Lúc Thẩm Diên Phi cõng Khương Thời Niệm ra khỏi khe núi thì đã là buổi tối, thành phố Quý Dương mưa không ngớt, thế giới bị bao phủ bởi ánh sáng lờ mờ, ẩm ướt, mãi đến khi gần ra khỏi núi thì tín hiệu điện thoại mới được khôi phục.

Hứa Nhiên đã đi theo Tam Ca đã đến Quý Dương từ trước đợi nhận lệnh, không được lệnh thì không dám làm gì, bực bội nôn nóng chờ hai ngày mới nhận được tin tức, dùng tốc độ nhanh nhất tới giờ, cậu ta chuẩn bị hai chiếc xe, đồ dùng cần thiết cũng được chuẩn bị đầy đủ, vừa thấy tình trạng của hai người thì nước mắt đã tuôn ra, nhưng nhìn tới ánh mắt của Tam Ca lại nghẹn về.

Hứa Nhiên theo bản năng muốn giúp chị dâu, bị Thẩm Diên Phi liếc một cái, anh nghiêng người né tránh, chầm chậm đỡ Khương Thời Niệm trên lưng xuống, ôm vào lòng.

Sau khi ngồi trong xe, anh đặt cô lên đùi, cởi áo mưa, chậm rãi lau khô tóc cho cô, để cô dựa vào vai và ngực mình rồi mới cử động nhẹ cánh tay đã sớm đau đến chết lặng, anh ôm chặt lấy cô, dựa vào lưng ghế rồi khép đôi mắt đỏ ngầu của mình.

Xe phóng nhanh đến bệnh viện, đặt một phòng bệnh đơn yên tĩnh nhất trong phạm vi cho phép. 

Khương Thời Niệm đang sốt cao, sau khi kiểm tra khẩn cấp thì được chẩn đoán là do thể chất yếu, cảm lạnh liên tục tái phát dẫn tới viêm phổi nhẹ, may mắn là nhập viện kịp thời nên không quá nghiêm trọng, mau chóng dùng thuốc trị bệnh rồi lại nghỉ ngơi thật tốt trong hai ngày thì sẽ không có gì phải lo.

Bác sĩ lại thấy tình trạng của Thẩm Diên Phi cần phải xem trọng hơn, dù cơ thể có làm bằng sắt thì cũng không thể tiêu hao như vậy, Hứa Nhiên đi theo bên cạnh khẽ lắc đầu ngăn cản, trong lòng biết rõ bây giờ có nói gì cũng vô ích, phải chờ chị dâu phục hồi lại một chút rồi yêu cầu Tam Ca thì anh mới nghe.

Lúc quay về phòng bệnh để chuẩn bị truyền dịch, Khương Thời Niệm chợt mở mắt tỉnh lại, được đút uống vài ngụm nước ấm, tình trạng của cô dần dần tốt hơn một chút, mặc dù không có sức lực, nhưng cô vẫn có thể duy trì giao tiếp bình thường, khi bị Thẩm Diên Phi nắm chặt tay thì cào nhẹ vào lòng bàn tay anh rồi nói: “Không nghiêm trọng lắm đâu, uống thuốc ít một chút nha.”

Âm lượng của những từ sau dần dần giảm xuống, cô muốn nói rồi lại thôi.

Thẩm Diên Phi xoay người, để Hứa Nhiên dẫn người ra ngoài trước, cúi người chạm vào môi của cô, nghe cô hổn hển nói: “Cho dù là thời kỳ an toàn, anh không bắn vào trong nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng mang thai được, không nên dùng đến thuốc có hại, chỉ cần bảo đảm an toàn là được.”

Thẩm Diên Phi cau mày, dưới ánh đèn lờ mờ chạm vào đuôi mắt cô, lông mi khép hờ, quai hàm bạnh ra, vẻ mặt ác liệt.

Khương Thời Niệm biết anh đang nghĩ gì, lay anh và nhìn anh chằm chằm: “Anh đừng tự trách mình, là em đồng ý mà, tuy khả năng rất nhỏ, nhưng vẫn nên đề phòng, với cả…”

Cô bị quấn trong chăn, khó nhúc nhích nên chỉ có thể nghiêng đầu cọ vào cổ tay của anh, nhìn thấy trên đó có rất nhiều thương màu đỏ, có nông có sâu, cô đau lòng đến mức mũi cay cay, khóe mắt nóng lên: "Đến khi em bắt đầu tiêm, anh đi kiểm tra sức khỏe ngay nhé, em sợ lắm, hơn nữa tai phải của anh còn có vết thương cũ, lần này dầm mưa lâu đến vậy, anh mau nhanh chóng xử lý đi, không thể để vết thương trầm trọng thêm được.”

