Nữ hoàng trùng tộc có phải hay không? Không, cô tình nguyện chết còn hơn phải sinh liên tục không dừng!
"Nhưng, ngài làm sao vậy? Có lạnh không?" Thị Trùng xuất thân Phù Quang, nhạy bén chú ý tới Khương Ngưng Ngưng có vẻ mặt biến hóa.
Khương Ngưng Ngưng khẩn nắm chặt quần áo Phù Quang, bộ quần áo trắng tinh không dính bụi bặm bị cô giảo nhăn dúm dó, lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, khẩn trương hỏi, “Tôi, tôi có phải phụ trách đẻ trứng không?”
Phù Quang ngẩn ra một chút, như bị vấn đề này làm cho kinh ngạc.
Nhưng sau đó, ánh mắt hắn chảy ra nhàn nhạt ôn nhu ý cười, ngữ điệu hòa hoãn, tựa như ngày xuân cùng say gió, “Nguyên lai cô lo lắng cái này, cô yên tâm, điều cô lo lắng sẽ không xảy ra.”
“Tuy rằng chúng ta là Trùng tộc, nhưng trải qua hàng triệu năm tiến hóa, chúng ta đã sớm khác biệt với những cấp thấp chưa khai trí. Sinh sản chỉ là sự kết hợp giữa trùng cái và trùng đực, không cần cô phải gánh vác. Lý do mấy năm nay số lượng Trùng tộc giảm mạnh là vì không có tân nữ hoàng ra đời, dẫn đến nhiều con sâu mất niềm tin, tuyệt vọng với tương lai, không muốn sinh sản.”
"Nhưng hiện tại thì khác, nếu những nhóm sâu khác biết cô ra đời, họ nhất định sẽ một lần nữa bùng cháy lên nhiệt tình đối với tương lai, trở thành những người ủng hộ trung thành nhất của cô, đuổi theo cô, làm Trùng tộc tái hiện ngày xưa huy hoàng." Tiểu Xuân mắt lấp lánh nói.
Khương Ngưng Ngưng buông tay, cuối cùng cũng thả lỏng một lòng. Không cần sinh con, thật sự là quá tốt.
Trong sự yên tĩnh của vũ trụ thăm thẳm, giờ đây một cuộc chiến ác liệt đang diễn ra. Hàng loạt hạm đội vây quanh chiếc phi thuyền khổng lồ không có dấu hiệu sinh sống, phóng ra những đợt tấn công mạnh mẽ, tạo ra những cơn sóng xung kích trong không gian sâu thẳm, vang dội mà không hề có tiếng động.
"Chúng ta như những chiếc thùng sắt vây quanh, nơi này dù có cánh cũng không thể bay, nhất định sẽ bắt được bọn chúng!" một tướng quân của Thú Nhân Liên Minh tự tin tuyên bố.
“Trong 400 năm qua, Trùng tộc như những con ruồi không đầu, bị chúng ta vây bắt và tiêu diệt. Từ hàng trăm đến hàng vạn tên đã bị treo cổ, giờ chỉ còn lại vài chục vạn. Chắc chắn đàn sâu này sẽ biến mất khỏi lịch sử vũ trụ!”
“Đúng vậy! Chỉ cần chúng ta ngăn cản thêm một lần nữa sự xuất hiện của Trùng tộc nữ hoàng, sẽ dẫn đến diệt vong cho chúng!”
Nhóm tướng quân trong phòng chỉ huy hưng phấn ủng hộ, ánh mắt họ ánh lên niềm hy vọng về một chiến thắng gần kề.
“Chúng có thể chạy thoát sao? Lần trước, đội hình của Trùng tộc cũng đã bay ra khỏi vòng vây đấy!”
Giọng nói lạnh lùng từ một góc phòng vang lên, khiến không khí trở nên căng thẳng. Mọi người quay lại nhìn, thấy một thanh niên với đôi mắt sáng và vẻ mặt sâu sắc.
Tướng quân Xà tộc lập tức tỏ ra chán nản, nói: “Vân Tranh điện hạ, đó chỉ là một sự cố.”
Vân Tranh, con út của Lang Vương, dù tuổi còn trẻ nhưng đã nổi bật giữa những tướng lĩnh khác. Lang tộc hiện nay là một trong những chủng tộc mạnh nhất trong Thú Nhân Liên Minh, nên mọi tướng quân đều tôn trọng cậu.
"Tôi đã phái người đuổi theo," tướng quân Xà tộc nói.
Vân Tranh, với ánh mắt nhạy bén, hỏi: “Có đuổi kịp không?”
“Chắc chắn. Họ đã hạ cánh trên tinh cầu Lan Tư Đặc Lạc và đã giao chiến với quân đội của chúng tôi. Nhóm thứ hai vừa phát hiện hài cốt của Trùng tộc sau vụ nổ, có thể thấy rằng dù bọn chúng may mắn thoát khỏi vòng vây, nhưng cũng không thể cứu nữ hoàng của chúng.”
Tướng quân Xà tộc khẳng định: “Nếu tiêu diệt được thánh kén cuối cùng, chúng ta sẽ chấm dứt Trùng tộc.”
"Vậy chúc mừng tướng quân," Vân Tranh bình thản đứng dậy, tóc bạc của cậu lấp lánh dưới ánh sáng.
Ra khỏi phòng họp, Vân Tranh khẽ nhíu mày, và phó quan bên cạnh lập tức tiến lên.
“Xin hãy phái một đội đến Lan Tư Đặc Lạc tinh cầu.”
Phó quan thắc mắc: “Tại sao?”
Vân Tranh đáp, giọng điệu kín đáo: “Đội trưởng của đội hình đó là Lệ Trầm, một nhân vật siêu cấp SS. Xà tộc chỉ phái 500 người, liệu có thể tiêu diệt được hắn? Tôi cảm thấy có điều gì đó bất thường, cần phải điều tra rõ nguyên nhân.”
---
Lúc này, trên tinh cầu Lan Tư Đặc Lạc, bầu trời đã tối sầm lại, ánh sáng xanh nhạt dần chuyển sang màu đen, và một ngôi sao nhỏ xuất hiện, phát ra ánh sáng yếu ớt so với ánh trăng quen thuộc của Khương Ngưng Ngưng.
Trong bóng tối yên tĩnh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng động kỳ lạ, như tiếng kêu của một loài thú hoang. Một cành cây khô hướng tới ánh sáng mong manh, như những cánh tay tuyệt vọng vươn lên trời.
Khương Ngưng Ngưng không nhìn thấy rõ mọi thứ, nhưng Phù Quang, Lệ Trầm và Tiểu Xuân dường như vẫn có thể nhận biết mọi vật trong bóng đêm, không bị ảnh hưởng.
"Cái động này tôi đã kiểm tra, không có nguy hiểm. Nữ hoàng có thể nghỉ lại ở đây tối nay," Lệ Trầm đứng trước động, thu hồi trường đao đầy máu, ánh mắt lạnh lùng của hắn không nhìn ai mà chỉ chăm chú vào mặt đất.
Phù Quang khẽ gật đầu, sau đó ôm Khương Ngưng Ngưng vào trong động.
Tiểu Xuân nhanh chóng lấy ra dụng cụ chiếu sáng, dán lên vách đá. Không biết cơ chế ra sao, nhưng vừa dán xong, nó tự động phát sáng, chiếu rọi toàn bộ động.
"Nữ hoàng, ngài hãy nghỉ ngơi một chút," Phù Quang nhẹ nhàng đặt Khương Ngưng Ngưng lên một tảng đá bằng phẳng, đủ lớn để cô nằm thoải mái.