“Năng lượng sắp hết, có hạ cánh khẩn cấp không?”
“Năng lượng sắp hết, có hạ cánh khẩn cấp không?”
“Năng lượng sắp hết, có hạ ……………….”
Trong khoang điều khiển đèn đỏ lập lòe, từng đợt từng đợt vang tiếng máy móc cảnh báo.
Người đàn ông trên vị trí điều khiển chính hai chân bắt chéo, ngả người dựa vào lưng ghế. Mặc dù tình hình đã rất nguy cấp nhưng không thấy anh rất bất ngờ hay hoảng sợ. Anh cứ nhìn chằm chằm vào tinh cầu màu xám đang thong thả guồng quay xuất hiện trên cửa sổ điều khiển.
Mãi lâu sau, anh, giống như đưa ra một quyết định cực kì khó khăn, một tay vuốt tóc mái ra sau, khẽ khom người, bàn tay còn lại chậm rãi phủ lên cái nút màu đỏ chói mặt, ấn xuống.
Âm thanh trầm thấp vang vọng quanh quẩn trong khoang điều khiển: “Hạ cánh khẩn cấp!”
“Chương trình hạ cánh khẩn cấp đã khởi động, xin hãy thắt chặt đai an toàn……”
Thiết bị phi hành sử dụng chút năng lượng cuối cùng, động cơ phản lực vang lên tiếng nổ, lấy tốc độ cao nhất lao về viên tinh cầu màu xám trước mắt ----------
Trên tinh cầu rác B3024, một vệt sao băng bắc ngang qua trời. Ngay sau đó, phát ra tiếng nổ lớn từ trong núi rác ở sâu bên trong góc khuất trên tinh cầu. Cư dân sống ở khu bên cạnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi lại thờ ơ coi như chẳng có việc gi. Mấy cái tình huống này chẳng phải điều gì hiếm lạ trên cái tinh cầu rác này, chẳng có gì phải ngạc nhiên tò mò.
Tinh cầu rác B3024, ý trên mặt chữ, là trung tâm xử lý rác thải của tinh cầu Thủ đô. Rác được tâph hợp ở tinh cầu Thủ đô rồi vận chuyển tới đây, tập chung xử lý vào đêm khuya, thường xuyên gây ra tiếng nổ ầm ĩ, nhiễu loạn sinh hoạt khu dân cư. Người dân thấy quá nhiều nên chán chẳng thèm để ý nữa.
Chỉ duy nhất một người chú ý tới tiếng nổ này, cậu có hơi do dự rồi mò mẫm tìm tới chỗ phát ra tiếng nổ.
Nguyễn Thời Thanh chân thấp chân cao lang thang trong núi rác, mệt thì nghỉ, ngồi một lúc rồi lại tiếp tục tiến tới. Cơ thể của nguyên chủ vừa mất cân bằng dinh dưỡng nghiêm trọng vừa xây xát trầy xước chả thiếu chỗ nào. Cậu mới xuyên vào thân thể hư nhược này được ba ngày, hẵng còn chưa thể quên thuộc ngay.
Trải qua 40 phút bôn ba lúc sau, kịch liệt nhảy lên trái tim bắt đầu co chặt buồn đau, phát ra kháng nghị, hắn mới không thể không lại lần nữa dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn. Cũng may cách đó không xa, chính là hắn muốn tìm kiếm nổ mạnh ngọn nguồn —— một trận rơi tan phi hành khí.
Thân máy vì trận nổ mạnh mà hoàn toàn đứt gãy, lớp sơn ngoài màu xám bạc cũng vì trận nổ tỏa ra nhiệt độ cao mà biến thành lớp tro đen mùi hắc, cửa sổ thủy tinh phía trước khoang điều khiển bị va đập tan nát. Cửa khoang mở toang, bên trong lại không có một bóng người, trong không khí còn phảng phất mùi hắc gay mũi. Và mùi máu quanh quẩn. Một đường máu kéo dài như con rắn uốn mình trườn về phía bên phải tàn tích, hình như có người đã rời khỏi khoang điều khiển.
Không thể ngờ tới trong trận va chạm kinh hoàng như vậy lại vẫn có người có thể may mắn sống sót. Nguyễn Thời Thanh hơi chút ngẫm nghĩ rồi vẫn muốn đi xem tình hình.