Thẩm Diên Phi “ừm” một tiếng ngắn ngủi, giọng nói vẫn còn khàn khàn, thấy anh không phối hợp, cô không khỏi lo lắng ho khan vài tiếng, sắc mặt anh không tốt, thấy sự yếu ớt của cô, ánh mắt anh vô tình lộ ra vẻ độc ác, anh ôm cô nhẹ nhàng an ủi, thấp giọng đồng ý.

Khương Thời Niệm chăm chú nhìn anh, trong lòng vừa đau vừa mềm, đối mặt với anh, nước trong con ngươi giống như bị lau sạch: “Học trưởng ơi, anh có thể bảo vệ chính mình được không, em thật sự không đành lòng nhìn anh bị thương, anh quan tâm chính mình coi như là quan tâm em đi, nếu không em chỉ có thể rút kim ra, ép anh đi.”

“Được,” Anh cúi đầu hôn lên chiếc mũi ửng đỏ của cô: “Đợi em ổn định lại anh sẽ đi, Tuệ Tuệ đừng sợ, anh sẽ không sao, em đã hứa sẽ ở bên anh mãi mãi, sao anh có thể rút ngắn thời gian được.”

Khương Thời Niệm nghe anh nói như vậy cũng cảm thấy đau lòng, sau khi xác nhận nhiều lần, thấy anh nghiêm túc, cô mới yên tâm một chút, cô lại nắm ngón tay anh, rối rắm một chút rồi, nhỏ giọng khó xử hỏi: “Có phải anh chưa muốn có con không?”

Kết hôn được vài tháng, anh chưa bao giờ nhắc đến những chuyện liên quan, mấy lão tiền bối của Thẩm gia đều không hài lòng với cuộc hôn nhân của anh, nên đương nhiên sẽ không thúc giục anh.

Nhưng đối với một gia đình như anh, lại có địa vị cao, muốn có con cũng là lẽ đương nhiên, trước đây cô chỉ coi đó là hiệp định hôn nhân, sớm muộn gì cũng phải chia ly, nên không nghĩ tới vấn đề này, nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác, cô không khỏi muốn hỏi.

Cô muốn biết nhiều hơn, có phải vì cái bóng của cha mẹ mình, vì anh khó khăn lắm mới lớn lên, mà anh không thích trẻ con.

Vẻ mặt Thẩm Diên Phi âm trầm, đôi mắt sâu thẳm ẩn hiện trong ánh đèn lờ mờ của phòng bệnh, bên trong tơ máu giăng kín cũng phải hơn phân nửa.

Giống như còn chưa đủ thân mật, môi anh lưu luyến dừng lại trên má cô, rồi lại hôn lên khóe miệng cô, nói với cô: “Anh không muốn, bởi vì Tuệ Tuệ không có tuổi thơ.”

Khương Thời Niệm kinh ngạc sững sờ, tay chân như bị đóng băng dưới chăn, trái tim vốn đã căng đầy lại đột nhiên bị nện xuống nơi mềm mại không muốn cho người khác nhìn thấy, tê dại và chua xót.

Thẩm Yến Phi vuốt mái tóc hơi rối của cô, vén tóc ra sau tai, chăm chú nhìn cô: “Vợ anh chưa từng là một đứa trẻ, cho nên ở chung với anh, cho dù cả đời này kết thúc, em cũng không cần lớn lên, anh cho em tuổi thơ, anh muốn em làm một đứa nhỏ không cần phải lo lắng, cứ làm những gì em muốn, không phải chịu đau khổ, anh và gia đình của em, không cần phải có thêm một người."

Nước mắt của Khương Thời Niệm lặng lẽ lăn dài, biến mất dưới gối, sau lưng cô là một khoảng xa xăm, chính cô cũng không phát hiện sương mù cô độc và tất cả đau thương thời thơ ấu đã lần lượt được thắp lên, sáng ngời rực rỡ.

“Hơn nữa, khó khăn lắm anh mới có được em, xin em hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh, anh không muốn em chia đi sự chú ý,” Thẩm Diên Phi có chút tự giễu nói: “Anh muốn em chỉ có một mình anh, yêu anh nhiều hơn, có phải thế là quá nhiều không?"

“Với cả, có con không trói buộc được em,” Anh cong môi, giống như đang đùa giỡn trêu chọc cô: “Khi em không muốn anh thì cứ vui vẻ đi, không ai trói buộc được em, cứ thế mà đi.”

