiếp theo đưa mắt nhìn quanh thì thấy Lâm Trà đang đứng ở cửa.
“Anh đi khách sạn Bạc Lệ là để gặp Lâm Trà? Giang Minh Khải, không phải anh nói nữ nhân bên cạnh anh chỉ có mình tôi thôi sao?”
“Em hiểu lầm rồi, anh và Lâm Trà không có gì với nhau hết!”
“Video rành rành ra đó, rõ ràng chính là anh và Lâm Trà! Giang Minh Khải, có phải anh yêu Lâm Trà hay không, anh có cần tôi nữa hay không?!”
Trong nhà kho, Khương Vận hai mắt đẫm lệ nhìn Giang Minh Khải, trong ánh mắt ngập nước là sự ủy khuất không nói nên lời.
Trước mặt Khương Vận vô cớ gây rối, Giang Minh Khải có chút bực bội:
“Khương Vận, anh thật sự chỉ là đi bàn thương vụ, không tin em có thể đi hỏi Khâu ca, Khâu ca đi cùng anh!”
Khâu ca là người đại diện của Giang Minh Khải, tên đầy đủ là Khâu Dương.
“Đàn ông các anh đều là cá mè một lứa! Khâu ca nhất định sẽ bao che cho anh!” Khương Vận khổ sở mà lau nước mắt trên mặt, “Không có lửa làm sao có khói, nếu anh và Lâm Trà thật sự không có gì, paparazzi lấy đâu ra mấy video kia?”
Giang Minh Khải bất đắc dĩ thở dài.
Khương Vận không bao giờ có cảm giác an toàn. Hai người ở bên nhau ba năm, hắn sớm nói Khương Vận là người con gái duy nhất của mình, nhưng Khương Vận vẫn chứng nào tật nấy, hễ có ai xuất hiện gần Giang Minh Khải là cô lại ghen tuông, thậm chí còn giấu Giang Minh Khải mà đi phỏng vấn vào làm quản lý cho hắn, muốn dính lấy hắn mọi lúc mọi nơi.
Mỗi lần Giang Minh Khải bị tai tiếng, dù lớn hay nhỏ, cô cũng sẽ làm ầm ĩ một phen.
Nói là làm trợ lý để đồng hành cùng hắn, thực chất có lẽ là để giám sát chặt hơn mà thôi.
Giang Minh Khải có chút mệt mỏi, hắn lựa chọn phòng kho bên cạnh nhà gỗ để giải thích cho Khương Vận bởi vì nơi này không có máy quay, nhưng hắn không thể rời đi quá lâu được.
“Nếu em nhất quyết muốn tin là như vậy, thì anh cũng không làm được gì nữa.” Trấn an Khương Vận không được , Giang Minh Khải xoay người rời đi.
Khương Vận thấy thế, lập tức luống cuống, thái độ gắt gỏng vừa rồi cũng bay biến, tiến lên gắt gao ôm chặt Giang Minh Khải:
“Minh Khải… Em không phải có ý đó… Anh đừng có phớt lờ em! Chỉ là do em quá quan tâm anh thôi! Chúng ta làm hòa được không anh? Chúng ta làm hòa đi!”
Giang Minh Khải trầm mặc, không đồng ý, cũng không cự tuyệt.
Khương Vận thấy hắn chậm chạp không đáp lại, càng trở nên chủ động hơn. Hai tau cô nàng lần theo đường cúc áo của Giang Minh Khải, từng tấc từng tấc, chậm rãi lần mò lên đến cổ áo hắn, cuối cùng nhón chân, hôn lên môi Giang Minh Khải.
Mới đầu Giang Minh Khải vẫn còn có chút bực bội sau cuộc cãi vã, nhưng theo cái hôn ngày càng sâu thêm của Khương Vận, lòng hắn mềm nhũn, không tự chủ được mà hôn đáp lại cô…
Cũng không biết nụ hôn sâu kéo dài bao lâu, khoảnh khắc du͙© vọиɠ triền miên, bên tai hắn vang lên một giọng nữ rất rõ ràng.
