Liễu Minh Khiêm ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, cuối cùng do ông ta nhận lầm người, trong lúc tức giận nhất thời đã cắt đứt bộ tóc giả của Chu Trạch Hủ khiến ông ta rất ngại.
Nhưng trách ai đây, chẳng phải do Lâm Trà bát quái mà chỉ nói một nửa khiến ông ta hiểu lầm sao?
Liễu Minh Khiêm tức giận trừng mắt nhìn Lâm Trà, đẩy nồi về phía của Lâm Trà.
Lâm Trà đang ăn bánh quẩy chấm sữa:???
[Liễu lão sư bị sao vậy? Sao ánh mắt nhìn tôi lạ thế? Tôi cũng không chọc gì ông ấy cả!]
[A! Chẳng lẽ ông ấy biết đêm qua tôi đã đại chiến ba trăm hiệp cùng với nhóm anh hùng bàn phím để bàn rốt cuộc ông ấy táo bón năm hay mười ngày sao?]
[Nhưng tôi không nói lung tung, đúng là ông ấy bị táo bón hơn mười ngày rồi mà!]
Liễu Minh Khiêm: Phốc - -!
Một miếng bánh suýt nữa đã bị phun ra!
Chẳng trách sáng nay người đại diện của ông ta lại đưa cho ông ta hai hộp Lansoprazole, thì ra là vì lý do này!
Ánh mắt Trần Tiện Tri và Giang Minh Khải sáng rực, nhiều chuyện đánh giá Liễu Minh Khiêm rồi lại nhìn cái bụng bia hơi phồng lên của ông ta.
Trong đó không phải đều là...
Liễu Minh Khiêm vội vàng che bụng mình lại!
Không phải đâu! Ông không bị táo bón! Càng không bị táo bón mười ngày!
Đứa nhỏ Lâm Trà này thật nhàm chán, hơn nửa đêm mà lại tranh cãi với người khác về chuyện đó!
Các khách mời im lặng, vừa ăn cơm vừa định tán gẫu chuyện này, cảm thấy bữa sáng trong tay mình đã không còn ngon nữa.
Chỉ có Lâm Trà không chút sợ hãi, hài lòng uống thêm một ngụm lớn sữa đậu nành.
…
Sau khi ăn xong, Giang Minh Khải và Lâm Trà đi đưa bữa sáng cho Chu Trạch Hủ.
Khách mời không dám ra ngoài nhưng cũng không nên để khách mời đói. Hai người mang theo sữa đậu nành, bánh quẩy và đậu hũ hoa đến phòng Chu Trạch Hủ.
Tám giờ sáng, đến lúc phát sóng trực tiếp, các fan lần lượt ngồi xổm vào phòng phát sóng trực tiếp, định tìm Chu Trạch Hủ. Nhưng tối hôm qua, sau chuyện “hói đầu” của Chu Trạch Hủ bị lộ đã anh ta đã đuổi người quay phim rồi tắt camera trong phòng đi.
Anh ta đang co ro ở trong góc, ôm đầu gối, đội mũ lưỡi trai, đếm tóc rơi từ trên đầu xuống.”
Này rơi từ trên đầu xuống, tên Tony, đây là George, đây là Becky...”
Lâm Trà và Giang Minh Khải vừa vào cửa đã nhìn thấy Chu Trạch Hủ đang ngồi xổm dưới đất đếm tóc và đặt tên cho tóc.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Chu Trạch Hủ ngẩng đầu lên nhìn hai người, khi nhìn thấy mái tóc dày của Giang Minh Khải, ánh mắt Chu Trạch Hủ càng buồn bã thêm.
Giang Minh Khải: “...”
Lâm Trà đặt bữa sáng lên bàn, Giang Minh Khải kéo Chu Trạch Hủ đứng dậy ăn sáng.
“Đừng buồn nữa, bổ sung nhiều protein thì tóc sẽ mọc lại thôi!”
Giang Minh Khải an ủi Chu Trạch Hủ: “Hơn nữa người hiện đại ai không rụng tóc chứ, tôi cũng bị rụng tóc mà!”
Chu Trạch Hủ nhìn chằm chằm tóc Giang Minh Khải, hâm mộ nói: “Nhưng anh vẫn còn rất nhiều tóc...”