Bên tai Khương Thời Niệm như có một trận mưa xối xả trút xuống, trận mưa quét sạch cảnh đêm của toàn bộ khu cảng cùng với con đường dài vắng vẻ giữa đêm khuya và cả cửa hàng cũ duy nhất còn sáng đèn phía sau người cô cùng với vô số lời chúc tốt đẹp treo đầy trên bức tường bên trong.
Cô đã từng cảm thấy những lời cầu chúc liên quan đến tình cảm đều cách cô rất xa nếu như có một ngày cô được người ấy yêu thật lòng, được người ấy đứng trước mặt rồi chính miệng thừa nhận yêu cô, cô sẽ không màng tất cả mà khóc một trận thật lớn.
Nhưng khi giây phút ấy thực sự xảy ra, nước mắt cô lại giống như bị lửa lớn đốt hóa thành hơi nước.
Sức lực trên người Khương Thời Niệm đều biến mất hết, cô chỉ biết ôm Thẩm Diên Phi chặt hết mức có thể, muốn hôn anh, muốn cắn anh, cô bỗng hiểu tại sao lần nào anh cũng thích để lại trên người cô nhiều vết đỏ hồng và dấu răng đến vậy.
Câu nói anh yêu em ấy, không phải cô không dám nghe cũng không phải cô không có lương tâm mà không tin tưởng nó chỉ là cô không dám đáp lại thôi.
Khi Thẩm Diên Phi hỏi có phải cô đã từng yêu người yêu cũ không, cô chắc chắn gật đầu khẳng định là có bởi vì tình yêu khi đó của cô với người yêu cũ là anh ta cho cô cái gì, cô sẽ trả lại cho anh ta thứ tương đương, anh ta yêu cô thế nào thì cô yêu lại anh ta thế ấy.
Nhưng bây giờ không phải như vậy nữa.
Tình yêu của Thẩm Diên Phi như tấm lưới che phủ trời đất bao bọc từ đầu đến chân cô một cách kín kẽ. Anh không đòi cô phải báo đáp cũng không hỏi đến kết quả, anh chỉ giống như đầm nước sâu vĩnh viễn không thăm dò được tới đáy. Anh không viện lý do để giấu giếm, che đậy anh yêu ai, anh như ngọn lửa mãnh liệt được đổ thêm dầu nguyện cắt đứt máu thịt của bản thân để được cùng nhau xuống suối vàng, anh cũng dịu dàng ôn tồn nguyện lấy bản thân mình làm bước đệm chân để cô có thể bay lên, anh cam tâm tình nguyện từ trên cao hạ mình xuống rồi nghiêm túc nói với cô rằng anh ghen tỵ
Cô đã có được tình yêu như vậy rồi thì phải làm sao mới có thể yên tâm mà nói với anh một câu em cũng yêu anh đây?
Cô thực sự gặp được tình yêu, cô nhìn thẳng vào tình cảm của mình nhưng thời gian quá đỗi ngắn ngủi, ngắn đến mức cô chỉ có thể trao cho Thẩm Diên Phi những cử chỉ dịu dàng và thân mật, đến cả quyến rũ anh cô cũng không thể làm một cách tự nhiên được. Cô không hiểu rõ về con người anh, thậm chí anh thực sự muốn gì cô cũng không biết rõ.
Mà những thứ cô nhận được từ Thẩm Diên Phi lại quá lớn lao, lớn đến mức cô không cách nào báo đáp lại được.
Cô sẽ nổi cơn ghen vì một người sao? Cô sẽ không màng tất cả đánh đổi cả bản thân vì đối phương sao? Cô sẽ vì hai, ba ngày không gặp người ấy mà nhớ đến hồn vía lên mây, bôn ba ngày đêm để đến có thể gặp được người ấy sao? Trong cuộc sống, lúc đối mặt với việc buộc phải đưa ra chọn lựa, cô sẽ bỏ mặc tất cả nguyên nhân, chỉ đơn thuần lựa chọn người ấy vì tình cảm sao?
Cô không có đáp án.