[ A! Đây chẳng phải là “đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa” trong truyền thuyết sao? Quả nhiên phu thê trên thế gian không có thù hận nào kéo dài qua một đêm! ]
Giang Minh Khải cả kinh:
“Ai?”
Hắn lập tức đẩy Khương Vận ra, lau sạch vệt nước trên khóe miệng, ngay lập tức giả vờ cùng trợ lý bàn bạc công việc. Sau đó hắn nhìn xung quanh, thấy Lâm Trà đang đứng ngay cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Trà xấu hổ mà gãi gãi đầu.
“Chuyện này… Tôi nói tôi tới đây để tìm ớt cay… Hai người có tin không?”
Giang Minh Khải: “……”
Khương Vận: “……”
Không khí nháy mắt chỉ còn đọng lại sự xấu hổ tột độ.
Gặp tình huống này, Lâm Trà cũng không biết nói gì hơn, chỉ có thể giả vờ lơ đi ánh mắt cảnh giác của Giang Minh Khải và Khương Vận, đi đến cái giá bên cạnh, làm bộ làm tịch tìm ớt cay.
Giang Minh Khải cùng Khương Vận vẫn như cũ, ánh mắt sáng lóe nhìn chằm chằm Lâm Trà.
Lâm Trà dáng người mảnh mai, nhưng diện mạo lại có sự ngọt ngào, đôi mắt nai tròn xoe, thoạt nhìn cứ như một tinh linh biết nói. Giang Minh Khải nhìn chằm chằm trong chốc lát, thấy Lâm Trà đang ngoan ngoãn đi tìm ớt cay, trong nháy mắt thực sự đã tin tưởng lời cô nói.
Nhưng giây tiếp theo, bên tai hắn truyền đến thanh âm dõng dạc ngọt xớt kia của Lâm Trà:
[ Mắt Giang Minh Khải cũng tinh tường quá đi? Vừa nãy mình đứng ngay ngoài phòng để ăn dưa! Sao anh ta phát hiện ra mình vậy nhỉ? ]
[ Định mệnh! Trên cổ Giang Minh Khải đầy dấu hôn màu hồng phấn kìa! Dấu hôn màu hồng phấn đấy! Chị dâu có kỹ thuật đỉnh chóp thật! ]
Giang Minh Khải: !!!
Qua chiếc kính của nhà kho, Giang Minh Khải soi cổ mình, nơi Khương Vận mới vừa để lại lại dấu hôn.
Mí mắt Giang Minh Khải giật giật.
Hắn rõ ràng nghe được giọng của Lâm Trà, nhưng cũng rõ ràng đang nhìn cô ta, Lâm Trà làm gì có mở miệng.
Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?
Hắn ngờ vực nhìn về phía Khương Vận, tự hỏi Khương Vận có gặp tình cảnh tưởng tự hay không, nhưng Khương Vận chỉ thành thành thật thật đi theo phía sau Giang Minh Khải, mặc cho Lâm Trà chửi thầm cái gì, cô nàng đều không có phản ứng.
Chẳng lẽ, chỉ có hắn có thể nghe được?
Giang Minh Khải càng thêm nghi hoặc.
“Tìm được ớt cay chưa?” Giang Minh Khải cố ý lạnh giọng hỏi Lâm Trà.
Lâm Trà cầm ớt cay, ngọt ngào cười:
“Ừm, tôi tìm được rồi! Tối nay có thể làm món thịt heo xối mỡ!”
“Vậy chạy nhanh đi ra ngoài thôi!” Giang Minh Khải không chút nể nang, “Nếu có thời gian rảnh như vậy thì đi lau chùi bể nước, sau đó lấy nước đổ đầy vào, đừng đi lại linh tinh!”