Khương Thời Niệm biết anh cố ý nói ra lời này, vết thương lòng quá lớn và nặng, trái tim anh bị bản thỏa thuận ly hôn đã ký đâm xuyên qua, cần thật nhiều tình yêu mãnh liệt mới có thể xoa dịu và lấp đầy tổn thương đó.

Cô không có tuổi thơ, sao anh có được.

Nhìn như anh có rất nhiều yêu cầu, nhưng thực ra ngay cả một chút tình yêu, anh cũng nghĩ rằng mình không thể có được, đó là một mong muốn xa xỉ.

Anh đứng trên đỉnh của những đám mây, rõ ràng là ở trên cao, là ánh trăng không thể chạm tới, nhưng lại thấp hèn trong bụi bặm như vậy.

Khương Thời Niệm trịnh trọng trả lời: “Không cần bất cứ điều gì khác, chỉ có Thẩm Diên Phi mới có thể trói buộc được em.” 

Thẩm Diên Phi cụp mắt, vòng tay ôm cô qua tấm chăn, đặt tay lên bụng dưới của cô nói: “Xin lỗi em, ngày hôm qua anh không kiềm chế được.”

Khương Thời Niệm ngửa mặt lên, tựa vào cổ hắn, làn da họ cọ xát với nhau, trao đổi nhiệt độ cơ thể, ngay cả lồng ngực cũng nóng lên, ngứa râm ran, đụng chạm đơn giản nhất cũng run rẩy, muốn giao hòa thật mê đắm, muốn khóc thật lớn.

Yêu một người là một ngọt ngào và điên cuồng như vậy, cả trái tim lẫn thân thể đều chìm đắm. 

Cô khó khăn nở nụ cười, hôn lên vết sẹo bên tai phải của anh, chậm rãi nói, nhưng càng ngày càng không che giấu gì: “Anh đương nhiên không thể kiềm chế, nếu như anh cố gắng kiềm chế, em cũng sẽ lột sạch quần áo của anh, cho đến khi anh mất khống chế, hơn nữa… Xác suất thật sự rất thấp, em cũng không muốn uống thuốc, không muốn giết chết bất kỳ khả năng nào khi ở cùng anh cả.” Sau khi trao đổi với bác sĩ về tình trạng thể chất của Khương Thời Niệm, thì đã thay đổi hai loại thuốc, tác dụng không khác bao nhiêu, không có ảnh hưởng gì lớn.

Thẩm Diên Phi còn phải tự mình đi kiểm tra, xử lý vết thương trên người, còn vấn đề tai phải, bệnh viện ở đây không thể giải quyết được, anh không cần phải nói với cô, miễn cho cô lo lắng, cũng miễn cho cô có hứng thú, hỏi về quá khứ mà cả đời này anh không bao giờ muốn cô phát hiện.

Tuệ Tuệ chỉ cần có được tình yêu là đủ, những thứ đen tối, bẩn thỉu và máu me khác cô không cần quan tâm.

Khương Thời Niệm ở trong phòng bệnh hai ngày, sức khỏe đã khá hơn, cơn sốt đã giảm và cơn ho cũng giảm đi rất nhiều, cô không muốn ở lại bệnh viện mãi, nhưng vẫn chưa tiêm xong nên Thẩm Diên Phi đã chọn một khách sạn gần đó có tầm nhìn tốt, ở thêm vài ngày rồi lại đi, kẻo lên máy bay cô lại cảm thấy không khỏe.

Hai ngày qua ở bệnh viện, Khương Thời Niệm đêm nào cũng nửa mê nửa tỉnh, biết Thẩm Diên Phi căn bản ngủ không nhiều, lúc đầu, anh nằm trên giường phụ bên cạnh, gần như lúc nào cũng nhìn cô.

Buổi tối, khi cô truyền xong rút kim ra, anh lại vén chăn cúi người, hai người chen lên cùng một giường bệnh, hai tay anh ôm lấy eo và vai cô không buông, ôm lấy người vào lồng ngực, như muốn khảm người vào trong mình, cho dù thỉnh thoảng cô ngủ say quá xoay người quay lưng về phía anh, anh vẫn không thể buông ra dù chỉ một giây, mê muội ôm cô thật chặt.

Khi xuất viện và đến khách sạn thì trời đã tối, Khương Thời Niệm muốn Thẩm Diên Phi nghỉ ngơi thật tốt, kéo anh vào trong phòng.