Khương Thời Niệm là người như vậy đấy, thế thì sao cô có thể nhìn vào mắt anh rồi trả lời anh rằng em cũng yêu anh đây.
Đến cả một câu nói yêu thích thôi cô cũng cảm thấy bản thân không làm được.
Nước mắt Khương Thời Niệm cuối cùng cũng rơi xuống, từng giọt từng giọt lăn vào trong cổ áo Thẩm Diên Phi, cô không nhịn nổi nữa, ỷ vào buổi tối không người, cô dựa vào hõm cổ anh khóc thành tiếng, cô liều mạng ôm chặt anh sợ anh sẽ đi mất.
Có thể nào cho cô nhiều thời gian hơn một chút không.
Cô sẽ chính thức báo đáp lại anh.
Eo Khương Thời Niệm bị Thẩm Diên Phi siết chặt, cô cảm thấy xương cốt mình đều sắp bị gãy ra rồi nhưng cô lại không thấy đau đớn, lúc này sự thiếu không khí trong lồng ngực lại đem đến cho cô cảm giác an toàn đến vô cùng, cô dán chặt lấy anh, nghẹn ngào: “Em dám nghe mà, xin lỗi, em đảm bảo, em sẽ nỗ lực…”
Thẩm Diên Phi cụp mắt, lúc nghe thấy cô nói ra câu nói đó, anh kéo cô, hoàn toàn áp chặt cô vào người mình, ép cô thật sâu vào lồng ngực, khe rãnh giữa ấn đường sâu như đao khắc, sâu thẳm trong mắt anh có chút vệt nước thoáng qua.
“Không cần phải nỗ lực, đừng miễn cưỡng bản thân.” Bàn tay anh từ phía sau cổ cô trượt dần xuống phía eo, sau đó anh mỉm cười: “Chỉ cần em không giận anh, không bỏ anh lại trong xe một mình rồi mặc kệ anh là được rồi.”
Trái tim Khương Thời Niệm giống như bị một bàn tay vô hình nhẹ nhàng nhào nặn, chua xót thành một mớ hỗn độn, cô vội vàng thanh minh: “Em có mặc kệ anh đâu, lại còn bỏ lại anh… Anh nói bậy bạ gì thế! Em chỉ là ra ngoài hít thở không khí thôi, để bản thân tỉnh táo lại, tỉnh táo lại ấy!”
“Vậy em đã tỉnh táo lại chưa?” Anh nhìn cô rồi hỏi.
Khương Thời Niệm chậm rãi gật đầu, cô nhìn vào mắt anh, cảm giác ngọt ngào kỳ lạ từ trong lá phổi không khống chế được mà trào dâng rồi trào ra khỏi hốc mắt: “Tỉnh táo lại rồi, em muốn gặp anh, muốn ở bên cạnh anh, anh muốn gì, chỉ cần là em có em đều sẽ cho anh.”
Khóe mắt Thẩm Diên Phi khẽ cong rồi anh nhéo hai má ướt át của cô, thấp giọng nói: “Muốn em quay về khách sạn với anh, muộn lắm rồi.”
Khương Thời Niệm theo anh đi về phía chiếc xe, trên đường đi, cô vẫn luôn ngẩng đầu nhìn mặt anh rồi sau đó, cô mới ý thức được rằng tất cả những lời cô nói đều thật nực cười.
Có lẽ là anh muốn tình yêu của cô.
Nhưng cô vẫn luôn không cho anh được.
Lúc lên trên xe, Khương Thời Niệm cũng không muốn dè dặt thêm nữa, cô trực tiếp ngồi vào trong lòng Thẩm Diên Phi, sau đó sờ thử nhiệt độ của trà sữa, độ ấm vừa phải, cô lấy giấy lau đi vết son dính lại trên ống hút rồi đưa anh: “Anh muốn uống thử không.”
