Trong phòng trà nước là một khoảng không yên tĩnh, đám người chung phòng ban với cô gái kia kiêng dè mối quan hệ giữa Ỷ Mộng với Giang Tế Xuyên nên không dám nói nhiều, còn Hàn Ỷ Mộng vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ như cũ chứ không muốn nói nhiều.

Những người đã mang theo thành kiến, giải thích nhiều thì cũng chỉ là càng tô càng đen trong mắt cô ta.

Nhưng cô không giải thích, tự nhiên có người chống lưng vì cô.

"Nói cái gì vậy hả? Công ty to như này, tuyển các người vào đây là để các người nói chuyện phiếm hả?~"

Người đàn ông trung niên nói chuyện vô cùng uy nghiêm, khiến cho cả phòng trà nước rung lên một cái, Ỷ Mộng xoay người lại, nhất thời trong lòng ấm áp, là bố.

Đi sau lưng Giang Văn Khiêm còn có giám đốc bộ phận tiêu thụ, cũng là một người đàn ông trung niên rất uy nghiêm, mắt trừng lên, người có mặt tại chỗ không ai dám hó hé.

"Còn không lo nhanh chóng làm việc?"

Đám người kia tan tác như chim muông, chỉ có cô gái chung lớp với Hứa Tư Dương đứng đó không nhúc nhích: "Con chào bố, chào bác Giang." Cô ta hoàn toàn không còn vẻ chanh chua, mà thay vào đó là vẻ ngọt ngào mỉm cười với mọi người.

"Thưa chủ tịch, đây là con gái tôi tên là Cố Giai Dao, lần thực tập này được sắp xếp ở bộ phận kế hoạch." Giám đốc bộ phận tiêu thụ Cố Ba là người bạn già năm xưa cùng dốc sức với Giang Văn Khiêm, tất nhiên cũng muốn được nể nang phần nào.

Chỉ nhìn thấy chủ tịch hướng về phía Cố Giai Dao cười lịch sự: "Giai Dao à, rất tốt, đã lớn thế này rồi à, làm việc cho tốt đừng làm mất mặt bố cháu." Nói xong thì xoay qua cô con gái vẫn một mực im lặng.

"Mộng Mộng, sao con đến công ty thực tập lại không báo cho bố biết?" Ông lên tiếng bằng ngữ điệu thân thiết, hai người đứng cạnh bên nghe thấy thì sững sờ.

Nếu nói làm thế nào để Giang Văn Khiêm biết con gái đến công ty mình thực tập, vậy thì vẫn nhờ công lao của Cố Giai Dao. Cô ta ngứa mắt với Hàn Ỷ Mộng, sau bữa cơm trưa đã gọi điện thoại mách lẻo với bố mình, nói là có một thực tập sinh muốn quyến rũ Giang Tế Xuyên, Cố Ba vừa nghe là lập tức sốt vó, lão tổng bên tập đoàn Thịnh Nghiệp cũng đã nhờ cậy ông ta tác hợp cho con gái cưng nhà ông ta với Giang Tế Xuyên, thế chả phải người thực tập sinh không có mắt nhìn này chỉ gây thêm phiền phức sao?

Ăn cơm trưa xong lại nghe nhân viên trong bộ phận bàn tán là tổng giám đốc ăn cơm cùng với một sinh viên thực tập vừa đến, ông ta vội vàng đến phòng làm việc của Giang Văn Khiêm nói bóng nói gió hết thảy mọi chuyện. Giang Văn Khiêm ghét nhất là loại chuyện như thế này, vì vậy kêu ông ta cùng đi, xem thử rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Nhưng ai ngờ đến, chủ tịch lại quen biết với sinh viên thực tập này?

"Con... con chỉ đến thực tập, không muốn làm kinh động đến ngài chủ tịch đâu ạ."

Hàn Ỷ Mộng cố ý xưng hô chủ tịch với Giang Văn Khiêm, người kia lập tức hiểu ra ý tứ của con gái, ông biết cô bé này không muốn bị dính thêm quá nhiều ánh mắt để ý, ba chữ con gái riêng vẫn luôn là điều cố kỵ với cô.

"Ha ha, cứ vậy đi, ta biết rồi. Vậy con cố gắng phấn đấu, ở trong công ty cố gắng thêm một số thứ trong trường không có đi."

Sau khi Giang Văn Khiêm đi rồi, mọi người lại nhìn Hàn Ỷ Mộng bằng ánh mắt khác, trong sự nghiên cứu còn xen lẫn cả sự hâm mộ, vì rõ ràng, ở trong công ty hai cha con nhà họ Giang là người công chính liêm minh, hai người đều đặc biệt quan tâm chăm sóc cho cô, tuyệt đối không phải trùng hợp.

Có người đánh bạo đi kiếm Hàn Ỷ Mộng hỏi chuyện, hỏi mối quan hệ giữa cô với cha con nhà họ Giang, Hàn Ỷ Mộng thuận nước đẩy thuyền, nói mình có quan hệ họ hàng với hai người họ.

Lúc này mọi người mới hiểu ra, nhìn lại ánh mắt kì quái của Cố Giai Dao, không phải là con gái của giám đốc bộ phận tiêu thụ à, tại sao tới cả chuyện này mà cũng không biết, lại còn bốc phét mình rất thân với nhà họ Giang.

Sắc mặt Cố Giai Dao vẫn rất hậm hực, trừng mắt với Ỷ Mộng rồi chạy ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play