Giữa sân xử lý rác rộng lớn, xác thiết bị phi hành bị đào thải to như từng tháp trấn thủ. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, chúng hiện ra bóng mờ của con quái vật hùng hổ giương nanh múa vuốt. Trên mặt đất sáng tối đan xen, một bóng người nằm nghiêng, đầu gục xuống, khuôn mặt bị bóng tối phủ mờ, có vẻ đã hôn mê.
Nguyễn Thời Thanh đến gần, cầm theo đèn pin tự chế chiếu ra ánh sáng mỏng manh xua tan bóng tối xung quanh. Lúc này cậu cũng thấy rõ người trước mặt. Người này có một vết thương lõm to bằng nắm tay trên eo, da thịt quanh miệng vết thương có vết cháy xém. Khả năng cao là bị đâm xuyên bụng, đã vậy hung khí này còn tỏa nhiệt cực cao đốt cháy da thịt.
Quân phục màu trắng thấm đãm máu tươi vẫn được giữ gìn chỉn chu, dù rơi vào hoàn cảnh khó khăn trầm trọng, ghim cổ áo vẫn được gắn chỉnh tế, không buông lỏng một chút nào. Đây hẳn là một chiến sĩ cực kì chú trong quy tắc quân nhân, chỉ là chẳng biết gặp phải va chạm gì mà lại rơi xuống nơi nhưu này.
Cảm giác tin tưởng cũng như thân thiết với “anh bộ đội” thúc đẩy Nguyễn Thời Thanh tới gần, ngồi xổm xuống thò tay ra trước mũi đối phương -----
Nào ngờ tay vừa vươn ra đã bị một bàn tay như cái kìm sắt ghìm lại, cái người tưởng đâu xỉu rồi lại mở mắt, như chim ưng nhìn mồi quét mắt nhìn cậu: “Anh định làm gì?”
Nguyễn Thời Thanh chẳng kịp tránh né, nhìn thẳng vào đôi mắt ánh kim tối trầm khác hẳn người thường của người đàn ông, tới hai cái sừng màu đen trên trán anh ta cùng mái tóc ánh tuyết buộc gọn gàng thả đằng sau lưng. Lúc này cậu mới hoảng hốt ý thức được người này không chắc cùng một chủng loài với cậu ---- cho dù là quân nhân, đối phương cũng chưa rõ tốt hay xấu.
Cổ tay bị bóp đau điếng, đối phương lại như chẳng hiểu tí gì trong lời cậu nói. Nguyễn Thời Thanh mím chặt môi, chỉ biết lắc đầu xua tay, cố gắng tỏ ra vô hại, thể hiện mình chẳng có ác ý gì.
Đôi mắt ánh kim nheo lại, Dung Hành cản thận soi xét người trước mắt.
Kẻ bị anh cầm giữ gầy trơ cả xương, sắc mặt vàng như nến, lúc phản kháng lại cũng yếu ớt vô cùng, tiếng vũ trụ phổ thông còn chẳng biết. Chắc là người không hộ khẩu sống ở cái tinh cầu rác này, bị tiếng nổ của thiết bị phi hành lôi kéo sự chú ý mà tới, hẳn là không có mối liên hệ gì cùng đám người am sát anh.
Anh tặc lưỡi, thả tay ra rồi xua xua tay ra hiệu: “Cút.”
Tuy nghe chẳng ra đối phương nói gì nhưng nhìn động tác tay là hiểu ý xua đuổi của người ta. Nguyễn Thời Thanh chẳng muốn dây vào người không rõ lai lịch, vội vàng đứng dậy rời đi, tránh cho người ta tự dung đổi ý.
Dung Hành chằm chằm nhìn vào bóng dáng của cậu thanh niên, tới khi chắc chắn cậu đã rời đi mới chú ý vào vết thương kinh khủng chỗ eo của mình. Anh suy nghĩ một lát, lảo đạo đứng dậy, khó nhọc quay về chỗ thiết bị phi hành……..