Khương Thời Niệm tròn mắt, cô không thể chấp nhận kiểu nghi ngờ này lập tức uống thêm vài ngụm để chứng minh mùi vị của nó. Nhưng cô còn chưa kịp nuốt xuống, đôi môi ướt át đã bị đè lại, anh vuốt nhẹ tóc mai của cô, khẽ tách hàm răng cô ra rồi quét qua đầu lưỡi cô, từ đầu đến cuối anh đều nhìn cô chăm chú, nhân lúc cô còn quên chưa khép môi lại, anh bình luận một câu: “Ừm, không lừa anh, đúng là rất ngon.”
Mấy giây sau Khương Thời Niệm mới hít sâu một hơi, cô khẽ liếm môi nhìn ánh sáng trong mắt anh dần tối lại.
Không khí trong xe có hạn, phía trước còn có tài xế đang không dám động đậy, hai người tuyệt đối không thể làm loạn, Khương Thời Niệm bình tĩnh lại, cô xé túi giấy trên ghế, lấy đồ ăn vặt còn nóng hổi bên trong ra cắn một miếng, rồi đút cho anh một miếng.
Khương Thời Niệm không nhịn được cười, nhìn dáng vẻ của ông chủ Thẩm là đủ biết chắc hẳn anh chưa bao giờ ăn loại đồ ăn vặt như này.
Ham muốn ăn uống của anh không mạnh, bình thường đồ ăn thức uống vẫn luôn rất đơn giản. Nhưng cô phát hiện ra bản thân cô cũng rất nghịch ngợm, cô lúc nào cũng muốn chống đối lại anh, cực kỳ thích nhìn anh không kiềm chế được mà đi ngược lại với nguyên tắc của bản thân.
Quay về khách sạn đã gần một giờ sáng, Khương Thời Niệm đến chỗ tổ chương trình mới biết phần lớn mọi người trong tổ ỷ vào ngày mai bắt đầu công việc muộn, không cần đi ngủ sớm nên đều đi ra ngoài chơi cả rồi.
Lúc cô kéo Thẩm Diên Phi đi ngang qua đại sảnh, người phụ trách trước quầy lễ tân mỉm cười rồi cản hai người lại, sau đó nhẹ nhàng nói có một bưu phẩm bên trên viết bắt buộc phải để đích thân cô Khương ký nhận. Nó được người ta gửi ở đây yêu cầu phải kịp thời giao cho cô.
Khương Thời Niệm tưởng gửi đến quầy lễ tân hẳn phải là thứ đồ gì đó quan trọng nên cô bảo Thẩm Diên Phi đợi một lát, tự cô sẽ đi nhận về. Cầm bưu phẩm qua, vừa nhìn thấy tên người gửi, cô suýt nữa đã ném thẳng nó xuống đất trước mặt ông chủ Thẩm. Cô vội vàng bình tĩnh làm như không có chuyện gì xảy ra rồi lấy tay che kín tên người gửi lại.
Người gửi là Tần Chi.
Trong bưu phẩm đương nhiên là đồng phục trường trung học số một mà cô nhờ Tần Chi gửi đến.
Có điều sao tốc độ giao hàng lại nhanh đến vậy?!
Nhờ có lời nhắc nhở của lễ tân, Khương Thời Niệm mới nhìn thấy trên bưu phẩm còn dán một tấm thiệp, cô mở ra nhìn, bên trên là nét chữ của Tần Chi: “Nếu như Niệm Niệm nhà chúng ta đã đột phá trở nên dũng cảm như vậy, tớ đương nhiên không thể kéo chân sau, nghe nói ông chủ Thẩm đã sắp phải đi Hồng Kông rồi, tớ sợ giao hàng tới không kịp nên đã nhờ người đi hẳn một chuyến máy bay để vận chuyển an toàn đến tay cậu, không cần cảm ơn tớ đâu nha, mời tớ đến uống rượu đầy tháng của con cậu sớm một chút là được rồi.”
Khương Thời Niệm cũng không biết nên cười hay nên cảm động nữa.