Tuy nhiên, ngay khi cửa nhẹ nhàng đóng lại, cô bất ngờ bị tóm lấy, kéo qua rồi quay người lại, gương mặt bị nâng lên, đôi môi gấp gáp quấn lấy nhau, không phải là sự dịu dàng khi nằm viện, dường như anh đã kìm nén quá lâu nên ở trong bóng tối và không có ai như bây giờ mới tùy ý bừa bãi, tiếng nước bọt ướt át, lấy chính nhiệt độ cơ thể của mình để trao đổi.

Chân Khương Thời Niệm bủn rủn, cô lùi lại hai bước và dựa vào tường, tầm nhìn biến thành màu đen, cổ họng tràn ra những tiếng nói vụn vặt bị anh chặn lại, anh bóp eo cô, khống chế cô, không cho cô lùi lại, hôn cô cho đến khi tai cô ù đi, tiếng máu chảy ồn ào, miệng như lửa đốt, môi bị nhào nặn thành màu mọng nước, sưng đỏ ẩm ướt.

Vạt áo bị kéo lên, khóa kim loại mỏng manh, anh thay đổi dáng vẻ của cô bằng sự dày vò quyến rũ, nụ hôn nóng bỏng khiến cô đổ mồ hôi, khát đến mức ngẩng cao đầu, bên tai như đang rỉ máu, cổ họng lên xuống, cô như sắp tan thành nước trong vòng tay anh.

Khi ở trong bệnh viện, anh ấy trở về với vỏ bọc dịu dàng trước đây, không ai có thể nhìn ra ngài Thẩm có điều gì bất thường, chỉ khi cánh cửa đóng lại, không có ánh sáng, anh sẽ vượt qua giới hạn như thế này đây, muốn nuốt người vào bụng.

Nhưng dù có phóng túng đến đâu thì cũng chỉ là một nụ hôn, anh quan tâm đến thân thể cô, thấy cô mềm nhũn thất thần liền chậm lại, cắn nhẹ vào vành tai cô hỏi: “Em sợ anh thế à, trước kia anh giả vờ là người tốt để lừa em đấy.”

Khương Thời Niệm sững sờ lắc đầu, không tự chủ được mà nhìn anh với đôi mắt ngập nước, nhẹ nhàng nói: “Lúc em học cấp ba… Không phải sợ, mà cũng không phải ghét, em chưa bao giờ ghét anh.”

Những thứ đó như mắc kẹt trong khe hở của trái tim, chẳng bao giờ dám nhìn đến, cứ ngỡ đã bị thời gian bào mòn, nhưng thực ra không phải vậy, ngược lại, chúng lớn lên cùng cô theo năm tháng, mấy ngày nay lại chà đạp cô, cô không nói ra, nghĩ đến những năm tháng ấy của Thẩm Diên Phi, cô lại đau nhói.

“Em không dám nhìn anh, không dám ở một mình với anh, nhìn thấy anh là muốn trốn, nói một câu với anh mà cũng phải lấy hết can đảm, em không thể đến gần anh được, chạm vào anh như bị bỏng, từ học trưởng đến Thẩm Tổng, em tránh như tránh tà, tạo khoảng cách rõ ràng, nhưng em có thể thân thiết với người khác, tất cả mọi người, ngoại trừ anh,” Cô cau mày, nhìn vào đôi mắt đen láy của anh: “Trước đây em quá chậm chạp, quá nhát gan, mà anh lại là trái cấm trên ngọn cây, nghĩ thêm một chút, nhớ lại Diệp Uyển từng nói em phóng đãng hèn mọn, nhưng anh lại nói…”

Cô gằn từng chữ hỏi: “Anh nói đây là sợ hãi sao? Là ghê tởm sao? Nếu là thật, tại sao năm đó em... phải rút hết ống như bị ma ám, âm thầm giữ lấy cái của mình, còn nói với người khác là em rút được ngẫu nhiên, vì sao anh bị bệnh ngủ say… ngày nào em cũng đến phòng sinh hoạt, giả vờ hợp tình hợp lý mà gặp anh, vì sao đêm đó em ôm hoa linh lan bị đẩy đến trước mặt anh, thấy anh đứng một mình trong gió đêm mà lòng em đau nhói.”

“Em không hiểu, học trưởng nói cho em biết đi,” Cô cười tủm tỉm, "Đó là gì?"

Bên ngoài cửa sổ kính sát đất là mặt trời đang lặn, ánh hoàng hôn đang tắt dần, bóng tối bao trùm bầu trời, Thẩm Diên Phi bị chất vấn, hồi lâu không thể phát ra âm thanh nên chỉ nhìn chằm chằm vào cô cho đến khi những tấm rèm bay phấp phới, gió thổi qua mái tóc cô, cắt vào ngực cô, xé nát trái tim của anh có khắc tên cô.

Giọng nói của anh từ được vớt ra từ đầm băng, nhỏ giọt: “Từng thích anh ư?”

Khương Thời Niệm cắn môi không nói gì, giống như một học sinh cấp ba ngây thơ đã từng yêu mà hoảng loạn ấn ngón tay vào tường, đầu ngón tay đỏ bừng, cô cụp mắt, như trút giận điều gì đó, không trả lời trực tiếp mà dùng giọng mũi hỏi: “Anh nói xem, đó có phải là tình đầu chưa từng bắt đầu của em không?”

“Em không… em không nhận được điện thoại của anh trước khi tốt nghiệp, cũng không thấy anh gửi tin nhắn cho em,” Cô bình tĩnh nói, nhưng từng câu từng chữ chồng lên nhau, tại một điểm nào đó, sự cay đắng, sự hối hận và nỗi sợ sẽ mất đi mãi mãi, tất cả cảm xúc đó xoắn lại với nhau: “Bị người ta tắt máy rồi chặn, lại cố tìm lý do chính đáng để loại bỏ em, em trở thành một con dao để đâm anh, nhưng em lại không biết gì cả.” 

Thẩm Diên Phi nhắm mắt lại, đôi môi trắng bệch, muốn nở nụ cười trước mặt cô, nhưng không thể, chỉ có thể nhịn không được mà hơi run rẩy, khom lưng xuống, ngón tay cái lướt qua lông mi của cô, làm cho cô không thể trốn tránh mà nhìn thẳng vào anh: “Nếu như em nhận được, nhìn thấy được, thì có thể cho anh một chút thời gian sao?”

Nơi bàn tay anh và gương mặt Khương Thời Niệm chạm nhau có gì đó ẩm ướt, có một dòng nước nóng bỏng chảy xuống: “Em sẽ bị dọa sợ đến mức chạy trốn, không dám gặp anh, nhưng em nhất định… nhất định có thời gian gom lại can đảm, xin anh hãy chờ em, rồi lại chờ em thêm một chút, em có thể trở nên dũng cảm.”

Cô rơi vào khoảnh khắc đó, kéo tay anh, hai má ửng hồng hỏi: “Học trưởng, anh đợi em được không?”

Một giây sau, cô bị ôm thật chặt, eo lưng đau tưởng chừng như xương cốt bị bóp chặt, cô hưởng thụ đau đớn anh mang đến, ánh mắt tràn ngập ánh sáng, cô mút lấy cổ anh, không thành thật mà cắn xương quai xanh của anh, mặc anh mạnh mẽ cứng rắn, kéo cô lên giường không biết nên đối xử thế nào mới thấy đủ.

Khương Thời Niệm khoác vai anh, ngũ quan của cô mấy năm nay đã trở nên cực kỳ xinh đẹp, cô ngước mắt lên, trông rất ngây thơ mà quyến rũ, cô xoa cằm anh, quấn lấy anh và hỏi: “Cành hoa kia của anh đâu, em có thể tự mình tìm được không?”

Người đàn ông dựa vào đầu giường, cởi nút áo sơ mi trắng, chỉ bật một ngọn đèn tường mờ ảo, dung túng cô, để cô làm loạn người anh.

Anh hơi ngẩng đầu, cái cổ thon thả, hầu kết lăn xuống tạo ra cái bóng, anh đặt tay lên đầu cô, nhìn chằm chằm vào cô từ từ đi xuống, ngón tay cô như được nạp điện, bắt đầu từ cổ anh, rồi lan ra, cô thấy trái tim anh run lên dữ dội, cơ bụng căng đến mức nóng lên, cộm tay.

Mái tóc dài của cô dần cách xa, có chút ngoài tầm kiểm soát của anh, anh không thể chạm vào, nhưng cô lại to gan lớn mật mà túm lấy phần vải bên eo, kéo xuống.

Con ngươi của Khương Thời Niệm co lại, quá gần rồi, má cô vô tình chạm vào, từ từ lướt qua, hơi thở làm cho người ta nghẹt thở, càng ngày càng nóng.

Ở sâu trong đùi bên chân trái của anh, cô đã tận mắt nhìn thấy một đóa hoa màu xanh biển nhơ nhớp bẩn thỉu đang bí mật nở rộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play