Lâm Trà ngoan ngoãn đáp lại:
“Được.”
Sau đó cô chậm rãi rời đi.
Ra cửa trước, Lâm Trà hóng chuyện còn chưa đã thèm, liền liếc mắt qua chỗ Giang Minh Khải và Khương Vận một cái.
[ Ây da, hiện trường dưa bổ như vậy mà không được ăn, tiếc quá đi mất! ]
[ Giờ Giang Minh Khải lại khiến mình phải gánh nước, đây là tính toán để có không gian tiếp tục hành sự với chị dâu phải không? Cơ mà mình gánh nước cũng nhanh thôi, chưa đến hai phút là xong rồi, sau đó mình sẽ quay lại ăn dưa tiếp! ]
[ Nhưng lỡ Giang Minh Khải chỉ được có hai phút thôi thì sao? Như vậy thì quả thực nhanh quá rồi! ]
Giang Minh Khải nghe vậy, đồng tử lay động, sắc mặt hắn đỏ lên trông chẳng khác gì con khỉ.
“Lâm Trà! Cô ——!”
“Tôi?” Tiểu bạch thỏ Lâm Trà vẻ mặt vừa mờ mịt vừa vô tội mà chỉ vào chính mình, “Tôi làm sao vậy?”
Giang Minh Khải nghẹn lời.
Cô không biết hắn nghe được hết.
Cho nên hắn biết nói thế nào được đây?
Làm sao để giải thích được rằng “Ông đây không có chuyện chỉ được hai phút”, hoặc là “Ông đây căn bản không tính chuyện hành sự bậy bạ ở đây cùng Khương Vận đâu”?
Lâm Trà đột nhiên bị Giang Minh Khải gọi lại nên cũng tự thấy hoang mang.
[ Giang Minh Khải định làm gì đây? Anh ta đang lo lắng mình sẽ tiết lộ mối quan hệ của họ sao? Lo xa quá rồi! Ai cũng có chuyện riêng tư mà, nhất là việc yêu đương, mình tiết lộ để làm gì chứ? ]
Lâm Trà tốt bụng an ủi hắn:
“Khải ca, anh yên tâm, chuyện của anh và chị dâu ta sẽ không nói cho ai cả!”
[ Thay vì lo lắng sẽ bị phơi bày mối quan hệ, anh trước hết là nên lo lắng bồi bổ cơ thể cho sinh lực khỏe mạnh hơn đi, việc này thực sự nghiêm trọng lắm đó! ]
Giang Minh Khải suýt nữa đã phun ra một bụm máu mồm.
Hắn không bao giờ xong trong phòng hai phút, tuyệt đối không!
Hơn nữa hắn cũng đâu phải con gấu động dục, đâu thể bạ chỗ nào là làm chỗ ấy!
Nhưng Lâm Trà giống như là… không hề nghĩ như thế.
Rời đi phòng kho chứa đồ, cô nàng còn tỏ ra mười phần đồng thuận, nói:
“Khải ca! Ráng lên nha!”
Giang Minh Khải: “……”
Trong nháy mắt kia, trong lòng Giang Minh Khải đã có dã tâm gϊếŧ người.
Vì bảo vệ hình ảnh nam chính tôn nghiêm của bản thân, Giang Minh Khải xấn tới trước của phòng kho chứa đồ một bước nhanh hơn Lâm Trà, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Lâm Trà, gánh nước thật sự quá vất vả, để tôi thay thế cô đi vậy!”
Lâm Trà: ???
Không chờ Lâm Trà lại từ chối, Giang Minh Khải xoay người, bước nhanh tới hướng cái giếng nước ngoài sân.
Phía sau, Lâm Trà vẻ mặt mờ mịt.
[ Chuyện gì đang xảy ra vậy? Giang Minh Khải sao tự nhiên là đổi tính? ]
Lâm Trà nghiêng đầu nhìn bóng dáng Giang Minh Khải gánh nước, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Một lát sau, ánh mắt Lâm Trà sáng lên.