Chỉ là xui rủi thế nào ông chủ Thẩm cũng lại có mặt tại hiện trường, nếu như để anh nhìn thấy bưu phẩm này là do Tần Chi từ xa gửi đến, sau đó lại liên tưởng tới chiếc váy ren trắng lần trước, hẳn là anh cũng có thể đoán ra được trong này không phải thứ đồ đúng đắn gì.
Khương Thời Niệm ôm chặt bưu phẩm, sau đó bình tĩnh đi đến trước mặt Thẩm Diên Phi rồi giả vờ khó xử: “Lễ tân nói đây là đổ gửi đến cho tổ đạo cụ nhưng bên trên lại viết tên em, ngày mai lúc tập hợp em đưa lại cho đạo diễn là được rồi.”
Thẩm Diên Phi lạnh nhạt nhìn qua, không hỏi nhiều, anh kéo cô vào thang máy rồi trực tiếp đi lên căn phòng ở tầng trên cùng.
Tối qua Khương Thời Niệm mới tới nhận phòng, lúc quay về thì cũng muộn rồi nên cô căn bản không còn tinh thần và sức lực xem kỹ hoàn cảnh cũng như khung cảnh bên ngoài cửa sổ của khách sạn. Cô chỉ biết cả tổ có nhiều người như vậy, tiền ở khách sạn so với tiêu chuẩn của đài lý thì đã vượt qua nhiều đến mức có thể mua lại cả tổ chương trình rồi.
Hôm nay vừa mới đẩy cửa ra, khung cảnh bên ngoài cửa sổ đều được thu hết vào tầm mắt cô, toàn bộ ánh nhìn của cô đều được cảnh đêm lung linh của cảng Victoria khi nhìn từ trên xuống cuốn lấy.
Đến tận giây phút ấy Khương Thời Niệm mới có một chút cảm giác chân thực rằng cô đang ở Hồng Kông nơi cách Bắc Thành rất xa, Thẩm Diên Phi thường xuyên đến đây công tác. Cô có cảm giác giống như cô đã xuyên qua bao nhiêu năm tháng giao nhau hoặc xa xôi trước đó để bắt gặp được dáng vẻ của anh qua kẽ hở nhỏ.
Chỉ tiếp xúc một chút cũng khiến cô không kìm được lòng mình.
Cô không thể lừa dối bản thân nữa, cô tha thiết muốn hiểu Thẩm Diên Phi nhiều hơn, muốn cạy mở trái tim anh ra rồi bước vào trong.
Những rung động bị cô đè nén trước đó giờ đây càng trở nên điên cuồng mãnh liệt, cô muốn vươn bàn tay chạm vào lần duy nhất lúc anh và cô gặp nhau thời cấp ba ấy, có phải đó là nơi bắt đầu cho tình cảm của anh dành cho cô không?
Mặc kệ là phải hay không phải cô đều muốn bù đắp.
Cô cũng không rõ là muốn bù đắp cho sự nặng tình của Thẩm Diên Phi, hay là bù đắp cho bản thân mình khi ấy đến cả ánh mắt cũng chưa từng dám liếc nhìn anh, bởi vì những lo lắng hèn nhát mà cô với anh như hai đường thẳng song song cách xa nhau đến hai năm ánh sáng.
Tổng bộ của Bạch Quân ở Bắc Thành cho đến hiện tại vẫn còn có rất nhiều tầng đang tăng ca, xử lý công việc được Thẩm Diên Phi giao trước đó. Đến khi trời sáng cũng là lúc phải thu dọn để báo cáo công việc, tư liệu đã xử lý hoàn chỉnh đều được gửi qua email nhưng Thẩm Diên Phi vẫn cần phải xem xét lại rồi ký tên.
“Sau khi kết thúc thì sao?” Khương Thời Niệm không muốn lộ ra quá nhiều sự hổ thẹn khiến Thẩm Diên Phi còn phải phân tâm để dỗ dành cô, cô truy hỏi: “Ngày mai anh có phải dậy sớm không?”
Thẩm Diên Phi xoa đầu cô: “Không cần, mai có thể ngủ đến trưa với em luôn, làm nốt tối nay là công việc cũng đến giai đoạn cuối rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT