Ta nói: "Trần Bình, ngươi cũng không cần phải làm ra vẻ như vậy. Ngươi muốn có mỹ nhân bên cạnh, hồng tụ thêm hương, biết nóng biết lạnh, đó là chuyện thường tình. Nhưng ta từ chối ngươi cũng đâu có trái với đạo lý! Ta là kỹ nữ đấy."

Tấm lụa mỏng trên vai trượt xuống, để lộ mảng lớn dấu vết hoan ái.

Ta thản nhiên để lộ ra, ánh mắt không tránh né nhìn thẳng vào Trần Bình, tiếp tục nói: "Bị ngàn người cưỡi vạn người đè, luôn thấp kém hơn các ngươi một bậc. Nhưng ta sống đến ngày hôm nay, cũng đã chịu nhiều đau khổ, khóc cạn nước mắt rồi! Thuở nhỏ ta cửa nát nhà tan, phải tranh giành thức ăn với chó hoang! Sau đó lưu lạc khắp nơi, bị bán vào thanh lâu, mất đi danh tiết trong sạch quý giá nhất của nữ nhi gia. Ngươi nghĩ ta bằng lòng sao? ! Ta sẽ không ấm ức sao? ! Ta cũng là nữ nhi tốt của người ta mà!"

Giọng nói của ta không khỏi có thêm phần phẫn nộ: "Nói đến ấm ức thì ta còn ấm ức hơn tất cả mọi người! Nhưng ta phải sống! Ta phải liều mạng mà sống! Cha mẹ ta nhịn đói để dành miếng ăn cuối cùng cho ta không phải để ta tự oán tự trách! Ta không dễ dàng gì mới leo lên được vị trí hiện tại, ngươi là cái thá gì! Dựa vào đâu mà nghĩ ta sẽ từ bỏ tất cả hiện tại để theo ngươi trải qua một tương lai mờ mịt!"

"Thường Niệm ta. . ."

Ta thẳng lưng, ánh mắt kiên định, giọng nói quyết liệt.

"Muốn sống, thì chỉ có thể sống cuộc sống tốt đẹp hơn. Ngươi cho không nổi, thì đừng có tới hại ta!"

Nói xong, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng.

Ta ấn ấn đầu ngón tay hơi tê, trong lòng ảo não. Đây không phải thái độ mà một kỹ nữ nên có đối với ân khách. Nếu theo bình thường, ta nên thuận theo hắn nói vài câu mềm mỏng tình thế bất đắc dĩ, dỗ dành để người ta cho ta thêm ít vàng bạc mới là đúng đạo. Nhưng lúc này không hiểu sao, đối diện với Trần Bình, ngọn lửa trong lòng ta cứ bùng lên không ngừng. Có lẽ là vì thất vọng chăng.

Nếu hắn có thể cho ta một câu trả lời tốt hơn, có lẽ trái tim đang bắt đầu tan chảy của ta sẽ thực sự rung động vì hắn. Nhưng ta chợt nghĩ lại. Trần Bình sắp phải đi rồi, chuyện này có gì đáng để ta bận tâm chứ!



Lập tức, ta ưỡn thẳng lưng. Ngước mắt, ta định đối mặt với giông bão của hắn. Dù sao, có nam nhân nào chịu nổi khi bị trách móc mấy câu như đ.â.m vào tim như vậy.

Nhưng Trần Bình chịu được. Hắn đứng im như một cây cọc gỗ không biết nóng lạnh đau đớn.

"Thì ra là vậy. . ."

Trần Bình lẩm bẩm, có vẻ đang suy ngẫm: "Là lỗi của ta."

Ta sửng sốt.

Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của ta, Trần Bình nói: "Tại ta đầu óc ngu độn, suy nghĩ quá ít. Vậy khi ta có thể cho nàng cuộc sống tốt đẹp hơn thế này, nàng có thể theo ta không?"

Giọng Trần Bình rất nhẹ, như đang dỗ dành, lại như đang khẩn cầu.

Cổ họng ta nghẹn lại, lòng đầy chua xót.

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch của hắn, ta chưa kịp suy nghĩ kỹ, miệng đã thốt lên:

"Được."



12

Trần Bình vừa đi đã là hai năm. Ta vẫn tiếp khách như thường. Chỉ là thỉnh thoảng, qua đám đông ồn ào náo nhiệt, ta mơ hồ nhìn thấy gã lính ngốc mặt đầy ngây thơ, khi thấy cảnh xuân tươi đẹp này còn căng thẳng hơn cả lên chiến trường.

Ta không khỏi cười khổ lắc đầu. Chê người ta ngốc, sao mình cũng ngốc như thế!

Trần Bình, một cái tên bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Ta vậy mà đang mong chờ hắn có thể tạo ra kỳ tích gì chứ? !

Nhưng hắn đã làm được. . .

Vào một ngày hè, Trần Bình lại xông vào thế giới của ta, mang đến biến số đảo lộn cuộc sống lặp đi lặp lại của ta. Lúc đó, tiếng hét chói tai của Hồng Tiêu vang vọng khắp Xuân Mãn Viên. Chưa kịp nghe tiếng mắng chửi nổi lên bốn phía, nàng ấy đã kéo tay ta chạy như bay ra trước cổng Xuân Mãn Viên.

"A Niệm, ngươi. . . ngươi nhìn xem ai đến kìa? !"

Hồng Tiêu thở hổn hển, nhưng giọng nói không giấu nổi sự phấn khích.

"Ai vậy. . ."

Ta vô thức ngẩng đầu lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play