[ A! Hiểu ra rồi! ]
[ Nhất định là do tốc độ quá nhanh nên Giang Minh Khải bị chị dâu hắt hủi, không thể tương thân tương ái! Cho nên chỉ có thể đi gánh nước! ]
[ Như vậy xem ra cuộc sống của Giang Minh Khải cũng không dễ dàng gì nhỉ! ]
Loảng xoảng ——
Giang Minh Khải đang gánh nước, đột nhiên lảo đảo một cái, trượt chân ngã sóng soài trên mặt đất.
Ngã cú này đã đủ thảm thiết rồi, vậy mà cái thùng sắt dùng để gánh nước bị hắn đè cho biến dạng, trong không khí còn nghe rõ giọng Giang Minh Khải thống khổ rêи ɾỉ thành tiếng.
Lâm Trà không còn tâm trạng lo ăn dưa, vội vàng tiến lên đỡ Giang Minh Khải dậy. Cùng lúc đó, Liễu Minh Khiêm cùng Trần Tiện Tri hoàn thành nhiệm vụ trở về, thấy Giang Minh Khải té ngã, cũng đều chạy lại hỏi han.
Lâm Trà chú ý thấy ở đằng sau, ánh mắt Khương Vận ghen ghét đến cơ hồ có thể bóp chết người, cô liền lùi một bước, để lại sân khấu cho các nam nhân xử lý.
[ Ây da, vậy là Giang Minh Khải không chỉ nhanh, mà thận lại còn hư? Thành phần thức ăn thời nay đúng là không tốt cho sức khỏe! ]
Giang Minh Khải sắc mặt đỏ tía, bàn tay được Liễu Minh Khiêm đỡ không ngừng run rẩy.
Ả nữ nhân Lâm Trà này, rảnh rỗi đến mức lúc nào cũng chỉ biết chửi thầm hay sao! Cái té ngã vừa rồi của hắn rốt cuộc là do đâu mà ra chứ?
Mà thôi cũng chẳng sao.
Giang Minh Khải thở dài một tiếng, rốt cuộc suy nghĩ của Lâm Trà cũng chỉ mình hắn là có thể nghe thấy. Cô ta thích chửi thầm thì cứ chửi đi, cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.
Ngay sau đó, Giang Minh Khải ngẩng đầu, liền nhìn thấy Liễu Minh Khiêm và Trần Tiện Tri cùng mang một vẻ mặt vừa khó nói vừa cảm thông.
Ánh mắt phức tạp kia rõ ràng đang muốn nói: A! Giang Minh Khải! Vậy là cậu bị chứng thận hư!
Giang Minh Khải: “……”
Giang Minh Khải yên lặng đem thùng nước chụp lên đầu của chính mình.
Đậu mè! ( Một loại hạt )
Chết hết đi!
*
Trong phòng gỗ, Trần Tiện Tri lấy ra hộp thuốc, giúp Giang Minh Khải xử lý miệng vết thương.
Đầu gối và đùi Giang Minh Khải đều bị trầy xước, nhưng chưa bị ảnh hưởng đến xương khớp, cũng không tính là nghiêm trọng.
Lâm Trà thấy Liễu Minh Khiêm cùng Trần Tiện Tri đều vây xung quanh chỗ Giang Minh Khải, bản thân có muốn cũng chen không vào, vì thế cô sang nhà ăn bên kia chuẩn bị bữa tối.
Còn lại ba người họ nhìn nhau bối rối.
Ban đầu Liễu Minh Khiêm cùng Trần Tiện Tri còn tưởng rằng bản thân bị ảo giác, nhưng thời điểm vừa băng bó cho Giang Minh Khải, bọn họ rõ ràng lại nghe được giọng nói của Lâm Trà.