Nguyễn Thời Thanh đã ra khỏi chỗ tít sâu bên trong núi rác vẫn còn thương nhớ cái thiết bị phi hành rơi vỡ tan tành kia. Tuy đã hư hỏng cực kì nghiêm trọng, nhưng mà cái thiết bị phi hành to như vậy, dù có chỗ hỏng thì vẫn có chỗ linh kiện còn sử dụng được. Nếu để người khác phát hiện trước, tháo dỡ những linh kiện đáng giá cầm đi đầu cơ trục lợi, hẳn là có thể đổi được tiền hoặc đồ ăn.
Thế giới vốn dĩ của cậu có trình độ khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc, nhân loại đã đột phá được hạn chế của Trái Đất, tiến hành thăm dò trong vũ trụ. Cậu là nhân viên nghiên cứu của Viện Khoa học và Công nghệ quân sự trực thuộc Bộ Quân sự, kết cấu mấy loại vũ khí công nghệ cao với thiết bị vận chuyển quân sự cậu nắm rõ trong lòng bàn tay. Trình độ phát triển khoa học ở thế giới này như nào thì tạm thời chưa rõ ràng lắm, nhưng mà lý thuyết khoa học thì cũng như nhau, mây cái thao tác cơ bản có kêu cậu làm ngược từ cuối lên đầu cũng chỉ là phút mốt.
Vấn đề nhất bây giờ là ngôn ngữ lạ hoắc, cậu không thể giao tiếp được cùng dân bản xứ để thu thập tin tức cậu cần. Hơn nữa, nguyên chủ nghèo rớt mùng tơi, chẳng có nơi trú chân, đồ ăn trữ lại cũng chỉ đủ ăn ba ngày.
Từ giờ trở đi, cậu phải tự lực cánh sinh thôi.
Nghĩ qua nghĩ lại, cậu vẫn không nhịn được muốn tính kế con thiết bị phi hành kia.
Tên kia bị thương nặng như vậy, không chừng cũng chỉ kéo thêm được một tối; hoặc là người ta đã liên hệ cứu viện, được đưa đi rồi. Tóm lại, cho dù khả năng nào đi chăng nữa thì thiết bị phi hành rơi vỡ tan nát kia đều có tới 99,99% bị bỏ lại.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Thời Thanh nhét nốt chút đồ ăn còn sót lại, né tránh đám người dọc theo tuyến đường tối qua đi sau vào bên trong núi rác.
Cậu cố ý nhón nhẹ chân, thăm dò nhìn thoáng qua chỗ tối qua người đàn ông kia ẩn nấp. Nơi đó quả nhiên chỉ còn một vũng máu đã bị oxy hóa thành màu đen, cậu thở hắt một hơi nhẹ nhõm, tung tăng hướng tới chỗ cái xác thiết bị phi hành.
Lúc lao xuống thì cái thiết bị phi hành này cắm đầu xuống đất, b ởi vậy mà đầu máy là phần bị phá hủy nghiêm trọng nhất, thân máy và phần đuôi vẫn còn khá hoàn hảo. Nhiễm chút bệnh nghề nghiệp, Nguyễn Thời Thanh không vội tháo dỡ linh kiện, cậu muốn xem xét nghiên cứu đơn giản cái “tàu bay” này đã. Cậu bây giờ y như đứa nhóc “săm soi ngâm cíu” món đồ chơi mới có được, chỉ cần một chi tiết mới lạ cũng có thể gợi lên sự hào hức, tò mò của cậu. Tiếc là trình độ khoa học kỹ thuật giữa hai thế giới có sự chênh lệch to lớn, cho dù cậu có háo hức mấy thì cũng không thể làm rõ trong tức khắc.
Sau khi dành cả buổi sáng nghiên cứu rõ ràng kết cấu cơ bản của thiết bị phi hành, cậu bắt tay vào công việc tháo dỡ linh kiện.
Trong một thiết bị phi hành, động cơ điều khiển và động cơ phản lực là hai yếu tố quan trọng nhất: Động cơ điều khiển bảo đảm tốc độ di chuyển, động cơ phản lực tạo ra lực đẩy. Hiển nhiên, đây là hai bộ phận đáng giá nhất trong toàn bộ thiết bị phi hành to lớn. Cậu dỡ trước hai cái động cơ này ra đem đi giấu kỹ rồi mới quay lại tháo dỡ những bộ phận linh kiện vụn vặt khác.
