Bàn tay thô ráp nhẹ nhàng chạm lên mặt Khương Ngưng Ngưng, Lệ Trầm trầm thấp khàn khàn nói: “Vương, đừng vì ta rơi lệ, không đau.”
Sao có thể không đau? Khương Ngưng Ngưng biết hắn chỉ đang an ủi chính mình.
Che đi miệng vết thương, cảm giác khổ sở và áy náy tràn ngập trong lòng cô, như những cơn co thắt đau đớn khiến mỗi tấc xương cốt đều nhói lên. Cơn thống khổ ấy như lây lan, máu nóng trong người cô như đang đốt cháy, tựa như có thứ gì sống động bên trong.
Khương Ngưng Ngưng cảm thấy khó chịu, cúi người, tay thê lương dán chặt vào miệng vết thương ghê rợn của hắn.
"Vương?" Lệ Trầm nhận thấy Khương Ngưng Ngưng không ổn, định bế cô trở lại lâu đài.
Đột nhiên, một ánh sáng trắng từ lòng bàn tay cô bùng phát, rực rỡ và thuần khiết như ánh sáng trong giáo đường, lâu không tan biến, vừa ôn nhu lại vừa mạnh mẽ.
Nhưng ánh sáng ấy rất ngắn ngủi, khi nó tắt, Khương Ngưng Ngưng đã ngất xỉu trong lòng ngực Lệ Trầm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play