Tình yêu dưới trăng

Chương 1: Cuộc gặp gỡ dưới ánh trăng


4 ngày


 

Đêm nay, bầu trời trong vắt, ánh trăng tròn vành vạnh soi sáng khắp không gian tĩnh lặng của công viên. Những ngọn gió nhẹ lướt qua từng tán cây, mang theo chút hơi sương se lạnh của mùa thu. Tiếng côn trùng kêu rả rích hòa lẫn trong sự tĩnh mịch tạo nên một khung cảnh yên bình nhưng cũng nhuốm màu cô đơn.

An An, cô gái nhỏ nhắn với dáng vẻ mỏng manh, lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế đá quen thuộc. Đôi mắt đen láy nhìn xa xăm về phía ánh trăng treo cao trên bầu trời, nơi mà cô vẫn thường đến mỗi khi nỗi buồn không thể diễn tả bằng lời đè nặng trong lòng. Mỗi lần ngắm trăng, cô lại nghĩ về mẹ – người đã rời bỏ cô từ khi cô còn nhỏ. Ký ức về mẹ giờ đây chỉ còn là những mảnh vỡ chập chờn, nhưng tình yêu và nỗi nhớ vẫn luôn ở đó, âm ỉ trong lòng cô.

Đôi vai nhỏ của An An khẽ rung lên, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên má. Cô không cố gắng lau chúng đi, chỉ lặng lẽ để nỗi buồn theo từng giọt nước mắt chảy xuống. Đêm trăng tròn này gợi lên trong cô sự trống trải và lạc lõng.

Ở phía xa, Trì Văn bước đi chậm rãi trên con đường nhỏ. Anh không có dự định gì rõ ràng, chỉ muốn rời xa những ồn ào náo nhiệt của cuộc sống thường nhật, tìm đến nơi yên tĩnh để giải tỏa những suy nghĩ hỗn độn trong lòng. Trì Văn là một người kín đáo, không bao giờ thể hiện cảm xúc ra ngoài. Khuôn mặt anh lạnh lùng, ánh mắt luôn như phủ một lớp sương mờ. Quá khứ đầy tổn thương đã khiến anh trở nên cẩn trọng trong mọi mối quan hệ, đặc biệt là chuyện tình cảm.

Bất ngờ, ánh mắt anh dừng lại khi thấy bóng dáng An An dưới ánh trăng. Một cô gái nhỏ nhắn, cô độc ngồi đó, vai khẽ rung lên, dường như đang khóc. Khung cảnh ấy, dưới ánh trăng tĩnh mịch, khiến trái tim vốn đã khép kín của Trì Văn bất giác rung động. Anh không hiểu tại sao mình lại bị cuốn hút bởi cảnh tượng này. Có lẽ, trong sự cô đơn của An An, anh nhận ra hình ảnh của chính mình – một người luôn che giấu nỗi đau bên trong.

Trì Văn bước lại gần, nhưng không đến quá gần để không làm phiền cô. Anh chỉ đứng đó, trong bóng tối, lặng lẽ quan sát. Bất giác, An An cảm nhận được có người đang nhìn mình, cô vội quay đầu lại. Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng dường như trong giây phút đó, họ đã nhìn thấu được nỗi cô đơn của nhau.

An An vội lau nước mắt, khẽ cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền anh.”

Trì Văn nhìn cô, giọng nói trầm ấm vang lên trong không gian yên tĩnh: “Không sao. Chỉ là… cô có ổn không?”

An An ngạc nhiên trước sự quan tâm bất ngờ từ một người xa lạ. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt lệ vẫn ánh lên chút ngượng ngùng: “Tôi ổn. Chỉ là… có chút chuyện không vui thôi.”

Trì Văn không hỏi thêm, chỉ đứng đó, im lặng chia sẻ không gian với cô. An An không hiểu tại sao mình lại cảm thấy thoải mái khi có sự hiện diện của anh, dù anh không nói nhiều, nhưng sự im lặng ấy lại mang đến cho cô cảm giác được an ủi, như thể nỗi buồn của cô không còn quá đơn độc.

Sau một hồi im lặng, An An khẽ nói: “Anh cũng đến đây để ngắm trăng sao?”

Trì Văn nhìn lên bầu trời, ánh trăng bạc tỏa sáng dịu dàng: “Tôi chỉ tình cờ đi qua thôi. Nhưng có lẽ đêm nay trăng thật đẹp.”

Câu nói đơn giản ấy, cùng với giọng nói ấm áp, khiến An An bất giác mỉm cười. Dường như sự nặng nề trong lòng cô cũng vơi đi đôi chút.

Hai người tiếp tục ngồi đó, dưới ánh trăng, không nói thêm gì nữa. Chỉ có tiếng gió, tiếng côn trùng và ánh trăng vàng nhạt là chứng nhân cho sự gặp gỡ đầu tiên của họ. Đêm đó, Trì Văn rời đi trước, nhưng không quên liếc nhìn An An lần cuối. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác kỳ lạ, một sự thôi thúc muốn gặp lại cô lần nữa.

Còn An An, khi thấy bóng dáng Trì Văn khuất xa, cô vẫn ngồi lại đó, trái tim dường như có chút rung động. "Liệu chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?" Cô tự hỏi dưới ánh trăng đang chiếu sáng.

---

Đó là khởi đầu của một câu chuyện tình buồn, dưới ánh trăng chứng kiến cuộc gặp gỡ định mệnh của Trì Văn và An An.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play