Cái máy phi hành này đã sử dụng quá tải trong một th ời gian dài, tuy thân và đuôi máy không xuất hiện hư hao nghiêm trọng nhưng linh kiện bên trong nhiều món đã cháy hỏng khó có thể phục hồi. Nguyễn Thời Thanh sửa không nổi mà cũng không bế đi được hết, cậu đành bấm bụng từ bỏ.
Chờ cho tới khi cậu xong hết việc thì màn đêm đã sớm rủ tấm rèm nhung lên tinh cầu này, hai vầng trăng tròn vành vạnh cài giữa bầu trời tỏa ra cái lạnh thấm sâu vào người.
Dường như không lúc nào là quên nhắc nhở cậu - thế giới xa lạ này không phải nơi cậu vốn sinh ra và lớn lên.
Nguyễn Thời Thanh thở dài thườn thượt, xoa nhẹ cái bụng đói ăn đang rầm rì. Cậu mò mẫm tìm kiếm trong thiết bị phi hành, xem có đào ra được thứ gì có thể lấp bụng không. Thức ăn thì chưa tìm thấy lại không biết tay sờ vào chỗ nào, sàn máy bóng loáng tự dưng tách ra hai bên, trồi lên cái khoang khép kín hình bầu dục.
Không thể đoán được công dụng của cái khoang, Nguyễn Th ời Thanh nhìn vào cái nút duy nhất tr ên vỏ khoang, thò tay ra nhấn xuống với khát khao có đồ ăn.
Cái khoang bầu dục to chừng 3m từ từ mở ra, bên trong chẳng có gì…. Thực ra cũng không hẳn là không có gì, bên trong vo bừa bộ quân phục màu trắng thấm đầy máu. Nhưng mà cái này với không có gì cũng chẳng khác gì nhau!
Nguyễn Th ời Thanh: ……… Làm bạn mừng hụt.
Cậu đang định đóng cái khoang lại thì bỗng nhiên phát hiện ở một góc cách đó không xa, một cục bóng lông xù xù trắng như tuyết đang cuộn tròn lại, màu lông trắng tưởng đâu hoà làm một với bức vách. Nguyễn Thời Thanh đi vòng tới một hướng khác khom người nhìn kỹ. Cậu ngạc nhiên khi phát hiện ra là một bé thú con gầy yếu.
Bé con khoác bộ lông trắng như phủ tuyết, đầu nhỏ cẩn thận giấu vào dưới bụng, đuôi lông xù tung choàng quanh cơ thể, cuộn chặt bản thân thành một viên bóng tuyết. Chỉ có đôi tai nhòn nhọn trên đầu hơi lộ ra, đỉnh tai bo tròn mềm mềm, cực kì giống bé cún Bóng Tuyết anh nuôi trước kia. Bóng Tuyết là một bé Samoyed, lúc còn là cún baby cũng trắng mềm xù bông như đụn mây.
Đột nhiên dấy lên cảm giác thân thương làm Nguyễn Thời Thanh không khỏi mềm lòng. Cậu nhẹ tay bế cún con lên thì mới phát hiện nhóc con bị thương ngất xỉu chứ không phải ngủ. Nhóc cún cuộn chặt bụng, lỗ máu to bằng cái nắm tay, miệng vết thương cháy xém, máu ở quanh miệng vết thương bị oxy hóa bết vào da lông xung quanh thành từng mảng đen… V ết thương nhìn khiếp hồn chiếm gần như hết vùng bụng, nếu không phải vẫn còn nhiệt độ ấm áp và bụng nhỏ khe khẽ nhấp nhô thì chắc người ta cũng cho là bé đã c.hết.
Nguy ễn Thời Thanh lại nhớ tới người đàn ông cậu gặp tối qua, bụng anh ta cũng bị thương nặng. Người ta hẳn là đã được đồng bạn ứng cứu, còn nhóc con đáng thương này chỉ đành chịu bị bỏ rơi trên thiết bị phi hành, một mình quằn quại rồi c.hết đi.
Giống hệt như cậu một thân một mình nơi khác lạ này giãy giụa sinh tồn, tương lai mịt mờ. Nguy ễn Th ời Thanh trong tim quặn thắt, ôm cún vào lòng tỉ tê: “Nếu người ta đã bỏ rơi em thì em theo anh về nhà đi.”