[ Ồ hố! Đứng từ trên cao nhìn xoáy tóc của Trần lão sư, quả nhiên đầu Trần lão sư bị trọc! Hói đầu tuyệt đối là đệ nhất sát thủ chuyên hủy diệt dung nhan tuổi trung niên! ]
Trần Tiện Tri: ???
Anh ta không có trọc! Chắc chắn không có trọc! Là do vết khâu ngày xưa trên đỉnh đầu bị lộ rõ mà thôi!
[ Bụng Liễu lão sư cũng không còn nhỏ ha, quả nhiên đàn ông qua 40 tuổi đều bị hói đầu với cả mập ra như nhau hết ~ ]
Liễu Minh Khiêm: !!!
Đấy không phải là mỡ bụng! Đấy chỉ là nếp nhăn mà thôi! Trung niên đại thúc phong lưu phóng khoáng như hắn làm sao mà có bụng được! Thật sự tào lao quá mức!
Giang Minh Khải cũng nghe thấy hết tiếng lòng của Lâm Trà, lại nhìn Trần Tiện Tri cùng Liễu Minh Khiêm mặt mày thoắt xanh thoắt trắng, tâm tình đột nhiên tốt lên không ít.
Thấy Lâm Trà tự động đi nấu cơm, ba người trao đổi ánh mắt, âm thầm lập một cuộc họp kín.
Trần Tiện Tri: [ Tình huống này là sao? Mấy người…… cũng nghe thấy? ]
Giang Minh Khải: [ Ừm…]
Liễu Minh Khiêm: [ Ừm…]
Hai tiếng “Ừm…” này vô cùng thâm trầm, bên trong còn tràn đầy cảm giác miễn cưỡng.
Trần Tiện Tri: [ Trước khi nghe được thanh âm của Lâm Trà, mấy người có gặp phải chuyện gì dị thường không? Một dấu hiệu gì đó chẳng hạn? ]
Giang Minh Khải: [ Trước đó em nhìn thấy trên đầu cô nàng xuất hiện một hàng chữ, viết là độ hảo cảm gì đó, sau đấy mới bắt đầu nghe được thanh âm kia. ]
Liễu Minh Khiêm: [ Tôi cũng vậy ]
Trần Tiện Tri: [ Cũng vậy ]
Giang Minh Khải suy tư một lát.
Như vậy xem ra, mọi người đều giống nhau, trước đó đều nhìn thấy “Chỉ số hảo cảm”, về sau mới nghe được tiếng lòng của Lâm Trà, vậy là chỉ số hảo cảm giống như tấm vé vào cửa để nghe được tiếng lòng của cô ấy.
Hảo cảm độ 8, chắc là tính trên thang điểm 10 nhỉ?
Trong lòng Giang Minh Khải đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc khó diễn tả. Hắn vốn tưởng rằng Lâm Trà chỉ là muốn lợi dụng hút máu mình, nhưng không nghĩ đối với mình, cô nàng lại có độ hảo cảm cao như vậy.
Cô ta có lẽ cũng không phải là chỉ muốn hút máu mình… Mà là vì thực sự thích mình nên hôm ấy mới đi nhầm phòng?
Nhớ lại, vừa nãy Giang Minh Khải đối xử với Lâm Trà không có chút nể nang gì, bỗng nhiên có chút tự trách bản thân.
Giây tiếp theo, Trần Tiện Tri lại hé lộ một thông tin khác.
Trần Tiện Tri: [ Vậy độ hảo cảm của hai người là bao nhiêu? Tôi là 21, con số này đâu thể đạt nổi tiêu chuẩn trung bình phải không. ]
Liễu Minh Khiêm: [ Tôi thì là 23, đại khái cũng cao điểm hơn cậu một tí. Đúng rồi, còn Minh Khải thì sao? ]
Giang Minh Khải trầm mặc.
Mọi áy náy với cả tự trách trong lòng giờ đây đều bay biến hết thảy, nháy mắt không còn sót lại chút gì.